Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 189: Đêm nghị

Qua sự chuẩn bị có thể thấy Nhiếp gia đã bỏ ra tâm tư không nhỏ cho yến hội này.
Tôm nướng, thịt rừng, rượu ngon... đầy đủ mọi thứ. Trong khoảng thời gian này Mạc Cầu tiệc rượu không ngừng, liên tiếp thử qua các món cũng không thể không mở miệng tán thưởng.
“Không giấu Mạc đại phu.” Trong bữa tiệc, Nhiếp Hải rót đầy rượu cho Mạc Cầu rồi nói. “Nhiếp gia chúng ta vốn dựa vào buôn bán để lập nghiệp, dựa vào Lục phủ để hành tẩu tứ phương. Tuy không so được về danh vọng với phủ Đông An nhưng cũng có không ít đồ vật hiếm lạ.”
“Quả nhiên là vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Quý trang biểu hiện bên ngoài bình thường nhưng càng xem kỹ thì càng thấy có điều vi diệu.” Hắn nâng chén hướng Nhiếp Vinh ra hiệu. “Nhiếp huynh ở trong thành cũng nổi danh hào sảng, thanh danh vang dội không kém gì phó trang chủ của Phú Quý Sơn trang.”
Những lời này hắn nói là thật. Lúc đầu hắn chỉ coi Nhiếp gia trang là một thế lực có chút ít danh vọng, bây giờ gặp mặt xem như được mở mang tầm mắt.
Nhiếp gia ẩn tàng không lộ, nội tình thực sự có lẽ không thua kém gì Phú Quý Sơn trang ở gần đấy.
“Ha ha...”, Nhiếp Vinh mặt đã thoáng hồng, hắn liên tục khoát tay. “Nói đùa, nói đùa rồi... Nhiếp mỗ không có gì sâu xa, chỉ có chút ít vang bạc có thể mang ra dùng được. Đã để cho Mạc huynh phải chê cười rồi.”
“Không dám.” Mạc Cầu lắc đầu, nói giọng hâm mộ. “Mạc mỗ từ nhỏ sinh ra trong gia đình nghèo khó, suy nghĩ bình thường chỉ là không biết lúc nào mới không phải lo nghĩ về vấn đề tiền bạc nữa.”
“Với y thuật của Mạc đại phu, tiền tài rồi đây sẽ chỉ là việc nhỏ.” Nhiếp hải cười nhạt. “Lần này chữa trị xong, Nhiếp gia sẽ không keo kiệt hậu lễ.”
Mạc Cầu nâng chén đáp lễ.
Nửa năm qua, hắn đã thu hoạch rất nhiều, mà không chỉ có võ công hay y thuật, ngay cả tiền tài cũng vậy.
“Mạc huynh.” Nhiếp Vinh lại gần nghiêng đầu nói. “Theo phán đoán của huynh, gia phụ khoảng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại?”
“Việc này không nói chính xác được.” Mạc Cầu đặt chén rượu xuống, trầm ngâm một lúc. “Thể chất mỗi người không giống nhau, phản ứng đối với dược vật cũng vậy. Vì thế mà biến chuyển bệnh cũng sẽ không giống. Với tu vi của Nhiếp trang chủ, chừng năm ba ngày là có thể tỉnh lại. Tất nhiên, trong khoảng thời gian này mọi người đừng đến quấy nhiễu ông ấy.”
“Việc này...”, Nhiếp Vinh khẽ thở phào, sau khi lấy lại tinh thần thì vội nâng chén lên. “Mạc huynh, đại ân của huynh không lời nào nói hết, ta kính ngươi!”
“Không cần khách sáo.”
“Tứ gia, thiếu gia.” Ngoài cửa có một người vội vã chạy tới. “Nhị gia đến rồi.”
“Ồ!” Ánh mắt Nhiếp Hải khẽ động, hắn vội vã đứng dậy. “Hẳn là nhị ca đã nhận được tin tức nên chạy suốt đêm tới đây. Mạc đại phu, chúng ta đi một chút sẽ trở lại ngay.”
“Không sao.” Mạc Cầu cũng đứng dậy, đưa mắt nhìn người nhà Nhiếp gia rời đi. Lúc đó, hai vị phụ nhân cũng thu xếp mọi việc xong mới từ hậu viện đi ra, ánh mắt đong đầy cảm kích.
“Đa tạ thần y đã ra tay cứu chữa, thiếp thân xin có lời cám ơn!”
Nhiếp trang chủ có hai vị thê tử, lại là một đôi tỷ muội. Mạc Cầu nghe xông vội đưa tay ra đỡ lấy. “Hai vị không cần đa lễ. Chăm sóc người bệnh là thiên chức của thầy thuốc, huống hồ Nhiếp đại hiệp là người nhân nghĩa vô song, có thể vượt qua kiếp nạn này là một điều đáng mừng.”
“Nếu không có Mạc thần y ở đây, ngoại tử sợ là khó mà tai qua nạn khỏi được. Ân đức này đại phu xứng đáng nhận của tỷ muội chúng ta một lạy.” Hai vị phu nhân khăng khăng hành lễ, sau đó mới đứng dậy, đồng thời lấy từ trong tay áo ra một vật. “Mạc thần y, trước đây thiếp thân nhờ cơ duyên xảo hợp mà có được một viên Bồ Đề Đan, không biết có tác dụng gì với ngoại tử hay không?”
“Bồ Đề Đan của Huyền Tế Tự?” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Hắn đưa tay nhận lấy một cái hộp gấm rồi mở ra.
“Hiện giờ nếu dùng đan này thì đúng là có tác dụng trợ giúp Nhiếp trang chủ khôi phục nhanh hơn. Nhưng mọi người nhớ dùng với nước lạnh, đừng dùng nước nóng.”
“Vâng.” Hai vị phụ nhân mang vẻ mặt vui mừng, cáo từ rồi lui ra.
Đêm. Bầu trời ảm đạm. Nhiếp gia tranh chiếm cứ một vùng nằm cách không xa đường lớn, từ xa nhìn lại đây giống như có một đầu cự thú nằm phủ phục. Buổi tối, đèn đuốc tô điểm như lân quang. Trong hậu viện, tại một căn phòng tối.
“Kẽo kẹt...”
Nhiếp Hải đẩy cửa phòng, thấy trong phòng đã có sẵn nhị ca, đại quản sự trang viên và ba vị tộc lão.
“Nhị ca.” Hắn chắp tay thi lễ với một vị đại hán thân hình vạm vỡ đứng ở chính giữa. “Đã muộn thế này còn tìm ta có việc gì?”
Trong khi nói chuyện, hắn đưa mắt nhìn mọi người trong phòng thì thấy vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc. Đoán ra được gì đó nên hắn cũng ra vẻ âm trầm.
“Ừm.” Nhiếp Hoành Hành gật đầu, hai mắt nhắm lại một lúc mới thở dài, lấy từ trên người ra một tấm lệnh bài để trên mặt bàn.
Cây lệnh bài màu đen nhánh, phía trên điêu khắc năm ngọn núi màu đen cao thấp khác nhau. Nếu Mạc Cầu có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra nó và chiếc lệnh bài có trong hộp gỗ hắn lấy được hắc Sát Bảo Lục lúc trước rất giống nhau.
“Nhị ca.” Nhìn thấy tấm lệnh bài, Nhiếp Hải hoảng hốt, khuôn mặt vặn vẹo. “Ngươi đi cùng với bọn hắn?”
“Tứ gia.” Quản sự Nhiếp bảo than nhẹ. “Có một số việc không phải chúng ta cứ muốn là sẽ thoát ra được. Việc đến nước này hẳn ngài cũng đã có suy đoán.”
“Không sai.” Nhiếp Hoành Hành cau mày. “Nhiếp gia chúng ta có ngày hôm nay có liên quan lớn đến những việc âm thầm mà bọn họ đã làm. Chúng ta muốn thoát ra không dễ.”
“Thế nhưng...”, Nhiếp Hải nắm chặt bàn tay. “Chúng ta cũng vì họ mà làm nhiều việc, những khúc mắc đã được xóa bỏ từ mấy năm trước rồi.”
“Nhiếp Hải.” Một vị tộc lão cất giọng buồn bực. “Ngươi không ngây thơ đến mức cho rằng bọn chúng sẽ buông tha cho chúng ta đấy chứ? Hắc...”
Vị tộc lão này ra vẻ khinh thường. “Từ lúc Nhiếp gia ngồi trên chiếc thuyền này là đã biết mình không có khả năng nhảy ra rồi.”
Im lặng.
Nhiếp Hải nhắm hai mắt một lúc lâu mới nói. “Ngươi nói ra những điều này để làm gì?”
“Mấy năm trước, đại ca ở ngoài sáng sẵn sàng liều chết với bọn chúng, ta và ba vị tộc lão ở trong bóng tối thương nghị, cuối cùng đạt thành giao dịch với bọn họ.” Nhiếp Hoành Hành chắp tay sau lưng, bước từng bước trong phòng. “Bên ngoài chúng ta đã cắt đứt quang hệ với bọn họ, trong thực tế chúng ta vẫn làm việc cho chúng. Cả hai bên đều không có ý kiến gì về việc đó.”
“Hừ!” Nhiếp Hải hừ lạnh. “Ngươi làm như vậy còn xứng với đại ca sao?”
“Ta có lỗi với đại ca, nhưng xứng đáng với toàn thể Nhiếp gia.” Nhiếp Hoành Hành hạ thấp giọng. “Ngươi cũng biết, nếu thực sự liều mạng, Nhiếp gia chúng ta sẽ gặp phải kết cục gì. Không cần bọn họ động thủ, chỉ một câu của Lục phủ thôi thì Nhiếp gia chúng ta sẽ bị xóa xổ.”
“Tứ đệ.” Hắn quay người lại, nhìn thẳng vào Nhiếp Hải. “Với sự thông minh của ngươi, ta không tin là mấy năm qua ngươi không biết gì về việc ta làm. Chỉ là ngươi vẫn nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.”
“Cho nên...”, Nhiếp Hải đột nhiên gầm lên, thân thể run rẩy. “Ngươi đã hạ thủ với đại ca?”
“Không phải ta ra tay.” Nhiếp Hoành Hành sa sầm nét mặt. “Đại ca phát hiện ra bí mật của chúng ta, muốn tố giác với Lục phủ. Nhưng ngay cả như thế ta cũng sẽ không ra tay với đại ca.”
“Hừ hừ...”, Nhiếp Hải hừ lạnh. “Vậy ngươi gọi ta đến đây để làm gì?”
Nhiếp Hoành Hành sững người, nhất thời không biết nên nói thế nào.
“Tứ gia.” Quản sự Nhiếp Bảo chớp mắt nói. “Việc này nếu bại lộ, Lục phủ sẽ không tha cho chúng ta, mà tính tình của trang chủ ngài cũng biết rồi...”
“Bốp!” Hắn còn chưa dứt lời đã bị Nhiếp Hải tát bay ra ngoài.
“Hỗn lão. Ngươi muốn ta tự tay hạ chết đại ca hay sao?”
“Nhiếp Hải.” Một vị tộc lão quát khẽ. “Sự việc đã sáng tỏ, Vạn Lý không chết thì người chết chính là tất cả người của Nhiếp gia chúng ta. Ngươi muốn chúng ta phải làm sao? Chúng ta đã già, chết không hết tội, nhưng các ngươi đều có hậu nhân, Với cách làm của Lục phủ xưa nay, dù chủ động tố giác thì họ cũng sẽ không để cho ai sống sót.”
“Không sai.” Nhiếp Hoành Hành thả lỏng chân mày. “Tứ đệ, năm đó ngươi cũng đã nói, một khi đã bước lên thuyền giặc thì sẽ phải chấp nhận đối mặt với muôn vàn khó khăn sau này.”
Nhiếp Hải im lặng không đáp. Không gian trong phòng trở nên yên tĩnh.
“Các ngươi định thế nào?” Một lúc sau hắn mới khó khăn cất lời.
“Đơn giản.” Nhiếp Bảo nghe thế vội mở miệng. “Hiện giờ tình trạng của trang chủ không tốt. Tuy có Mạc thần y ở đây nhưng hắn cũng đã nói, chỉ cần trong lúc tĩnh dưỡng chữa trị xuất hiện biến cố thì không ai có thể nói trước được.”
“Ngươi im miệng cho ta.” Nhiếp Hải quay đầu trừng mắt nhìn đối phương. “Năm đó nếu không vì ngươi, Nhiếp gia chúng ta đâu đến nỗi này?”
Nhiếp Hoành Hành lên tiếng. “Tứ đệ, chuyện năm xưa chúng ta đều tham gia vào, giờ nói lại thì có ích gì?”
“Phù...”, Nhiếp Hải thở ra một hơi rồi mới nói. “Ta có một câu muốn hỏi nữa.”
“Nói đi.”
“Một chưởng trước ngực đại ca có phải do ngươi ra tay hay không?”
Hai mắt Nhiếp Hoành Hành co rút lại, hắn dừng một chút mới gằn từng chữ. “Không phải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận