Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 505: Tin tức

Sơn thôn không lớn với mấy chục hộ gia đình và khoảng hơn một trăm người sinh sống, nhà cửa dựa vào vách núi.
“Từ lúc có thượng tiên thi triển tiên pháp, đổi thiên địa, chúng ta không bị mãnh thú quấy nhiễu nữa. Cũng không còn bị nạn đói hoành hành.”
Trên quảng trường trong thôn có một lão giả tóc trắng khẽ vuốt râu, chậm rãi nói. “Người có thiên phú còn có thể bái nhập vào tiên tông, tu tập tiên pháp, đó là phúc phần to lớn.”
Những người khác có mặt cũng đồng thanh gật đầu. Chí có một vài người trẻ tuổi khẽ nhếch miệng, vẻ như không hài lòng với tình hình hiện nay lắm.
“Người trẻ tuổi thường không hiểu chuyện.” Lão giả lắc đầu. “Bọn chúng không biết cuộc năm xưa của chúng ta gian nan vất vả thế nào.”
Nói xong lão than nhẹ. Lão là người còn sống sót từ vài chục năm trước, thấu hiểu được những gian nan khó khăn. Hiện giờ những người trẻ muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, có thiên phú thì được Thái Ất Tông mang đi truyền thụ pháp thuật, ban cho tiên duyên, có bị bệnh cũng được ban cho đan dược để chữa trị. Những việc như thế năm xưa có mơ cũng không thể có được.
Thái Ất Tông từng có thông báo, sau một số đời nữa động thiên được đả thông thì cả thông có thể tấn thăng thượng giới.
Thượng giới! Đó chính là vị trí của Thái Ất Tông trong nhận thức của thôn dân.
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Thế giới của các ngươi từng có người tu hành không?”
“Bẩm thượng tiên.” Lão giả khom người. “Lúc tiểu nhân còn trẻ từng nghe người già nói qua, có người có thể đánh vỡ bia đá, lấy sức một mà địch trăm. Nhưng có thể phi thiên độn địa như thượng tiên thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người ở các quận huyện trung tâm cũng chưa từng được gặp qua.”
Mạc Cầu có thể hiểu được. Nơi này linh khí thiếu thốn, âm khí nồng đậm, ngay cả người có Thiên Thiên Thú Thổ đạo thể như Vương Thiền đến đây cũng khó mà tu thành Đạo cơ được. Trừ phi… phải là đạo thể tương hợp với khí tức nơi đây.
Không!
Mạc Cầu lắc đầu. Cảnh giới Đạo cơ không chỉ cần đến thiên phú, còn phải có công pháp truyền thừa, thế giới này sợ là không có.
Tất nhiên hắn cũng không thể cả quyết hay vơ đua cả nắm được. Người ở giới này chưa từng gặp qua tu tiên giả không có nghĩa là tu tiên giả chưa từng xuất hiện. Các khu vực khác ngoài sơn thôn có thể sẽ khác, trong động thiên cũng có nơi có linh khí sung túc, xuất hiện người tu hành không phải là việc lạ.
“Lão trượng.” Tạ Lưu Vân lên tiếng. “Nhìn thể chất của ngươi thì hẳn là có từng tu tập võ nghệ, không bằng lấy ra biểu hiện một chút để sư đệ của ta nhìn qua.”
Nói xong hắn lấy ra một viên linh đan đưa cho đối phương. “Đan này có tác dụng với thọ nguyên.”
“Đa tạ thượng tiên.” Lão trượng run rẩy quỳ xuống đất, thân thể run run nhận lấy linh đan rồi gỡ túi vải bên hông đưa tới.
“Lúc còn trẻ lão phu từng du thương vào Nam ra Bắc, mặc dù thời gian không dài nhưng cũng may mắn học được một môn công phu. Môn công phu này không có tên, có thể giúp ta có thêm khí lực nhưng trong mắt thượng tiên sợ là không đáng để nhắc tới.”
Mạc Cầu nhận lấy cái túi, lấy từ trong đó ra một quyển sách.
Công phu luyện thể. Phẩm giai rất kém!
So với Long Xà kình lúc trước hắn đạt được còn không bằng, công phu này chỉ có một ít tác dụng cường thân kiện thể mà thôi, nhưng trong câu chữ thì lại hiện ra một chút bất đồng.
Có lẽ võ đạo ở Thượng Thanh Huyền U động thiên có chút khác biệt, nhưng dù có đi lối nào đi nữa mà muốn đạt tới Tiên thiên thì trăm sông phải đổ về một biển, cuối cùng lại vẫn phát sinh vấn đề bất đồng.
Mạc Cầu lắc đầu rồi hỏi tiếp.
“Thế giới của các ngươi có tin đồn về bí sự nào không? Triều đình, quan phủ thì thế nào?”
“Nghe đồn cũng có các loại quỷ vật, âm hồn nuốt dương khí của người, cũng có tin đồn có người từng thấy qua những việc ấy.” Lão giả mở lời. “Triều đình thì hai ba trăm năm lại biến đổi, vị hoàng đế thứ bảy của triều Chu vừa đăng cơ cách đây không lâu.”
Mạc Cầu trầm tư. Chỉ cần có người tu hành thì dù bản thân hoàng đế có phải là phàm nhân hay không, bọn họ nhất định có liên hệ với triều đình.
Thế giới này chính là như thế. Một khi nắm giữ được lực lượng siêu phàm, hoàng triều duy trì được đến trăm, ngàn năm không đổi cũng là bình thường. Còn đây hai ba trăm năm đã đổi một đời thì xem ra, Thượng Thanh Huyền U động thiên đúng là thiếu khuyết cao nhân tu hành, hoàng thất có lẽ cũng không có.
Âm Quỷ chi thuộc.
Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực. Địa phương này âm khí nồng đậm, rất dễ dàng sinh ra âm hồn, cho nên có tin đồn về chúng cũng không có gì kỳ quái.
Rời khỏi Vạn Bảo Các, Mạc Cầu tử biệt Tạ Lưu Vân rồi hoá thành một đạo độn quang trở lại động phủ.
“Sư phó.” Ở đại môn động phủ, Vương Hổ đội một lớp vải đen trên đỉnh đầu đã chờ sẵn. Hắn kéo tấm vải ra, toàn thân là lông vũ, Vương Hổ chớp mắt nói.
“Ta nghe nói sư phụ không gặp chuyện gì, cũng nghe nói ngươi đã được thả nên vội chạy tới.”
“A”, Mạc Cầu khẽ mỉm cười ngoài miệng nhưng trong lòng bình thản, hắn lên tiếng hỏi. “Ngươi là muốn hỏi về việc có thể trở về hình dáng như ban đầu không chứ gì?”
“Sư phó.” Vương Hổ làm ra bộ tức giận. “trong mắt ngài Vương Hổ ta là người như vậy hay sao? Tình nghĩa sư đồ mấy chục năm chẳng lẽ…”
“Ta có biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
Trong nháy mắt, Vương Hổ đáp rồi im bặt, đôi mắt nhìn Mạc Cầu sáng như sao.
“A!” Mạc Cầu lắc đầu, phất tay mở cửa động phủ. “Vào đi.”
“Vâng.” Vương Hổ gật đầu rồi cùng bước theo vào trong động.
“Ta xem Tam Chuyển Nguyên Công này không hổ là bí truyền từ thời thượng cổ, xác thực hết sức huyền diệu.”
Trong tĩnh thất, Mạc Cầu ngồi giữa bồ đoàn mở tới mở lui một quyển sách rồi ném nó cho Vương Hổ. “Trong này có một ít lĩnh ngộ, ngươi có thể lấy về từ từ mà xem.”
“Vâng.” Vương Hổ vô cùng vui mừng. “Sư phó quả thực cao minh, lão già điên kia mất cả ngàn năm cũng không tìm ra manh mối, ngài vừa xem đã có giải pháp rồi. Đúng là người có đầu óc thiên tuệ, đệ tử vô cùng bội phục.”
“Không cần vỗ mông ngựa.” Mạc Cầu lắc đầu. “Tam Chuyển Nguyên Công có thể diễn hoá ra vạn sự vạn vật, có thể tị kiếp cản tai, cách vận dụng huyền diệu. Mười hai chủng huyết mạch thần thú có tương hợp cũng có bài xích lẫn nhau, mỗi loại đều thiếu một thứ cũng không được. Có điều mười hai chủng huyết mạch trong này ngay ở thời thượng cổ cũng rất khó tập hợp đầu đủ, hiện giờ lại càng vô vọng làm được.”
Đừng nói là mười hai chủng, hiện nay một chủng cũng không có.
“Sư phó…”, Sắc mặt Vương Hổ đã hơi trắng ra.
“Phương pháp của Trùng Ma Độc Cô Vô Minh chính là làm yếu mười hai chủng huyết mạch, tiếp đó dụng lên bản thân.” Mạc Cầu không để ý đến thái độ của đối phương mà tiếp tục nói. “Phương pháp đó ta không thể làm được, cũng vô vọng tiến gian đến cảnh giới chân nhân Nguyên Anh.”
“Nguyên Anh…”, Vương Hổ nhếch miệng. “Cái đó quá xa vời.”
“Đúng, với chúng ta thì đó là cái đích quá xa vời, nhưng với Độc Cô Vô Minh thì không.” Mạc Cầu gật đầu. “Thật may là trên người ngươi có một chủng huyết mạch, có thể tạm thời áp chế tình trạng của ngươi.”
Vương Hổ nghiêm sắc mặt. “Xin sư phó ban pháp.”
“Ta có biện pháp, lấy Tam Chuyển Nguyên Cong, Vạn Linh Dung Huyết Công và Yển sư khôi lỗi dung hợp mà thành, đó chính là Kinh Chập Biến!”
“Tu thành pháp môn này thì có thể luyện hoá huyết mạch Phong Lôi Chuẩn, ẩn sâu nó vào trong huyết mạch. Bình thường có thể dùng hình dáng con người, khi cần đến thì kích phát huyết mạch biến thân thành Phong Lôi Chuẩn. Như thế, ngươi vừa có thể tu hành công pháp của người, cũng có thể hoàn toàn hoá thành phong Lôi Chuẩn, nhưng trừ khi ngươi có thể tiến giai Kim Đan, nếu không không thì có khả năng biến hoá tuỳ ý. Hơn nữa vì vướng ở nguyên thần nên mãi mãi không thể tu thành Nguyên Anh được.”
“Tốt, tốt quá rồi.” Vương Hổ đại hỉ, hắn rất hài lòng nên vội vàng nói. “Sư phó, ta phải làm thế nào?”
Cảnh giới Nguyên Anh ư? Nói thật là người có thiên phú Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể như Vương Thiền cũng chưa chắc đã có thể tu thành được. Với bản thân Vương Hổ, có thể tiến giai tông sư Kim Đan đã là điều tốt nhất hắn nghĩ tới.
“Ta có thể nói cho ngươi.” Mạc Cầu nói. “Nhưng cũng cần ngươi làm cho ta một việc.”
“A…”, Vương Hổ trừng mắt. “Sư phó, chúng ta đã là sư đồ như vậy còn cần phải có điều kiện sao.”
Mạc Cầu nhìn Vương Hổ chằm chằm mà không lên tiếng.
“Hắc hắc…”, Vương Hổ gãi đầu, hắn cười nói. “Sư phó muốn ta làm gì, cứ yên tâm ta nhất định sẽ làm được.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, lấy từ trong túi trữ vật ra một tờ giấy, lắc một cái đã đưa đến trước mặt đối phương. “Tập hợp đủ đồ vật trên đó cho ta.”
Vương Hổ quét mắt nhìn qua một lượt thì gương mặt đã tối sầm lại. “Sư phó, ta chỉ là một tu sĩ Đạo cơ nho nhỏ, hơn nữa còn không chính thức là đệ tử của Thái Ất Tông, những thứ khác thì cũng thôi đi, nhưng Hắc Viêm Huyền Điều chỉ cần há miệng là có thể nuốt chửng ta rồi, ta làm sao mà lấy được máu tươi của nó bây giờ?”
“Vương Thiền có thể giúp ngươi.” Mạc Cầu đáp. “Hắc Viêm Huyền Điểu, Thái Hoà Cung có một con, nó chính là thần điểu toạ trấn tại Thái Hoà Cung, Vương Thiền phụ trách trông nom nó.”
“Tất nhiên là ta biết.” Vương Hổ im lặng. “Nhưng thần điểu này thực lực kinh khủng, có lẽ không yếu hơn lão già kia, ngay cả cung chủ Thái Hoà Cung chưa chắc nó đã nể mặt. Tiểu Thiền… ta sợ là không làm được.”
“Được hay không phải thử qua mới biết.” Mạc Cầu nhắm hai mắt lại. “Khi nào ngươi tập hợp đủ các đồ vật trên đó thì ta truyền thụ công pháp cho. Bây giờ ngươi ra đi.”
“A!” Vương Hổ há miệng, chưa kịp lên tiếng thì đã bị một luồng gió cuốn lên ném ra ngoài động phủ.
Huyền Hoả Thập Nhị Cung.
Tam Dương Huyền Công.
Nhìn truyền thừa trước mặt Mạc Cầu không khỏi than nhẹ. Lúc gia nhập Thái Ất Tông, hắn chính là vì Tam Dương Ly Hoả Công và Tam Dương Huyền Công mà tới, rốt cuộc chỉ lấy được Linh Cữu Bát Cảnh Công. Hiện giờ hắn đã có Tam Dương Huyền Công trong tay, thế sự thật là biến đổi khôn lường.
Có điều, lúc này nó đã vô dụng với hắn. Chỉ là nếu muốn được Thuần Dương cung lập truyền truyền thừa đạo thống thì hai pháp môn này đều không thể thiếu. Trừ cái đó ra Xung Hư đạo trưởng còn tặng thêm cho hắn hai môn thần thông và một môn cấm pháp.
Tam Dương Luyện Hoả Chân Quyết. Công pháp này có thể dung hợp các loại linh hoả thành một thể, cùng khống hoả một đạo giúp uy ực tăng lên kinh khủng.
Thái Ất Luyện Bảo Quyết. Đây là một môn tế luyện pháp khí, thần thông pháp bảo. Hiển nhiên là Xung Hư đạo nhân biết trên người Mạc Cầu có một kiếm phôi pháp bảo nên muốn giúp hắn tăng tốc tế luyện. Hy vọng trong hơn ba mươi năm có thể dựa vào các loại linh vật, giúp Thiên Lôi Kiếm chính thức tiến giai.
U Huyền Lục. Câu Hồn Nhiếp Phách chi pháp.
Môn cấm pháp này ban thưởng có liên quan đến việc hắn sẽ tới Thượng Thanh Huyền U động thiên.
Thả pháp môn trên tay xuống, Mạc Cầu hơi trầm ngâm, cầm Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân lên, bên trong thức hải, tinh quang không ngừng nhấp nháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận