Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 448: Thông Tâm Châu

Nhìn tiểu mập mạp đang không ngừng diễn luyện pháp thuật, Mạc Cầu bỗng mở miệng hỏi.
“Tiểu mập mạp, tên ngươi thật là Vương Hổ chứ?”
“Hắc hắc…”, Vương Hổ nghe vậy thì ngừng tay, gãi đầu rồi lại cười nói. “Quả nhiên không gạt được tiền bối. Ta họ Vương, nhũ danh Hổ Tử cho nên đổi tên gọi là Vương Hổ. Từ ban đầu ta đã có lời thề, sau này công thành danh toại mới đổi lại tên cũ, hiện giờ còn chưa tới lúc nhắc lại việc đó.”
Nói xong hắn ngửa đầu cười ha hả, vẻ mặt đầy ngạo khí. Mặc dù biết bản thân thiên phú tu hành không tốt, hắn vẫn luôn giữ lòng tin vào chính mình.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Công pháp Thái Hoà Cung phần lớn đều cấm tiệt tình dục, nhất là công pháp truyền thừa, điểm ấy chắc ngươi cũng đã biết. Ngươi và tiểu cô nương kia xem ra là hữu duyên vô phận. Ngươi không có ý định từ bỏ sao?”
“Ta… ta chỉ xem như đang đợi muội muội, chẳng lẽ muốn nhìn muội muội nhà mình cũng không được hay sao?” Vương Hổ trừng mắt, thấp giọng gầm gừ. “Thái Ất Tông nhà các ngươi thật quá bá đạo.”
“Muội muội?”
Vấn đề này vốn không phải chuyện liên quan đến Mạc Cầu, nhưng hắn vẫn bình thản nói. “Ngươi phải hiểu, ngày sau cô nương Tiểu Thiền kia đạt thành Đạo cơ, thành tựu Kim Đan, ngay cả Nguyên Anh cũng có cơ hội, còn ngươi, sau khoảng trăm năm nữa sẽ chỉ còn là một nắm đất vàng mà thôi. Hai người các ngươi căn bản là không giống nhau. Lý tiền bối trong Thái Hoà Cung cũng sẽ không để ngươi làm hỏng đạo đồ của Tiểu Thiền đâu.”
“Ừm.”
Hắn trầm ngâm một chút rồi mới nói. “Nói thật cho ngươi biết, tiền bối từng nhắc nhở ta một việc, nếu ngươi đáp ứng về sau này không đi tìm Tiểu Thiền nữa, đoạn tuyệt liên hệ thì hắn có thể viết một phong thư giới thiệu ngươi với Chân Tiên Đạo, Huyền Thanh Tông là những tông môn tu tiên đỉnh phong để ngươi bái sư học nghệ. Nếu cứ bất chấp quấn quýt không chịu rời…”
Mạc Cầu ngẩng đầu, giọng nói trở nên lạnh lùng. “Thái Ất Tông không thể nào nhận ngươi, dù cô nương Tiểu Thiền kia còn ở đây cũng sẽ không ngại đánh chết ngươi, tử tế hơn thì cũng chỉ để ngươi làm một tên tạp dịch mà thôi chứ không có gì tử tế cả.”
“Ngươi… các ngươi…”
Vương Hổ nghe vậy thì không nhịn được giậm chân bành bạch. “Khinh người quá đáng!”
“Tiểu Thiền là nha hoàn thiếp thân của ta, không có sự đồng ý của ta không ai có thể cướp nàng ấy đi được. Muốn ta từ bỏ ư? Nằm mơ đi! Tên họ Lý kia là tu sĩ Kim Đan thì sao chứ? Ta không phục chính là không phục, đánh chết ta ta cũng không phục.”
“A…”
Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu. “Tuỳ ngươi vậy.”
Dứt lời hắn quay người hướng về động phủ.
“Tiền bối. Tiền bối.” Vương Hổ vội vàng đuổi theo, nộ khí trên mặt đã được thu lại, hắn nhỏ giọng. “Ta có thể bái người làm thầy hay không? Yên tâm, sau này ta tu vi có thành nhất định sẽ báo đáp ngươi, thậm chí giúp ngươi tiến lên cũng không thành vấn đề. Lại nói, ngươi truyền thụ pháp thuật cho ta thì chính là sư phó của Vương Hổ ta rồi.”
Nói xong, hắn lập tức quỳ xuống mặt đất, đầu gối mềm nhũn. “Sư phó tại thương, xin nhận của đệ tử một lạy.”
“A…”
Mạc Cầu dừng bước, nhất thời không biết phải ứng xử thế nào.
“Tiểu gia hoả, ta thu lưu ngươi là bởi hiện giờ Thái Ất Tông không biết bố trí thế nào cho ngươi. Trước tiên để ngươi ở đây để ngươi đỡ chạy đi gây họa ở chỗ khác.”
Nếu Thái Ất Tông muốn thu nhận Vương Hổ hắn, tuỳ tiện cấp cho một danh ngạch đệ tử ngoại môn là có thể xong chuyện rồi. Nhưng đã lâu như vậy cũng không có tin tức gì, tông môn chắc chắn không muốn lưu tên mập này lại, sợ ảnh hưởng đến việc tu hành của cô nương kia.
Đuổi đi mới là lựa chọn tốt nhất.
“Chuyện bái sư đừng nói đến, ta không có thời gian, tính tình của ngươi cũng không hợp với công pháp ta sở tu.”
“Đừng ạ.” Vương Hổ vội vã nói. “Sư phó, kỳ thực ta là người rất có tài hoa, sau này khẳng định tiền đồ vô lượng. Ngươi thu ta làm đồ đệ, sau này Tiểu Thiền thành tựu Kim Đan rồi không phải ngươi cũng có chút ân tình với một tông sư hay sao?”
“Tiểu tử giảo hoạt.” Mạc Cầu lắc đầu, bước lên một bước. “Đề nghị của ngươi chờ lần tới có thể nói cho Ti Hành tiên tử nghe, có thể nàng ấy sẽ đồng ý.”
“Sư phó ngài cũng sẽ đồng ý.” Vương Hổ quỳ trên mặt đất lê theo Mạc Cầu. “Cùng lắm thì ngài nói cho ta biết ta thích hợp tu hành công pháp gì để ta đi cầu?”
“Cầu ư?” Mạc Cầu cúi đầu, âm thanh trở nên chậm lại. “Có nhiều thứ không phải cứ cầu là sẽ được.”
“Ta biết.” Hai mắt Vương Hổ sáng lên, hắn cảm giác có một tia hy vọng nên vội vàng nói. “Nhưng khi có mục tiêu rồi thì luôn có thể tìm biện pháp mà đúng không. Như việc ta muốn đến Thái Ất Tông bái sư vậy, ta mang theo Tiểu Thiền bôn ba hai năm chẳng phải cũng đến nơi hay sao?”
Mạc Cầu trầm ngâm, hai mắt lấp loé linh quang, một lần nữa lại nhìn về phía Vương Hổ. Một lát sau hắn thu ánh mắt lại.
“Ta rất hiếu kỳ, hai người các ngươi là phàm nhân, lực lượng trói gà còn không chặt sao có thể trong vòng hai năm bôn ba vạn dặm đến đây. Mà lại còn… gần Dược viên có trận pháp thủ hộ, sao các ngươi có thể đi vào được?”
“hắc hắc.” Vương Hổ nhíu mày, vẻ mặt thần bí. “Tiền bối, ta có thiên phú dị bẩm, số phận trùng thiên, gặp chuyện gì cũng gặp dữ hoá lành hết.”
“Đúng rồi, ngài nói xem ta thích hợp tu hành công pháp gì?”
“Giả thần giả quỷ.” Mạc Cầu lắc đầu, phẩy tay áo bỏ đi. “Ngươi tính tình dễ xúc động, tức giận, ưu điểm là kiên định bất khuất, thích hợp với công pháp của Bắc Đấu Cung.”
“Bắc Đấu cung?” Vương Hổ chớp mắt. “Bắc Đấu Thất Sát Kiếm?”
“Không phải.”
“Dù sao đó cũng là hy vọng rồi.”
Chỉ cần không phải là công pháp truyền thừa thì có lẽ sẽ có cách kiếm được.
Mạc Cầu trở về động phủ, nhớ đến tên tiểu mập mạp kia thì không khỏi bật cười, khẽ lắc đầu.
Vương Hổ tính tình nóng nảy dễ tức giận, động một tí là miệng thốt ra đầy những lời thô tục, người bình thường khó mà thích được, nhưng kỳ thực phẩm cách con người này không tệ.
Có thể mang theo nữ nhân vướng víu bôn ba ngàn dặm không rời bỏ, có thể thấy tâm tính nó rất cứng cỏi. Lại có thêm thiên phú tu hành thì ngày sau chưa chắc đã không thu được thành quả. Trên người hắn hẳn là cũng có cơ duyên nào đó, bởi vậy nên Mạc Cầu mới không ngại nói ra vài lời.
Nhưng… so với cô nương Tiểu Thiền kia thì chẳng khác nào bèo nước so với mây cao, không thể với tới được. Hai người này đơn giản là không thể có kết cục gì tốt đẹp.
Thu liễm tinh thần lại, Mạc Cầu lấy từ trên người ra một vật.
Mẫu trùng của Phệ Hoả Phi Nghĩ.
Trải qua khoảng thời gian luyện hoá vừa rồi, thần thức mẫu trùng đã sớm bị làm cho hao mòn gần như không còn, thể xác lưu lại cũng thay đổi, vỏ cứng hiện ra vô số đường vân, óng ánh dịch thấu. Vật này chính là dị bảo khó kiếm, luyện đan nhập dược hoặc dùng để tế luyện pháp khí đều rất tốt.
Hiện giờ Mạc Cầu đang có ý định dùng nó để luyện chế một kiện pháp khí bí truyền của Yển Tông.
Thông Tâm Châu!
Yển tông tạo vật đều cần thần niệm khống chế, có yêu cầu rất cao đối với thần hồn chi lực. Mặc dù Yển Tông truyền thừa có bí pháp thuần hồn giúp thần hồn lớn mạnh nhưng có lúc cũng không thể mượn nhờ ngoại vật.
Thông Tâm Châu thể hiện rõ nhất điều này.
Vật này có thể thuần hoá thần hồn, tăng phúc thần niệm, có kháng tính lớn với công kích nhắm vào thần hồn. Ở trong tay tu sĩ Đạo cơ vật này cũng có tác dụng lớn, luyện chế không khó khăn nhưng vật liệu để luyện ra thì rất khó kiếm, chúng đều là những thứ thế gian khó tìm.
Vừa hay mẫu trùng Phi Nghĩ lại phù hợp.
Nghĩ sâu một chút thì có thể thấy Thông Tâm Châu vào Kim Cương Bạc có phần tương tự nhưng Kim Cương Bạc chủ yếu phòng ngự ngoại lực, đối với khả năng tăng phúc cho thần hồn thì không nhiều.
“Bạch!”
Mi tâm hắn sáng lên, một viên bảo châu rơi vào bên cạnh di thuế của mẫu trùng. Nhìn hai vật trước mặt, Mạc Cầu ngưng trọng, ánh mắt phiếm hồng chiếu xuất ra hai đạo tơ hồng.
Chân hoả Đạo cơ!
“Hô…”
Chân hoả đốt cháy, hai vật này nhẹ nhàng lắc lư, một chút tạp chất ở bên trong cũng bị ngọn lửa bức ra.
“Thiên Cơ phụ vật, luyện!”
“Hợp!”
Mạc Cầu ngồi xếp bằng tại chỗ, mười ngón tay bấm pháp quyết rất nhanh đánh ra từng đạo linh quang đồng thời khống chế khả năng thiêu đốt của Chân hoả.
Quá trình tế luyện pháp khí chậm rãi trôi qua.
Một canh giờ. Hai canh giờ…
Một ngày. Hai ngày…
Cho đến nửa tháng sau.
“Soạt!”
Một vệt linh quang trùng thiên tự thân bùng lên chiếu rọi động phủ, làm tản ra hào quang đủ mọi màu sắc. Đợi cho vầng sáng tán đi Mạc Cầu đã cầm trong tay một vật.
Vật này lớn chừng ngón cái, toàn thân trắng nõn, tròn vo như viên đan dược, nhìn kỹ bên trong sẽ thấy được mạng nhện trải rộng. Nếu bóp nhẹ sẽ thấy nó rất mềm dẻo.
Thông Tâm Châu, thành!
Vật này luyện thành từ Kim Cương Bạc, mẫu trùng phi nghĩ, phẩm giai hẳn là thượng phẩm đỉnh tiêm nhưng vì công hiệu đặc thù nhằm vào thần hồn thức hải nên xem như pháp khí cực phẩm bình thường cũng chưa chắc đã giá trị bằng.
Vật này dùng năng lực phòng ngự ngoại lực của Kim Cương Bạc gia trì phòng ngự cho thần hồn, một khi luyện hoá, thức hải giống như có thêm một cái lồng bảo vệ vậy. Dẫu có lâm vào hôn mê, tu sĩ Đạo cơ cũng đừng hòng thăm dò vào thức hải để sưu hồn đoạt phách.
Mạc Cầu hết sức hài lòng với hiệu quả này.
Huống chi…
“Ông…”
Thông Tâm Chau run rẩy hoá thành một sợi lưu quang nhập vào mi tâm thức hải không thấy đâu nữa. mạc Cầu nhắm mắt, thần niệm độ nhập Thông Tâm Châu.
“Ba…”
Cảm giác giống như mở ra một làn sóng ra-đa, thần niệm như hoá thành màng nhện lan tràn khắp nơi, phạm vi bao trùm phải lên đến gấp đôi mà lại rất dễ khống chế. Nếu như trước đây hắn có thể khống chế được mấy chục cơ quan khôi lỗi thì hiện giờ đã có thể làm được với số lượng vài trăm.
Sức mạnh tăng lên không chỉ mấy lần!
Cái này có nguyên do lớn đến từ di thuế mẫu trùng. Dù sao mẫu trùng phi nghĩ có thể khống chế hàng ngàn hàng vạn phi trùng thông thường.
Thiên hạ có rất ít vật như vậy cũng là vì thế. Thông Tâm Châu mặc dù không khó luyện chế, trong rất nhiều loại pháp khí tại Yển tông nó vẫn đứng hàng đầu, vừa hay Mạc Cầu lại biết.
“Không hổ là thập bát bí bảo Yển Tông, có được pháp khí thế này cuộc giao dịch năm đó không lỗ vốn rồi.”
Mạc Cầu mở mắt, vẻ mặt vui mừng thấy rõ. Thần hồn chi lực của hắn vốn đã viễn siêu tu sĩ cùng cấp, mặc dù mới sơ nhập Đao cơ lại mạnh hơn người khác rất nhiều. Hiện giờ thần niệm của tu sĩ Đạo cơ trung kỳ cũng không bằng hắn được.
Thần hồn cường đại, chỗ tốt thần niệm mang lại còn nhiều hơn. Thi triển bí pháp thần hồn càng thêm dễ dàng, uy lực cũng tăng đáng kể. Thi triển pháp thuật, ngự sử phi kiếm cũng giống như thế.
“Phi kiếm…”
Mạc Cầu rơi vào trầm ngâm. Hắn có khả năng ngự kiếm đỉnh cao nhưng trên tay lại không có một thanh phi kiếm đủ tốt, thật là đáng tiếc.
“Sư phó.”
Lúc này ngoài động phủ chợt vang lên tiếng của Vương Hổ.
“Có người đến tìm ngài.”
Ngoài động phủ, Diệp Tử Quyên nâng một cái hộp kiếm mà trong lòng thấp thỏm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vương Hổ bên cạnh. Đây chính là tên mập mạp đi cùng với cô nương có Tiên Thiên Thú Thổ đây ư?
Hắn đã bái Mạc tiền bối làm sư phụ rồi?
Chả nhẽ Mạc tiền bối không sợ tông môn trách tội?
Bạn cần đăng nhập để bình luận