Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 363: Thái Âm Cấm Pháp (2)

Giống như… hạt giống Phù lục!
Cấm pháp và Trận pháp có nhiều điểm tương đồng, trước lúc thi pháp cần uẩn dưỡng một hạt giống phù lục trong thức hải, dùng phù lục dẫn động lực lượng của thiên địa để thi triển pháp thuật. Căn cứ vào loại phù lục khác nhau mà pháp thuật xuất ra cũng khác nhau, khí tức câu thông bất đồng, uy lực cấm pháp cũng khác.
Hạt giống phù lục này chính là thuộc về âm, hoả. Sau đó chỉ cần tìm một loại pháp thuật có cùng thuộc tính là có thể tương dung lẫn nhau. Mặc dù xem ra nó còn kém bản Thái Âm Cấm Pháp hoàn chỉnh nhiều nhưng ít nhất nó đúng là một loại Cấm pháp.
Âm hoả Pháp thuật?
“Mạc đạo hữu có ở đó không?” Bên ngoài viện có tiếng gọi vọng vào.
Mạc Cầu ra khỏi phòng thì thấy mấy người Đan Bất Quy đã thu dọn đồ đạc gọn gàng chỉ chờ xuất phát.
“Thế nào, các ngươi muốn đi hả?”
“Vâng.” Đan Bất Quy gật đầu. “Mặc dù còn mấy ngày nữa thì phường thị mới kết thúc nhưng chúng ta không muốn đợi thêm, đoán chừng có đợi cũng không thu hoạch được thêm gì. Hơn nữa…”
Hắn đảo mắt một vòng nhìn quanh rồi mới hạ thấp giọng nói. “Lão hủ luôn có cảm giác, mấy ngày nay vẫn có người lén lút quan sát chúng ta, chẳng bằng chúng ta rời đi sớm là hơn.”
“Ừm.” Mạc Cầu khẽ gật đầu. “Vậy cũng tốt.”
“Có việc này….”, Đan Bất Quy nói lời từ giã xong rồi nhưng lại không bước đi ngay mà nhìn Mạc Cầu với vẻ mặt chờ mong. “Đạo hữu, đồ nhi này của ta có thiên phú không tệ, không biết liệu nó có duyên bái nhập làm môn hạ của Thương Vũ Phái hay không?”
Mạc Cầu cúi nhìn tiểu nữ hài Kỷ Tuyết, đối phương thấy vậy thì hai mắt mở lớn, thấp thỏm nhìn hắn.
“Thiên phú có thể, tuổi tác lại không lớn, có gì mà không được.” Mạc Cầu mỉm cười, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ. “Ngươi cầm vật này đi Thương Sơn trấn ở gần Lăng Vân sơn mạch. Nơi này cứ cách mấy năm lại có đệ tử trong tông môn tới để chiêu thu đệ tử mới. Các ngươi có thể đến đó thử một lần xem sao.”
“Đa tạ đạo hữu.”
“Đa tạ Mạc tiền bối.”
Hai người vội vàng cảm ơn, thái độ khiến cho vị Bao công tử đứng ở bên cạnh cực kỳ hâm mộ nhưng cũng không có cách nào. Cha mẹ hắn không phải đệ tử của Thương Vũ Phái, tuổi tác và tu vi của hắn không đủ đáp ứng các điều kiện nên không thể xin nhập môn được.
“Tạ ơn thì không cần, ta chỉ tiện tay giới thiệu mà thôi, được hay không còn phải trông vào tự thân các ngươi.” Mạc Cầu khoát tay. “Mấy năm tới đây hãy cố gắng rèn luyện một chút để nâng cao tu vi, hẳn là cũng có hy vọng.”
“Vâng.”
“Vãn bối nhất định sẽ chuyên tâm tu hành.”
Mấy người đồng thanh đáp rồi lặng lẽ rời khỏi thành, ánh mắt không khỏi lưu luyến. Đưa mắt nhìn ba người rời đi rồi, Mạc Cầu chuẩn bị về phòng thì chợt có người ngăn lại.
“Ngươi cũng muốn đi sao?”
“Đúng vậy.” Lôi Thiên Quân khẽ đáp, giọng nói chứa đầy cảm khái. “Ta đã hẹn với mấy vị đồng đạo hôm nay rời đi, không thể tiếp tục đồng hành cùng với Mạc huynh nữa. Lần từ biệt này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.”
“Ừm.” Hai người chí hướng khác nhau, việc này không thể cưỡng cầu, Mạc Cầu chỉ thuận miệng hỏi. “Lần này tới đây Lôi huynh có thu hoạch được gì không?”
“Có.” Lôi Thiên Quân sáng mắt lên, hắn vội nói. “Không dám dối đạo huynh, đồ vật ta thu được lần này xem ra đúng là có duyên với Lôi gia chúng ta.”
Nói xong hắn lấy ra hai vật. Một là thanh Tử Điện Chuỳ, thứ còn lại là Nộ Lôi Đao.
Tử Điện Chuỳ đến từ nhị phòng Lôi gia, Nộ Lôi Đao thì là vật bên người phụ thân của Lôi Thiên Quân, sau này bị yêu nữ của Hợp Hoan Tông đoạt mất. Hai món đồ này đều là thứ mấy ngày vừa rồi Mạc Cầu bán ra.
“Mạc huynh, thanh Nộ Lôi Đao này chính là vật trên người của gia phụ khi còn sống, thật không ngờ lần này tới đây ta lại tìm lại được. Người bán kia chỉ biết nó là một kiện pháp khí trung phẩm bình thường mà không biết, vật này vào tay Lôi gia chúng ta sẽ cho uy lực cường hãn đến mức nào.”
“Còn thanh Tử Điện Chuỳ này nữa…”
Mặt mày Lôi Thiên Quân hơn hở, vẻ vô cùng hưng phấn vì chuyến đi này đã không bõ công, trong khi Mạc Cầu càng nghe lại càng thấy có phần xấu hổ. Thi thoảng hắn chỉ gật đầu phụ họa cho đến khi đối phương nói lời cáo từ mới thôi.
“Li…”
Trên bầu trời có một con hùng ưng đang bay lượn, thi thoảng nó lại thét lên một tiếng kéo dài.
Trong trấn, Mạc Cầu thu xếp đồ đạc, ngẩng lên nhìn trời rồi khoát tay bước ra ngoài trấn. Hắn cũng nên đi rồi. Suốt mấy ngày ở tiên phường hắn không tìm được pháp khí thượng phẩm thích hợp nào, chính xác thì là ở tiên phường gần như không có pháp khí thượng phẩm xuất hiện. Đồ vật quý giá như thế thực sự không dễ có được, có điều về mặt pháp thuật thì hắn lại có chút thu hoạch.
Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm!
Một môn pháp thuật không rõ lai lịch nhưng uy lực không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận