Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 96: Mạnh yếu

Long Xà Kình!
Khi phát lực như rồng bay lên trời, khí thế bàng bạc, uy năng mênh mông. Lúc vận kình lại như linh xà du tẩu, tản đến từng đường gân thớ thịt.
Về lý thuyết là như vậy, nhưng đấy là khi có thể tu đến đại thành. Những người đạt tới mức độ này không nhiều. Ít nhất, người như Quách Tiêu còn chưa làm được.
Nhưng Mạc Cầu thì lại có thể.
Nhờ có hệ thống, cứ đủ tinh quang là hắn chỉ cần thời gian rất ngắn đã cảm ngộ thành công một môn công pháp nào đó. Cảm ngộ của hắn sâu sắc như người khác nghiền ngẫm cả đời, thứ hắn thiếu khuyết chỉ là thời gian để cơ thể thích ứng mà thôi.
Mạc Cầu tu tập Long Xà Kình đã lâu, sớm đã đạt đến viên mãn.
Hiện giờ kình lực bộc phát, tu vi bản thân hắn chỉ là Đoán Cốt, thể chất cũng không cường hãn nhưng lại có thể áp chế cường giả cảnh giới Luyện Tạng như Quách Tiêu. Lại thêm đao pháp của hắn tinh diệu, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong.
Dù sao, đối phương cũng lợi về quân số. Vừa mới ổn định thân thể, lão ngũ đã rống lên một tiếng, vung côn bổng đập tới trán đối phương.
Uông lão nhị trầm mặc, trong tay có thêm hai thanh đoản đao từ lúc nào, đao thế xuất ra quyết tuyệt, dứt khoát. Còn có cả tên Vương đại phu, lão út trong Liêu Thị Tam Hùng và mấy người khác đồng loạt vọt tới. Thế công của họ kín kẽ gần như không có sơ hở gì.
“Hừ!”
Mạc Cầu hừ lạnh một tiếng, cổ tay rung lên, tay đao tay kiếm xoay tròn tạo thành một tầng phòng ngự bảo vệ chặt chẽ.
Đao kiếm hợp kích đến gió cũng không qua lọt.
Tổng Thị Đao Pháp - Minh Tâm Đao.
Chiêu này tùy tâm mà động, biến ảo khó lường, vừa có thể công vừa có thể thủ. Lúc hắn thủ thế, đao quang tạo ra như tường đồng vách sắt, mưa gió không lọt.
Thanh Phong Kiếm Pháp - Thanh Phong Từ Lai.
Kiếm quang đánh ra như có như không, như mộng như ảo, như gió lớn thổi rát mặt lại như vô hình không gì có thể tránh được.
Lúc này, đao kiếm trong tay Mạc Cầu kết hợp nhuần nhuyễn, tuy chưa tăng được gấp đôi hiệu quả như trong truyền thuyết thì hiệu quả thực tế cũng tăng lên đáng kể. Dẫu còn thiếu khuyết, những đối thủ hiện giờ của hắn cũng không thể nhìn ra được.
“Đinh đinh... đinh...”
Trong thời gian ngắn, tiếng kim thiết va chạm vang lên không ngừng. Gian phòng lóe sáng bởi những tia lửa bắn ra từ va chạm, bóng người giao nhau, nền nhà vỡ vụn, bàn ghế đổ nát làm bụi mù nổi lên bốn phía.
Mạc Cầu dùng sức một mình chống lại một cao thủ Luyện Tạng, bốn tên Đoán Cốt và mấy tên yếu hơn khác mà không rơi vào thế hạ phong. Chỉ là hắn chống đỡ khá chật vật, phạm vi phòng thủ cũng dần thu hẹp lại.
Hắn dù sao mới chỉ có tu vi Đoán Cốt, đao kiếm kết hợp mới được bao lâu, khoảng cách tới viên mãn vẫn còn xa lắm.
“Hảo tiểu tử, ẩn giấu kỹ thật!” Lão ngũ múa côn bổng, cắn răng gầm lên. “Công phu của tên này, đến như Nhị đương đầu khi còn toàn thịnh cũng chưa chắc đã hơn được.”
“Không sai.” Liêu lão tam nheo mắt, Uyên Ương Kiếm trong tay không ngừng bay múa. “Tu vi cao như thế lại ẩn tàng không lộ, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì đây?”
“Chắc là do khối Thiết tinh kia rồi.” Nhuyễn kiếm của Vương đại phu như một cơ thể sống, linh hoạt lấp lóe, chiêu nào cũng đầy hung hiểm.
“Khối Thiết tinh ấy rốt cuộc là cái gì mà cả Tam đương đầu và tiểu tử ngươi đều lao tâm khổ tứ để lấy được?”
Sắc mặt Quách Tiêu, Uông lão nhị ngày một âm trầm. So với hai người này, lão Ngũ tính tình thô ráp. Trong khi Liêu lão tam và Vương đại phu mới gia nhập Hắc Hổ Đường chưa được bao lâu nên không qua lại với Mạc Cầu mấy.
Chính vì quen hơn nên hai người Quách, Uông biết rất rõ. Mấy năm trước, Mạc Cầu không thể có bản lãnh này được. Nhưng mới qua có mấy năm mà thôi, biểu hiện của hắn lúc này khiến hai người không thể tin nổi.
Trên người hắn còn giấu bí mật gì đây?
Vừa suy nghĩ, hai người vừa quay ra nhìn nhau. Nhất định phải moi ra được bí mật của tên Mạc đại phu này!
Sau khi hạ quyết tâm, thế công của hai người càng hung mãnh và tàn nhẫn hơn. Xích sắt đánh tới, thế không thể tránh. Trong mấy người, chỉ có Quách Tiêu là có lực lượng áp chế được Mạc Cầu.
“Đương...”
Sau một tiếng vang lớn, thân thể Mạc Cầu bật ngửa ra sau, Thất Tinh Bộ dưới chân thi triển đến cực điểm mới miễn cưỡng né được thế công của đối phương nhưng song kiếm và một trường côn đã theo sát phía sau.
“Uỳnh!”
Mặt đất dưới chân hắn chấn động, Long Xà Kình bộc phát hết cỡ, hai mắt Mạc Cầu trợn lên. Hắn gầm một tiếng, người đao hợp lại lao về phía trước. Tình thế như rơi vào cấp bách phải liều mạng, đối mặt với thế công lần này, hắn hoàn toàn không né tránh.
“Muốn chết hả.” Lão út của Liêu Thị Tam Hùng cười lạnh, thân thể di động, đoản kiếm rời khỏi tay như ám khí.
“Phốc!”
Đoản kiếm đâm thẳng vào ngực làm phát ra âm thanh như xé vải khiến người ta không khỏi giật mình. Sau khoảnh khắc ấy, một vòng đao quang kinh diễm lướt ngang, lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Sát chiêu Kinh Hàn Nhất Đao trong Tống Thị Đao Pháp!
Uy lực chiêu này dù không bì được so với Nhất Thiểm Kiếm nhưng lực lượng hội tụ lại, đao thế quyết tuyệt tất sát cũng không kém bao nhiêu.
Một đao chém ra, Liêu lão tam mất mạng ngay lập tức.
Cùng lúc đó, đòn thế tấn công của mấy người còn lại rơi vào người Mạc Cầu làm phát ra những tiếng vang trầm đục.
Thứ âm thanh lạo xạo như chém vào trong bùn nhão.
“Không được rồi.” Quách Tiêu phát hiện ra có điều khác thường vội hô lên. “Trên người hắn có nhuyễn giáp hộ thân, mọi người tập trung vào những chỗ yếu hại mau...”
“Soạt!”
Hắn vừa dứt lời, hàn mang nở rộ, chín đường đao mang sắc bén từ bốn phía phi tới.
Thiên Tự Cửu Đả!
Phi đao nở rộ như hoa quỳnh, tầng tầng lớp lớp như những con sóng liên tiếp không ngừng. Với khoảng cách này, phi đao phóng ra uy lực không thua gì mũi tên bắn ra từ dây cung, lực xuyên phá khiến cao thủ Luyện Tạng cũng phải né tránh.
Quách Tiêu không rét mà run, cả người bắn ngược lại, ngã bay ra ngoài. Trong mắt hắn còn mơ hồ nhìn thấy hình ảnh những người khác cũng bay ra bốn phía xung quanh như hắn.
Trong phòng ngủ, Chung Vân Triệu dựa vào đầu giường, hai mắt nhắm nghiền dưỡng thần.
Dị tượng bên ngoài vang lên khiến chân mày hắn run run, hắn cố gắng nhưng không áp chế được tâm tình kích động của mình.
“Lần này đánh trọng thương đám Bạch Mã Phỉ, ngoài thành không còn thế lực nào ngăn cản Hắc Hổ Đường phát triển được nữa. Mấy năm tới có thể yên tâm rồi. Nếu có thể lấy được khối Thiết tinh kia, Tiên duyên cũng có hy vọng. Quả nhiên, trời không phụ ta!”
“Ầm!”
Tiếng động lớn vang lên làm hắn mở mắt.
Dù biết trước Mạc Cầu còn che giấu thực lực nhưng hắn rất tự tin kế hoạch hôm nay sẽ không gặp phải biến cố gì. Mấy người hắn sắp xếp ra tay đều là cao thủ. Đạt tới Luyện Tạng cũng có một người. Hắn chỉ lo mấy người Quách Tiêu ra tay quá nặng, mải chiến đấu mà quên lời hắn dặn dò, không hỏi ra được tung tích của khối Thiết tinh kia.
Sinh tử của Mạc Cầu không quan trọng với hắn, đồ vật mới là thứ hắn cần.
“Oanh!”
Cái giường rung lên, vách tường lay động rồi vỡ vụn kéo theo thân ảnh một người ngã nhào vào trong.
Là Uông lão nhị!
Hai mắt Chung Vân Triệu cau lại, hắn chưa kịp ổn định tinh thần thì đã thấy một thanh phi đao xuyên phá trường không bay đến, xoẹt qua cổ họng Uông lão nhị kéo theo một dải máu nóng.
“Hự!”
Thân thể Uông lão nhị vặn vẹo, cái đầu nghiên nhìn về phía Chung Vân Triệu, ánh mắt hoảng sợ không thể tin được.
Sau một khắc, không gian trở nên tĩnh mịch trở lại.
“Soạt soạt...”
Kình phong lại bất chợt nổi lên, một người phá cửa mà vào, không nói không rằng, cánh tay hắn vung lên.
Truy Hồn Thất Đinh!
Cây đinh dài lao vút tới, mặt ngoài hiện ra một tầng sáng màu lam, không cần hỏi cũng biết là có độc.
Hai mắt Chung Vân Triệu co rút lại, hắn nhanh chóng đề khí, đao quang dưới gối lóe lên chém vào cây đinh đang bay.
“Keng..!”
Tia lửa tóe ra, cây đinh văng sang một bên, sắc mặt hắn cũng trở nên trắng bệch, khóe miệng trào ra một đường tơ máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận