Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 121: Dưỡng Thi Địa

Đợi người của Nhạc gia phát hiện ra nhầm lẫn, chuyển hướng truy tìm thì hai người bị bắt đã được giải cứu. Thiếu nữ suy sụp không đứng dậy được, cánh tay đứa trẻ đã bị phế, người nọ đỡ người kia chậm chạm đi ra khỏi rừng.
"Tiểu Thanh!”
“Tiểu Vũ!”
Nam tử trung niên xuống ngựa, vội vàng chạy lại.
“Các ngươi sao rồi?”
“Nhị... nhị thúc.” Thiếu nữ nhìn thấy người đến thì toàn thân mềm nhũn ra, hai mắt rưng rưng. “Tên kia vặn gãy tay Tiểu Vũ rồi, còn ta thì không việc gì.”
“A...”, đứa bé Tiểu Vũ không chịu nổi nữa, quỳ xuống đất khóc lớn, tinh thần vẫn chưa hết hoảng loạn.
“Để ta xem một chút.” Sắc mặt nam tử trung niên nghiêm túc lại, tiện tay điểm vào huyệt vị kiểm tra.
“Thủ đoạn thật độc ác.” Hai mắt hắn nhíu lại, vẻ mặt phẫn nộ nhưng không quên an ủi. “Tiểu Vũ yên tâm, phái Linh Tố có thần y có thể chữa khỏi giúp ngươi. Dù thật sự không thể, Tam gia ngươi cũng sẽ giúp ngươi làm một cánh tay giả.”
“Vâng.” Thiếu niên gật đầu, nước mắt lưng tròng. Hắn còn nhỏ tuổi, có thể kiên cường như thế đã là hiếm thấy.
“Đúng rồi.” Đến lúc này nam tử trung niên mới nhìn về phía sau. “Các ngươi không phải đã bị tên Cốc Tu kia bắt đi sao, làm sao các ngươi trốn đi được? Tên họ Cốc kia đâu rồi?”
“Có người đã cứu chúng ta.” Thiếu nữ hít vào một hơi, nức nở nói. “Người nọ giết tên họ Cốc rồi chúng ta mới trốn đi được. Hắn che mặt nên chúng ta cũng không biết là ai.”
“Việc này...”, Nam tử trung niên nhíu mày. “Những thứ trên người Cốc Tu cũng bị người ta lấy đi rồi đúng không?”
“Vâng.” Thiếu nữ gật đầu.
“Nhị ca.” Phía sau có một người thấp giọng nói. “Việc này không dễ điều tra. Tên họ Cốc ít ra còn có tên có tuổi, có tướng mạo, còn người kia bịt mặt, chúng ta lại không có thông tin gì cả thì phải làm sao?”
Vị nam tử trung niên chớp mắt.
“Đồ vật bị mang đi thế nào cũng phải tới Bách Long Thông, lúc đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp. Ngươi vào trong quan sát xem thế nào, ta dẫn hai người về trước, cánh tay Tiểu Vũ phải nhanh chóng xử lý mới được.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, tiếng vó ngựa vang lên rồi xa dần.
Lúc này Mạc Cầu đã quay lại trên đường. Hắn đã bỏ mặt nạ, đứng ở một sườn núi nhìn về phía xa, ánh mắt vui mừng.
“Tam âm giao hối, trung phẩm Dưỡng Thi Địa!”
Theo thông tin từ trong Luyện Thi Thuật, Dưỡng Thi Địa chia ra làm ba loại thượng, trung và hạ. Hạ phẩm là nghĩa địa, trung phẩm là âm địa, còn thượng phẩm là bảo địa.
Từ Giác Tinh Thành chạy đến phủ Đông An, đường xa ngàn dặm nhưng đừng nói đến trung phẩm Dưỡng Thi Địa, dù chỉ là hạ phẩm nghĩa địa hắn cũng chẳng gặp được.
Hắn không ngờ đi đến đây lại có thể gặp được thứ này.
“Có Dưỡng Thi Địa này, thực lực hành thi nhất định sẽ khôi phục nhanh chóng, chôn thêm mấy chục năm là có khả năng trở thành cương thi chân chính.”
Thi thể Hà Tiến mới chỉ là hành thi đã có thực lực đấu với võ giả Hậu Thiên, lúc trở thành cương thi không biết sẽ còn cường hãn thế nào?
Mạc Cầu rất mong chờ được biết. Chỉ tiếc là thời gian dùng để luyện chế cương thi quá dài, dẫu có thành thì lúc đó chắc hắn cũng già mất rồi. Kết quả thế nào đành để lại cho hậu nhân đánh giá, xem như thủ đoạn để bảo vệ gia nghiệp mà thôi.
Nghĩ đến đây, chân hắn di chuyển nhanh hơn. Không bao lâu đã quay trở lại thạch đình.
“Cái gì?” Vừa dừng chân, hắn nhìn thấy bên cạnh Thanh Dung còn có thêm một thương đội nữa. Số người của thương đội này phải đến gần trăm, trong đó có không ít hộ vệ tinh nhuệ. Xem thái độ bọn họ thì đêm nay có lẽ sẽ ở lại đây.
Mạc Cầu ẩn thân trong một góc kín, hắn định thần quan sát, trầm ngâm một lát rồi lùi lại.
Không lâu sau.
“Ai ở đó? Mau ra đây.” Một tên trong đám hộ vệ đột nhiên quay người, hướng đến phía sau một gốc cây to hô lên.
Mấy người xung quanh hắn đều tuốt đao kiếm, cẩn thận đề phòng.
“Thật xin lỗi.” Mạc Cầu từ đằng sau từ tốn đi ra, giơ cao một con thỏ. “Ta vốn đang cùng sư tỷ nghỉ ở chỗ này từ trước.”
“Sư đệ.” Tần Thanh Dung nhìn thấy Mạc Cầu thì hai mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy. “Ta ở đây.”
Bên cạnh nàng, một nữ nhân khác cũng ngẩng đầu lên nhìn, tùy ý ra hiệu. “Để hắn tới đi.”
“Vâng.” Nghe vậy, đám hộ vệ mới thu hồi đao kiếm lại.
Mạc Cầu bị một người dẫn lại gần. Hắn nhìn nữ nhân vừa rồi, đoán chừng người này tuổi chừng ngoài ba mươi một chút. Quần áo trên người này chứng tỏ nàng không phải tiểu thư con nhà khuê các mà có vẻ giống một người quản sự thì đúng hơn.
Ở gần đó có một cỗ xe đẹp đẽ đang đậu, xung quanh xe có rất nhiều hộ vệ đang canh giữ. Có lẽ bên trong đó mới là chủ nhân chân chính của đám người này.
“Ngoài nơi hoang vu thế này, ngươi có thể để nữ nhân một mình trở trọi mà cũng yên tâm sao.” Nữ nhân vừa lên tiếng đưa mắt nhìn Mạc Cầu, khẽ lắc đầu, giọng nói có xen một chút cảm giác không hài lòng.
“Phương di, là ta bảo hắn đi.” Thanh Dung vội đỡ lời. “Mấy tháng này chúng ta vẫn đi cùng nhau, mọi việc đều là do hắn chiếu cố, ta đã quen rồi.”
“Đúng vậy sao? Dọc đường đi chắc là các ngươi đã chịu không ít khổ cực rồi.” Nữ nhân gọi Phương di ra vẻ cảm thông, nàng khẽ gật đầu.
“Được rồi, các ngươi kiếm chút gì ăn đi, rồi nghỉ ngơi cho sớm. Chúng ta đều hướng tới thành phủ, sau này cùng đi với nhau là được.”
“Đa tạ Phương di. Đa tạ Phương di.” Tần Thanh Dung vội đáp, hai mắt sáng lên.
“Không cần phải khách khí như vậy.” Phương di cười cười. “Ngươi giúp tiểu thư giải quyết phiền phức, chúng ta cũng nên giúp đỡ lại mới phải. Hơn nữa ta thấy ngươi cũng dễ mến.”
“Thật sao?” Tần Thanh Dung cười nói. “Nói thật, Thanh Dung cũng có cảm giác gặp Phương di như là gặp được người thân đã lâu không thấy.”
“Ngươi thật biết nói chuyện.” Phương di mỉm cười, khẽ chạm vào mũi Thanh Dung. “Ta cũng hy vọng có thể có một hậu bối được như ngươi.”
“Chắc chắn rồi.” Tần Thanh Dung ra vẻ ngây thơ. “Nếu Phương di không chê, ta nhận người làm người thân là được.”
Hai người trò chuyện thân thiết làm Mạc Cầu há miệng kinh ngạc. Hai người này mới gặp nhau bao lâu chứ?
Một lúc sau, hắn và nàng mới đi về phía sau đội ngũ, ngồi xuống bên tấm ván gỗ đặt bên cạnh hành thi.
“Đã xảy ra việc gì vậy?” Mạc Cầu lên tiếng hỏi.
“Sau khi ngươi đi không lâu thì bọn họ tới.” Tần Thanh Dung hạ thấp giọng. “Bọn họ là người của Phương gia trong phủ Đông An, quyền thế có vẻ không nhỏ.”
Mạc Cầu gật đầu. Đám hộ vệ kia tên nào tên nấy thân thể cường tráng, được huấn luyện kỹ càng, không thể tới từ một nhà bình thường được. Nhưng hai người cơ bản không nắm được nhiều chuyện trong phủ nên không biết thực hư đến đâu.
“Vừa đúng lúc Phương tiểu thư cảm thấy không thoải mái trong người, chỉ là chút bệnh vặt của nữ nhi, ta tiện tay giúp nàng chữa trị.” Tần Thanh Dung tiếp tục nói. “Phương di là nhũ mẫu của tiểu thư, những chuyện sau đó thế nào ngươi đều đã thấy.”
Y thuật của nàng mặc dù không cao, nhưng ở hiệu thuốc cũng học được một chút bản lãnh, mấy thứ bệnh vặt không làm khó nàng được.
“Nhân tiện mới nói.” Tần Thanh Dung quan sát mọi người một lượt rồi mới nói. “Người ở phủ Đông An thật không giống người ngoài.”
“Không sai.” Mạc Cầu đồng tình. “Dù là người của Nhạc gia hay người của Phương gia, không có kiểu vừa gặp đã muốn chém muốn giết, tác phong làm việc rất khác người ngoài.”
“Đúng vậy.” Tần Thanh Dung đồng tình. “Ở bên ngoài lâu nhìn ai cũng thấy giống kẻ ác, lòng người thì khó dò, chúng ta chẳng dám buông lỏng lúc nào. Từ đây về sau đi cùng họ thì có thể thoải mái một chút rồi.”
“Cũng chưa chắc đã được như vậy.” Mạc Cầu khoanh chân ngồi xuống. “Nguyên nhân có thể do trong phủ còn có phủ binh trấn áp, mọi người không dám vi phạm kỷ cương, nhưng mấy chuyện lừa gạt bình thường chắc cũng không ít.”
“Cũng phải.” Tần Thanh Dung nhỏ giọng đáp. “Việc của ngươi xong rồi chứ?”
“Xong rồi.” Mạc Cầu gật đầu.
“Ngươi làm sao mà tìm được tên Nhạc Nguyên giả kia?” Nàng nghi hoặc.
“Nhờ dược vật.” Mạc Cầu nghĩ một chút rồi mới quyết định nói ra. “Ta điều chế dược vật cho hắn đã động tay một chút. Cũng may là khoảng cách không quá xa nếu không ta cũng không có cách nào tìm được.”
“Việc này...”, Tần Thanh Dung thở dài. “Kỳ thật ngươi có thể trực tiếp nói cho mấy người của Nhạc gia để họ tự ra tay cũng được mà. Ngươi cần gì phải mạo hiểm như vậy.”
“Ta cung cấp thuốc giải độc cho tên Nhạc Nguyên giả kia, người của Nhạc gia mà biết, chưa chắc đã dễ chịu.” Mạc Cầu khẽ lắc đầu. “Được rồi, sự tình đã được giải quyết, không cần phải nhắc lại nữa.”
Tần Thanh Dung không nói gì thêm, nàng co người lại rồi rơi vào giấc ngủ. Mạc Cầu trầm tư một lúc mới lấy đồ đạc ra kiểm tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận