Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 116: Độc

“Khụ khụ...”
Mạc Cầu phát ra mấy tiếng kho khan, thân thể hắn run lên, khuôn mặt cũng đỏ ửng.
“Mạc đại phu?” Nhạc Nguyên sững lại.
Hắn mới đề ra điều kiện mà thôi, cụ thế nào cũng chưa nói, đối phương đã kích động như thế?
“Không có gì, ta không sao.” Mạc Cầu ổn định hô hấp, khoát tay giải thích. “Chỉ là chút bệnh vặt không đáng ngại.” Sau đó hắn nói tiếp.
“Nhạc huynh thật có biện pháp dẫn người vượt qua biên giới sao?”
“Đương nhiên.” Nhạc Nguyên gật đầu. “Nhưng Nhạc mỗ cũng có một việc muốn nhờ.”
Mạc Cầu và Thanh Dung liếc nhìn nhau rồi chậm rãi đáp. “Nhạc huynh có việc gì xin cứ nói.”
“Không vội.” Nhạc Nguyên nhìn quanh bốn phía mới ra vẻ cẩn thận. “Việc cấp bách trước mặt là phải tìm một chỗ an toàn đã, chẳng may có truy binh đuổi tới thì lại phiền phức.”
“Nói đúng lắm.”
Ba người một xe tiếp tục tiến về phía trước, cơ bản đều chọn đường mòn trong núi để di chuyển. Cho tới lúc trời gần hửng sáng thì dừng lại tại một cái khe núi.
“Khụ khụ...”
Mạc Cầu không ngừng ho khan, thân thể co ro trong gió, khuôn mặt đã đỏ bừng.
“Mạc đại phu, ngươi ổn thật đấy chứ?” Nhạc Nguyên lo lắng hỏi, trong lòng không khỏi có chút chần chừ.
Liệu hắn có thể dựa vào con người này không?
“Không có gì nghiêm trọng cả.” Mạc Cầu khoát tay. “Nhạc huynh hãy nói điều kiện của mình đi.”
“Việc này...”, Nhạc Nguyên chớp mắt, ngồi xuống một phiến đá gần đó, vẻ mặt trầm tư.
Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng.
“Thực không dám giấu, Nhạc mỗ không giống các người. Lần này ta đi phủ Đông An không vì mục đích gì khác ngoài tị nạn.”
“Tị nạn”.
“Không sai.” Nhạc Nguyên hít sâu một hơi. “Nhạc mỗ vốn là người huyện Đông Lăng, gia cảnh cũng không đến nỗi nào. Nhưng thất phu vô tội, mang ngọc lại có tội, vì vật gì đó mà thu hút một đám ác nhân kéo đến.”
Nói đến đây, gương mặt hắn trở nên dữ tợn. Hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Những tên kia ra tay độc ác vô tình, giết cả nhà ta, Nhạc mỗ có thể trốn đến đây cũng là rất may mắn.”
“A...”, Mạc Cầu há hốc miệng. “Nhạc huynh xin hãy nén bi thương.”
Hoàn cảnh đối phương kể đúng là rất dễ lấy được sự thương cảm của người khác, nhưng có bản nó không liên quan đến hắn. Chẳng lẽ đối phương lại muốn nhờ hắn báo thù?
Việc này không có khả năng.
“Cừu nhân hung hãn, Nhạc mỗ không mong có thể báo thù rửa hận, chỉ mong có thể kéo dài hương hỏa của Nhạc gia mà thôi.” Nhạc Nguyên thở dài. “Nhưng hai ngày trước ta phát hiện hình như ta đã trúng độc. Đám người kia không dễ dàng buông tha cho ta như vậy.”
“Trúng độc?” Mạc Cầu ngạc nhiên.
“Đúng.” Nhạc Nguyên gật đầu. Nói xong, hắn kéo tay áo lên để lộ một vết tấy đỏ khác thường giữa cánh tay.
“Nếu Mạc đại phu có thể giải độc cho ta, mạng của ta là do ngươi cứu, chuyện vượt biên có gì khó?”
Mạc Cầu đứng dậy, hắn bước lại gần, khuôn mặt trầm tư. “Để ta kiểm tra một chút xem.”
“Xin mời.” Nhạc Nguyên đưa tay ra hiệu.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu bắt mạch cho đối phương thì kinh ngạc.
Kình lực thật cường hãn!
Hai mắt hắn co rút lại. Kình lực tự phát ở mức này, Nhạc Nguyên đúng là đã có biểu hiện ban đầu của Chân khí Hậu thiên rồi.
Tại Giác Tinh Thành, Mạc Cầu từng bắt mạch cho mấy cao thủ Luyện Tạng nhưng không ai có được kình lực đến mức này. Việc này chứng tỏ, nếu không nhờ công pháp đặc thù thì chính là hắn có thiên phú dị bẩm khác người.
Cùng là cảnh giới Luyện Tạng nhưng mấy cao thủ trong Giác Tinh Thành cơ bản không phải đối thủ của người này.
Một lát sau, Mạc Cầu thu tay lại, ánh mắt lộ vẻ trầm tư, sau đó hắn lại quan sát vết đỏ trên tay đối phương.
“Nhạc huynh, ta cần mấy giọt máu từ chỗ này.” Nói xong, hắn lại ho khan mấy tiếng.
“Không vấn đề.”
Nhạc Nguyên trả lời dứt khoát. Hắn lấy tay vạch một cái, da hắn rách một đoạn nhỏ rồi lấy một viên đã bị lõm hứng máu.
Mạc Cầu đưa tay đón lấy, từ trong bao đồ lấy ra một ít thuốc bột rắc vào trong đó rồi quan sát phản ứng.
“Sư đệ.” Tần Thanh Dung lại gần, nhỏ giọng hỏi. “Thế nào?”
Độc không phải là thứ nàng am hiểu, dù có là Tần sư phó cũng không dễ xử lý nên nàng vừa tò mò lại vừa lo lắng.
Bản thân Mạc Cầu lại khác. Hắn học không chỉ có Thanh Nang Dược Kinh, hắn còn gặp được Đinh lão, Mục Lão. Những việc ấy Tần Thanh Dung lại không biết.
Nhạc Nguyên ra vẻ khẩn trương, hô hấp tăng nhanh.
“Đây là loại hỗn độc rất ít gặp.” Mạc Cầu suy tư một lát rồi nói. “Hẳn là đối phương dùng ba loại độc trộn cùng với nhau, trong đó có một vị là Túy Nhân Thảo có thể gây tê liệt gân cốt, là suy yếu thực lực của võ giả.”
“Những loại khác ta nhìn không ra, dù không nguy hiểm đến tính mạng cũng rất khó giải trừ.”
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Nhạc Nguyên kèm theo một nỗi hoài nghi xen lẫn với ngạc nhiên. Cơ thể hắn có độc như thế mà thực lực vẫn vô cùng hung mãnh. Thể chất của hắn đáng sợ nhường nào!
Không biết đối phương tu luyện loại công pháp gì?
Hắn mà không bị thương, Hỏa Nhãn Kim Điêu gặp hắn cũng chưa chắc đã thắng được.
“Không nhận ra sao.” Nhạc Nguyên trầm sắc mặt. “Nói cách khác, Mạc đại phu không thể trị hết độc trong người ta?”
Nói đến đây, giọng hắn đã trở nên lạnh lùng.
“Có thể nói như vậy.” Mạc Cầu làm như không nghe thấy ý tứ trong lời đối phương, hắn chống cằm. “Nếu không biết cụ thể về loại độc, sợ là không ai có thể giải được. Ta chỉ có thể kéo dài thời gian độc phát tác, làm giảm độc tính cho huynh mà thôi.”
“Thật sao?” Hai mắt Nhạc Nguyên chớp động.
“Đúng vậy.” Mạc Cầu thở dài. “Nhạc huynh, chất độc trên người huynh đúng là ta không giải được, ta chỉ có thể kéo dài thêm nhiều nhất là một hai tháng thời gian, tới khi đó mọi việc trở thành thế nào ta không thể nói trước. Còn việc mang bọn ta vượt biên...”
“Không sao.” Nhạc Nguyên đột nhiên đấm tay xuống mặt đất. “Nhạc mỗ không phải loại người tính toán chi ly, chỉ cần giúp ta kéo dài thời gian độc phát tác là ta đã cảm kích rồi.”
“Nhạc huynh thật độ lượng.” Mạc Cầu chắp tay. “Mạc mỗ thật xấu hổ, trong khoảng thời gian này nhất định sẽ suy nghĩ tìm hiểu thật kỹ xem có giải độc cho huynh được không.”
“Làm phiền ngươi.” Nhạc Nguyên cười lớn.
“Nếu Mạc đại phu có thể vì ta mà giải độc, Nhạc mỗ nguyện đi theo làm tùy tùng để bảo đáp ân tình.”
“Nhạc huynh nói đùa rồi.” Mạc Cầu khoát tay liên tục. “Mạc mỗ y thuật không tinh, những trong phủ Đông An nhất định có danh y có thể giải độc cho huynh.”
“Hy vọng là vậy.” Nhạc Nguyên thấy hai người chờ mong thì lập tức cười thành tiếng. “Chuyện vượt biên xin cứ giao cho ta.”
Nói xong, hắn lấy từ trên người ra một vật.
“Hai vị xem đây là vật gì?”
“Lộ dẫn!” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
“Không sai.” Nhạc Nguyên gật đầu. “Phần lộ dẫn này là của một gia tộc, có ấn của quan phủ, là đồ thật đủ để ba người chúng ta thông hành.”
Mạc Cầu cảm thấy yên tâm phần nào, nhưng nhìn dấu độc trên người đối phương, hắn không khỏi nghi hoặc.
Bình thường đều là kẻ yếu dùng độc trên người cường giả, rất ít khi kẻ mạnh lại phải dùng độc với người yếu hơn. Mà hỗn độc kia không phải loại người bình thường có thể hạ được.
Tên Nhạc Nguyên này nhất định còn có chuyện gì giấu giếm không nói. Nhưng ... việc ấy nếu không liên quan đến hắn thì hắn cũng không quan tâm.
Chỉ cần đối phương có thể đưa hai người bọn họ vào thành, bí mật của đối phương thế nào, chỉ cần đừng ảnh hưởng tới bọn hắn là được.
Nghĩ đến đó, hắn lộ ra một nụ cười.
Cũng thời điểm ấy trên quan đạo, có hơn mười người đang cưỡi ngựa phi nước đại.
Đám người cưỡi trên lưng ngựa có già có trẻ, ai nấy đều dữ tợn, tròng mắt tràn đầy lửa giận.
“Họ Cốc kia, ngươi trốn không thoát!”
“Đi mau...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận