Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 288: Dung Hỏa quyết Yển Sư lệnh (2)

“Ha ha...”
“Thống khoái! Thống khoái! Mạc huynh đệ, mời vào trong ngồi.”
“Mời Tôn giả.”
Từ chối lời mời chào của những người xung quanh, hai người bọn họ tìm một gian phòng gần cửa sổ, gọi chút rượu rồi ngồi đối diện nhau.
“Mạc huynh đệ tuổi còn trẻ mà đã có tạo nghệ như thế, sau này nhất định sẽ còn tiến xa.” Liệt Hỏa Tôn Giả cảm khái, bưng chung rượu ra hiệu. “Lão hủ chúc Mạc huynh đệ sớm bước vào con đường tu hành.”
“Tôn giả quá khen rồi.” Mạc Cầu nâng chén lắc đầu. “Từ xưa đến nay, người có thể dùng võ nhập đạo đã ít lại càng thêm ít, Mạc mỗ không dám ăn to nói lớn.”
“Khiêm tốn, khiến tốn rồi.” Liệt Hỏa Tôn Giả cười to, lấy từ trên người ra một vật rồi nói. “Mạc huynh đệ, cái này là do ngươi bán ra đúng không?”
“Ừm.” Quét mắt nhìn vật trên mặt bàn, Mạc Cầu gật đầu. “Không sai.”
Thứ đặt trên bàn chính là Phi Thiên Thần Trảo. Vật này hắn đạt được lúc mới vào Tiên thiên còn có tác dụng, hiện giờ hắn đã có Tiên Vân Chướng, tự nhiên nó không còn tác dụng nhiều nữa. May mà lúc trước hắn đổi nó được một bí thuật tương đối đặc biệt.
“Đây là đồ tốt đó.” Khẽ vuốt Phi Thiên Trần Trảo, Liệt Hỏa Tôn Giả chớp mắt. “Không biết từ đâu Mạc huynh đệ có được vật này?”
“À”, Mạc Cầu nhướng mày. “Tôn giả có hứng thú với nó hay sao?”
Phi Thiên Thần Trảo quả thực không tệ, nhưng với thực lực của đối phương thì xem ra cũng không có ích lợi gì lắm, càng không đến mức nhận được tán thưởng như thế. Hôm nay đối phương có hứng thú với mình, chủ động mời tỷ thí võ nghệ, chẳng lẽ lại có quan hệ đến việc này?
“Ôi...”, Liệt Hỏa Tôn Giả trầm ngâm, im lặng một lát mới nói. “Thực không dám giấu, công pháp lão hủ tu hành có khả năng liên quan đến người rèn ra vật này. Cho nên xin Mạc huynh đệ cho biết, lão hủ tất có hậu tạ.”
“Đúng là thế sao.” Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc nhưng vội lắc đầu. “Có điều ta sợ sẽ làm Tôn giả phải thất vọng. Gia tộc rèn ra thứ này đã bị diệt môn rồi. Cho dù có huyết mạch còn tồn tại thì sợ rằng cũng không thể tái luyện chế nó được nữa.”
“Sao lại như vậy?”
“Đúng là như thế.” Mạc Cầu gật đầu, cũng không giấu giếm mà đem chuyện Nhạc gia lúc trước bị Lục phủ diệt môn kể ra. Tất nhiên hắn chỉ nói những việc không liên quan đến mình mà thôi.
“Thật không ngờ...”
Liệt Hỏa Tôn Giả há miệng, gượng cười, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu. “Đúng là làm ta cao hứng hụt.”
“Sao vậy?” Mạc Cầu chớp mắt nói. “Nhạc gia rất quan trọng với Tôn giả hay sao?”
“Ừm...”, Liệt Hỏa Tôn Giả chần chừ một lúc rồi mới nói. “Mạc huynh đệ biết ta làm gì chứ?”
“Đương nhiên.” Mạc Cầu gật đầu. “Tôn giả lấy một thân phàm nhân, có được năng lực luyện chế pháp khí trở thành thượng khách của rất nhiều tu Tiên giả. Chuyện này đã truyền ra khắp đọa quán rồi.”
Ngay cả Lục Mộc Hủy khi biết việc này cũng kinh ngạc rất lâu, liên tục lắc đầu kêu không thể tưởng tượng nổi.
“Ha ha....”, Liệt Hỏa Tôn Giả tự đắc cười một tiếng rồi lại than nhẹ. “Thực không dám giấu, bản sự luyện khí của ta thực ra là đến từ một môn phái Tiên gia tên là Yển Tông. Yển Tông xuất Yển sư, sở trường về cơ quan tạo vật, môn hạ đệ tử phần lớn được xưng là Yển sư.”
“Yển sư?” Mạc Cầu lộ vẻ suy tư. “Nhạc gia sở trường về cơ quan ám khí, có lẽ là truyền thừa của Yển sư ư?”
“Có thể lắm.” Liệt Hỏa Tôn Giả gật đầu. “Công pháp ta tu luyện là Dung Hỏa Quyết, đến từ Tiên môn Yển Tông nên mới có uy năng như thế.”
Thấy Mạc Cầu biến sắc, hắn nói tiếp.
“Mạc huynh đệ, công pháp này người thường không thể tu hành, lão hủ nhờ cơ duyên xảo hợp nên mới nhập môn được.”
“Thì ra là vậy.” Mạc Cầu ra vẻ tiếc nuối.
Thấy vậy Tôn giả cười cười, tiếp tục câu chuyện.
“Năm đó lão hủ tu luyện Dung Hỏa Quyết trong mơ hồ, sau đó đạt được một chút danh tiếng, trải qua nhiều sự việc mới biết đến sự tình Yển Tông. Ta nghe nói...”
Hắn vuốt râu.
“Ví như tu thành Dung Hỏa Quyết, luyện thành mấy thứ khí giới Yển sư lưu lại trong phàm nhân thì có thể đạt được một tấm Yển Sư Lệnh. Phi Thiên Thần Trảo này chính là một trong mấy loại khí giới đó.”
“Yển Sư Lệnh?” Mạc Cầu giật mình. “Đó là vật gì?’.
“Nó là một lệnh bài Yển Tông, nhờ nó mà có thể bái nhập vào tông môn.” Liệt Hỏa Tôn Giả tự giễu. “Kỳ thực lão hủ đã cao tuổi, không biết có luyện chế ra được mấy thứ đồ đó không. Cho dù có Yển Sư Lệnh đi nữa, sợ cũng khó mà bái nhập Yển Tông được, nên lưu lại cho hậu nhân sử dụng thì hơn.”
Yển Sư Lệnh...
Trong lòng Mạc Cầu cuồng loạn. Năm đó hắn theo Nhạc gia tìm kiếm di vật của tiền nhân có lấy được một cái lệnh bài. Sau đó đoàn người gặp phải cao thủ Tiên thiên của Huyền Y Giáo, Nhạc gia chủ bỏ mình, lệnh bài mới rơi vào tay hắn.
Trên lệnh bài có khắc một chữ Yển.
Có lẽ... nó chính là Yển Sư Lệnh!
Kìm nén nỗi xúc động trong lòng, Mạc Cầu nhìn Liệt Hỏa Tôn Giả đang ra vẻ tiếc nuối.
“Tôn giả.” Hắn làm ra vẻ đang suy nghĩ rồi chậm rãi nói. “Tuy Nhạc gia đã bị diệt môn nhưng phương pháp luyện khí của gia tộc chưa chắc đã không có truyền thừa.”
“Cái gì?” Liệt Hỏa Tôn Giả sững người, ánh mắt lấp lóe. “Mạc huynh đệ, ngươi biết phương pháp ư?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng ta muốn một vật trao đổi.”
Liệt Hỏa Tôn Giả cau mày nhìn Mạc Cầu hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.
“Ngươi nói ta nghe xem.”
Lúc Mạc Cầu về đến tiểu viện thì trời đã tối. Trong tay hắn là bản bí tịch Dung Hỏa Quyết, là một loại công pháp bắt nguồn từ Tiên gia, có thể ngưng tụ thành chân hỏa, dung luyện vạn vật.
Thậm chí... có thể xóa khí tức của người khác trên pháp khí.
Mạc Cầu lấy Thiên Cơ Bí Lục và Luyện Thiết Huyền Thủ đổi được thứ này từ trong tay Liệt Hỏa Tôn Giả.
Lật giở bí tịch, màn sáng trong thức hải lại sáng lên, từng dòng chữ hiện lên trên đó.
“Một vạn bảy ngàn tinh quang!”
Mở mắt ra, hắn không khỏi hít sâu một hơi. Dung Hỏa Quyết chỉ là thiên ngôn nhưng nếu lĩnh ngộ, số tinh quang tiêu hao trước giờ chưa từng thấy. So ra thì lượng tinh quang còn nhiều hơn số lượng cần dùng để cảm ngộ cả ba quyển Phù Đồ. May mà những năm vừa rồi hắn liên tục tích lũy nên vẫn còn hơn hai vạn tinh quang có thể sử dụng.
“Mạc đại ca.”
Còn chưa kịp quyết định, bên ngoài vang lên tiếng Lục Mộc Hủy gọi hắn. Sau quãng thời gian vừa rồi, nàng dường như tỉnh ngộ, không còn làm mấy việc như hồi trước nữa. Nàng đẩy cửa phòng nói.
“Có tin tức.”
“Ồ.” Mạc Cầu quay ra nhìn. “Nói đi.”
“Qua một thời gian ngắn nữa, Thái Bạch Sơn Đồng gia sẽ có người đến Tiên đảo, chúng ta có thể đi cùng họ.” Lục Mộc Hủy mỉm cười, hai gò má hơi ửng hồng. “Ta lấy được một phong thư từ chỗ Phan đạo trưởng làm tín vật, đến lúc đó là có thể đi theo.”
“Tốt quá.” Mạc Cầu không khỏi vui mừng, đồng thời ngạc nhiên nhìn đối phương. “Thái độ của ngươi, hình như muốn đi luôn rồi?”
“Không sai.” Lục Mộc Hủy làm ra vẻ đương nhiên. “Những việc thế này không nên để chậm trễ.”
“A!...” Mạc Cầu vội nói. “Ngươi không muốn cùng các đồng đạo giao lưu thêm ít hôm sao? Theo ta được biết, cơ hội thế này không nhiều.”
“Ôi”, Lục Mộc Hủy ra vẻ bất đắc dĩ. “Ta thật xấu hổ, mượn ngươi mấy linh thạch cũng đã tiêu hết rồi. Nếu còn đi nữa thì còn ra làm sao.” Nói xong, nàng khoát tay. “Chẳng bằng sớm lên đường là hơn.”
Mạc Cầu nhìn bầu trời rồi chậm rãi gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận