Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 611: Thảm án

Trên đảo tàn chi khắp nơi, máu chảy thành sông, mưa nặng hạt đổ xuống như thác cũng khó có thể rửa trôi ngay được. Việc giết chóc bắt đầu từ mấy căn ốc xá đằng xa, dọc theo đường vòng trên núi cho đến tận mép nước. Người cuối cùng ngã xuống chỉ cách mặt nước mấy trượng, sau khi thân tử hai mắt còn trợn lên vẻ không cam lòng. Tu sĩ và bách tính trên đảo không ai may mắn thoát khỏi.
Người ra tay hạ thủ tàn nhẫn, ngay cả phàm nhân tay không trói gà không chặt, thậm chí nữ tử lão ấy cũng không tha mà đuổi tận giết tuyệt.
Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm, hắn nhìn hai thi thể nữ nhân. Hai người này lúc còn sống dung nhân không tầm thường, hiện giờ chỉ còn lại biểu hiện hoảng sợ và không cam lòng, khuôn mặt ngập trong vũng bùn mới được nước mưa cọ rửa.
Đây là một đôi mẹ con họ Miêu. Người này tính tình hoạt bát lại một lòng cầu đạo, thiên phú cũng không tệ, Mạc Cầu rất có ấn tượng với họ. Thế mà hiện giờ hai mắt mở to tịch mịch, da mặt đã trắng bệch thảm hại.
“Bạch!”
Từ chân trời có mấy đạo lưu quang đang lướt tới. Cơ Bằng Yến để lộ tư thái linh lung, một cây trường thương màu đen trong tay làm tôn thêm tư thế hiên ngang khí khái. Sau khi đáp xuống nàng liền nghiêm mặt, không nhịn được thốt lên.
“Thủ đoạn thật độc ác, là ai ra tay?”
Mấy người khác cũng đáp xuống xung quanh, chắp tay thi lễ với Mạc Cầu.
“Mạc tiền bối.”
“Mạc đại tiên sinh.”
Những người này đều tới tử Chấp Pháp Điện của Cửu Giang Minh, trước mặt hỗ trợ Thiên Nhai đạo tràng xử lý công vụ, Cơ Băng Yến được làm đội trưởng một phân đội năm trước. Đội ngũ chỉ có bốn năm người nhưng tất cả đều là Đạo cơ. Cơ Băng Yến đã tiến giai Đạo cơ trung kỳ, lại ngộ ra pháp môn cùng loại với Kiếm Khí Lôi Âm, thực lực không kém Đạo cơ hậu kỳ bình thường.
“Ừm.” Mạc Cầu nghe tiếng thì gật đầu, lạnh lùng nói. “Đây là nơi ở của môn phái tu hành tên là Lưỡng Nghi Kiếm Phái, môn chủ Miêu Thuý Thuý tu vi Đạo cơ sơ kỳ, thực lực bình thường.”
“Ừm.” Cơ Băng Yến gật đầu, bàn tay vung lên. “Lục soát.”
“Vâng.” Mấy người còn lại gật đầu rồi tản ra bốn phía.
Không bao lâu sau. Một người trở về, vẻ mặt giận dữ, giọng nói trầm xuống. “Đội trưởng, không có ai sống sót. Kẻ giết người thủ đoạn cao minh, lại thông hiểu phương pháp che giấu khí tức, sau đó lại vướng phải cơn mưa nặng hẹ nên manh mối còn lưu lại không nhiều.”
“Sư phó.” Cơ Băng Yến nhíu mày nhìn Mạc Cầu.
“Gần đây thiên địa khí cơ khác thường, một đoạn thời gian sẽ có Âm Dương nguyên từ chi lực cọ rửa, bọn hắn lựa chọn thời gian rất chuẩn, sau khi giết người là thời điểm linh cơ biến hoá, ngay cả ta cũng không thể truy tung ra.” Mạc Cầu lắc đầu. “Có điều… Pháp khí tuỳ thân của Miêu Thuý Thuý là Nhị Tâm Ấn cho chính tay ta luyện chế, người hạ thủ cũng chưa hủy nó đi mà bỏ vào trong túi.” Nói xong hắn lấy ra một chiếc gương. “Nhị Tâm Ấn có khí tức của Miêu Thuý Thuý, chỉ cần không để trong túi trữ vật thì có thể dùng vật này để điều tra. Ngươi đi thăm dò xem sao.”
Hai mắt Cơ Băng Yến sáng lên. “Rõ.”
Dừng một chút nàng lại thấp giọng. “Sư phó, người ở đây có quan hệ gì với người hay không?”
Nàng biết tính tình sư phó mình vốn băng lãnh đạm mạc, người có thể được hắn luyện chế pháp khí cho chắc chắn là không bình thường. Miêu Thuý Thuý này… có tài đức gì…
“Ừm.” Mạc Cầu không biến sắc. “Mấy năm trước Lưỡng Nghi Kiếm Pháp vừa tới Thiên Nhai đạo tràng, gặp được ta ở thuỷ vực, nhân vì duyên cớ ở công pháp tu hành nên ta có đề nghị bọn họ chuyển đến đây. Sau đó cũng có một chút duyên phận.”
“Việc này…”, Cơ Băng Yến nghe ra đối phương không muốn nói hết nên cũng không dám truy vấn, chỉ trịnh trọng gật đầu. “Sư phó yên tâm, ta nhất định tra ra hung thủ để trả lại công đạo cho Lưỡng Nghi Kiếm Phái.”
Mạc Cầu gật đầu nhìn về phương xa. Nơi đó hắc sơn như mực, khí cơ dị thường. Khí tức trên thân Vương Kiều Tịch ngày một thịnh, lực lượng nguyên từ xung quanh cũng ngày một hỗn loạn, xem ra dù được hay không được thì lúc xuất quan cũng đều là lửa sém lông mày. Còn Lưỡng Nghi Kiếm Phái này…
Đúng là vì nguyên do ở công pháp nên mới chuyển đến đây để tận dụng chỗ tốt từ nguyên từ ba động. Đồng thời cũng nhờ pháp khí hộ thân nên Mạc Cầu mới phát hiện ra chuyện bị diệt phái đầu tiên.
Cơ Băng Yến thu hồi pháp khí là tấm gương. Những năm qua nàng đã không còn là vị thiếu đảo chủ tâm tư thuần tuý xưa kia nữa. Kinh lịch chém giết không thiếu, tình cảnh bi thảm hôm nay, dù là do ai làm ra thì cũng khó mà thoát được một kiếp.

Nửa tháng sau, tại một phường thị bí mật ở Thiên Nhai đạo tràng.
“Bạch!”
Cơ Băng Yến cầm trong tay trường thương, giơ lệnh bài hiện lộ thân phận rồi kích phát bí pháp vây nhốt toàn bộ.
“Chấp pháp đội làm việc, những người không có phận sự không được vọng động, chúng ta bắt người xong sẽ tự rời đi.”
Nói xong nàng lấy ra một mặt kính nhẹ nhàng lắc lư.
“Vị đạo hữu này.” Chủ nhân phường thị tất nhiên cũng có chút bối cảnh, nghe tiếng nàng thì đứng dậy chậm rãi nói. “Liệu có hiểu lầm gì ở đây hay không. Chúng ta là Giao Dịch hội của Tề gia bày ra, có đang ký trong danh sách của Cửu Giang Minh chứ không làm trái cái gì. Hơn nữa, đạo hữu xuất hiện ở đây, cưỡng ép phá trận pháp của phường thị, việc này dù các hạ có là người của Chấp Pháp Điện thì cũng phải giải thích lý lẽ chứ.”
Tề gia là một trong tứ đại gia tộc ở Bắc giang, nội tính thâm hậu. Cũng vì lý do đó mà chủ nhân phường thị nơi này mới thể hiện ra tư thái như vậy.
“Lão Tiền.” Một người nhỏ giọng truyền niệm. “Nữ nhân này không chỉ là người của Chấp Pháp Đội mà còn là đệ tử của Mạc đại tiên sinh, là đệ tử duy nhất của ngài ấy, ngươi nên cẩn thận một chút.”
“Cái gì?” Vị chủ nhân của phường thị nghe xong liền sững người, vốn định gây ra một chút ầm ĩ đành dừng lại, sắc mặt âm tình bất định.
Mạc đại tiên sinh!
Tông sư Kim Đan.
Núi dựa của hắn là Tề gia cũng chỉ có sáu vị Kim Đan, mỗi người đều là nhân vật cỡ nào, đâu phải muốn gặp là gặp được. Còn đối phương là Cơ Băng Yến, đệ tử duy nhất của Mạc đại tiên sinh…
“Thì ra là Cơ tiên tử.” Hai gò má hắn giật giật, nhớ tới thân phận của đối phương mà phất tay ngăn đám hộ vệ rồi khách khí chắp tay nói. “Nếu là công vụ thì chúng ta tất nhiên sẽ không ngăn trở. Tiên tử cứ tuỳ ý làm việc, cần bần đạo hỗ trợ gì cứ việc nói thẳng.”
“Ừm”, Cơ Băng Yến cũng đã quen với kiểu thái độ này. Có thân phận đệ tử của một tông sư Kim Đan, mấy năm qua nàng làm việc cũng thuận lợi hơn nhiều.
“Bên kia.” Nàng nhìn pháp khí trong tay rồi chỉ về bên cạnh. “Lưỡng Nghi Kiếm Phái…”
“Oanh!”
Nàng còn chưa dứt lời thì chỗ nàng chỉ chợt hiện linh quang, kiếm quang từ đó nở rộ không kiêng dè vần vũ bốn phương, còn có mấy đạo độn quang thừa dịp mà xuất.
“Muốn chạy trốn?”
Đôi mắt đẹp của Cơ Băng Yến co rút lại, thân hình lao vọt tới trước, không để ý đến kiếm quang đột kích, trường thương trong tay lắc một cái điểm về hai người muốn bỏ chạy.
Trên người nàng hiện ra một tầng huyền quang, kiếm quang đâm vào đó chỉ làm nổi lên một chút gợn sóng mà không ngăn cản được bộ pháp của nàng. Trường thương trong tay nàng uốn lượn, hơn mười trượng xung quanh đều bị nó bao phú, lực lượng kinh khủng khiến mọi thứ vặn vẹo.
“Răng rắc…”
Pháp khí của đối phương không chịu nổi nhanh chóng bị băng diệt. Hai bóng người phun ra máu tưới, bị thương ảnh đập rơi xuống mặt đất, pháp khí hộ thân và thần thông xuất ra gần như không có tác dụng gì.
Thập Phương Sát Đạo!
Pháp môn nàng thi triển chính là thứ được Cao Trùng và Trúc lão đánh giá là vô địch trong cận chiến ở khoảng cách trăm trượng. Mặc dù so với Thập Phương Sát Đạo của Mạc Cầu có hơi bất động nhưng đều cùng một mạch tương thừa. Để tu thành pháp môn này Cơ Băng Yến chấp nhận mạo hiểm đến thần hồn, tiến vào Địa Ngục Đồ của sư tôn Mạc Cầu để tiếp nhận ma luyện. Bên trong huyễn cảnh Địa Ngục Đồ, nàng trải qua vô số sát phạt mới có thành tựu hôm nay.
Dùng sức một mình, nghiền ép mấy vị Đạo cơ trong nháy mắt.
“Tiện nhân.”
Một bóng người miễn cưỡng tránh được thương ảnh nhưng độn pháp cũng bị phá vỡ, hắn nổi giận gầm lên, run tay tế ra một cái đại ấn.
“Đi chết đi.”
Đại ấn vẽ ra ô long đón gió lớn dần, đồng thời thả ra hắc quang ầm ầm đập xuống. Tu vi người này không thấp, tiến vào Đạo cơ trung kỳ đã được trăm năm, pháp lực trong thể nội tinh thuần, pháp khí tuỳ thân ngang nhiên xuất ra cũng làm tình hình trở nên hỗn loạn.
“Họ Lưu kia, ngươi muốn làm gì?”
“Cẩn thận.”
“Mau trốn!”
Ở xung quanh, mấy người đều biến sắc, vừa rống lên vừa chạy tản ra bốn phía. Cơ Băng Yến không biểu hiện gì, nhân thương hợp nhất, toàn thân như một đạo hắc quang xoắn tròn giữa trời, xoắn nát huyền quang đột kích, xuyên qua bóng người ở phía trước.
Chỗ trường thương đi qua, khí cơ thiên địa ầm ầm xuyên thủng. Dù là pháp khí cực phẩm cũng không thể trấn áp rồi bị nó phá vỡ, sát cơ lăng lệ gây tác động đến cả trận pháp nơi này.
“Phù phù…”
Bóng người rơi xuống đất, máu tươi bắn ra tứ tung. Cơ Băng Yến đáp xuống một bên, mũi thương dí vào cổ họng đối phương, đôi mắt sắc bén phát ra phong mang nhiếp người.
”Đem bọn hắn cùng những người đồng hành bắt lại.”
“Rõ.”
Tu sĩ Chấp Pháp Điện đã quen với tình cảnh này, gật đầu xác nhận rồi cùng tế pháp khí vây quanh bốn phía. Không bao lâu, cưỡng ép hơn chục người theo nhau rời khỏi phường thị.
“Cơ Băng Yến, Long Thương Cơ tiên tử quả thật danh bất hư truyền. Nàng hình như mới vừa trăm tuổi, tu vi đã đạt tới Đạo cơ trung kỳ.”
“Không tệ.”
“Đệ tử duy nhất của Mạc đại tiên sinh, mặc dù không học được thuật luyện đan nhưng thủ đoạn vừa rồi so với đám thiên tài cùng giai đã không kém chút nào.”
Sau khi Chấp Pháp Đội rời đi, những người ở lại không còn lòng dạ nào mà giao dịch, bọn họ cùng tập hợp lại mà bàn tán, tiêu điểm tất nhiên chính là Cơ Băng Yến.
Tại một nơi hẻo lánh, có mấy người tập hợp lại với nhau, vẻ mặt biến đổi.
“Những người kia là người của Thiên Phổ Đường.”
“Thiên Phổ Đường là thế lực của Chu gia?”
“Không phải hình như mà là chắc chắn.” Chủ nhân phường thị âm tràm. “Mà muội muội của đường chủ Thiên Phổ Đường cũng được gả vào Chu gia, người mới bị bắt kia chính là phó đường chủ của Thiên Phổ Đường.”
“Chu gia… sợ là sẽ không bỏ qua đâu.”
“Đây là Thiên Nhai đạo tràng chứ không phải Bắc Xuyên đảo vực, mà ngay cả ở Bắc Xuyên đảo vực thì cũng không phải chỗ một mình Chu gia có thể nắm bắt được hết. Tiền đạo hữu quá lo rồi.”
“Đúng vậy. Cơ tiên tử không phải người không có bối cảnh. Sư phó nàng chính là Mạc đại tiên sinh, phần lớn linh dược ở Thiên Nhai đạo tràng đều dựa vào người đó luyện chế cả.”
“Không sai.”
“Dù thế nào, sự việc này chúng ta cũng không nên dính vào thì hơn.”
“Đúng.”
Mấy ngày sau, Mạc Cầu đang luyện đan thì có người đăng môn bái phỏng.
Người này chính là Chu Huyền Cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận