Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 211: Y - Võ

“Uỳnh!”
Âm thanh trầm đục vang lên, hai thân ảnh liền tách nhau ra. Tro bụi tung mù, hai người không chần chừ phút nào, tiếp tục nhằm về đối phương lao tới. Tôn Vô Bệnh liên tục biến đổi chưởng, trảo, chỉ, các loại tuyệt học được hắn thi triển tự nhiên trôi chảy, đòn tấn công nào cũng hung ác, quyết tuyệt.
Khách quan mà nói, Tổ Cầu lại lấy tĩnh chế động, dùng chỉ thay kiếm. Lúc thì hắn điểm nhẹ, lúc lại xoay nghiêng mà đâm ra nhưng mỗi lần xuất kiếm đều khiến đối phương không thể không né tránh hoặc phải lấy cứng đối cứng.
“Tổ phụ.” Cát Nguyên đứng sau lưng Cát lão nhỏ giọng hỏi. “Người cảm thấy Tổ tiền bối có thể thắng không?”
“Đương nhiên.” Cát lão nhắm mắt, gật đầu đáp. “Luận về tu vi, tên họ Tôn kia không kém nhưng chân khí còn xa mới bằng được mấy chục năm tu hành của Tổ Cầu. Luận về võ công, Cô Phong Nhất Kiếm của Tổ Cầu cũng là võ công nhất tuyệt, lại thêm kinh nghiệm mấy chục năm chém giết trong giang hồ, không có lý gì lại bại trong tay đối phương.”
“Ừm.” Lý Quảng Nhiên hiểu rõ, sắc mặt cũng trở nên buông lỏng hơn.
“Cha.” Đổng Tiểu Uyển hơi nghiêng về trước nói. “Người thấy thế nào?”
"Luận võ công, tu vi, Tổ trưởng lão đều vượt hơn đối phương một chút.” Vẻ mặt Đổng Tịch Chu vẫn nghiêm túc, hắn không nhìn Tôn Vô Bệnh mà nhìn về phía mấy người Tôn Tuyệt Tâm, ánh mắt chớp động. “Nhưng... có thể thắng hay không còn chưa biết được.”
Tình hình chiến đấu gần như đã sáng tỏ. Hắn nhìn được, Tôn Tuyệt Tâm tất nhiên cũng sẽ nhìn ra nhưng mấy người kia mặt không đổi sắc, thậm chí còn thầm cười lạnh. Điều đó chứng tỏ bọn họ rất có lòng tin vào chiến thắng của người phe mình. Chính điều này khiến cho hắn nghi ngờ.
Nguyên nhân là gì?
“Độc.” Mạc Cầu đột nhiên mở miệng. “Tổ tiền bối trúng độc.”
Mọi người có mặt ở đây đa phần đều có tu vi cao hơn hắn, nhưng về y thuật thì người mạnh nhất cũng chỉ tương tự như hắn mà thôi. Hắn là người có giác quan nhanh nhạy, nhãn lực kinh người, chính là người đầu tiên phát hiện ra sự việc bất thường.
“Ừm?” Đổng Tịch Chu, Đổng Uyển Nhi nghe vậy thì giật mình vội quay sang nhìn Tổ Cầu.
“Không sai.” Lúc này Trương trưởng lão cũng đã phát hiện ra điều không đúng. “Chưởng lực của Tôn Vô Bệnh mang theo độc kình, sắc mặt Tổ huynh đã biến đổi, nhưng với tu vi của hắn làm sao có thể trúng độc được chứ?”
Cao thủ nhất lưu, chân khí đã có thể ngưng tụ thành màn chắn kình lực để hộ thân, ngăn cách dị lực. Theo lý mà nói, trừ phi tu vi chênh lệch quá nhiều nếu không đối phương không thể mang độc kình đánh vào trên người đối phương. Trong hoàn cảnh đôi bên có thực lực cân bằng, ngay cả Vạn Độc Chân Công của Vạn Độc nhất mạch cũng không làm được.
Thực tế, tu vi Tôn Vô Bệnh còn không bằng Tổ Cầu!
“Làm sao bây giờ?” Đổng Tiểu Uyển lo lắng hỏi.
“Sự việc biến đổi, Tổ tiền bối hẳn cũng biết mới phải, vì sao hắn còn không dừng tay?”
“Hắn muốn thắng.” Đổng Tịch Chu chau mày. “Tổ Cầu muốn trước khi độc kình hoàn toàn bộc phát sẽ giành chiến thắng.”
Mạc Cầu gật đầu.
“Coong!”
Tiếng kiếm minh vang lên giữa đại điện, Tổ Cầu đang điềm tĩnh đột nhiên bộc phát, vô số kiếm ảnh bao phủ phương viên mấy trượng. Kiếm khí như dời sông lấp bể mạnh mẽ đè đối thủ xuống.
Kiếm thức Vạn Sơn!
Tôn Vô Bệnh đột nhiên quát khẽ, vải vóc trên người tung bay, một làn hơi khói mờ mịt từ trên người hắn toát ra. Hai tay hắn nâng lên như đang nâng một vật gì đó.
“Oanh!”
Sau một tiếng vang, mặt đất cứng rắn dưới chân Tôn Vô Bệnh ầm ầm nứt vỡ, thân hình hắn bị lún xuống mấy tấc, vẻ mặt dữ tợn. Ở phía đối diện, Tổ Cầu bộc phát toàn lực, thể nội cũng theo đó mà hư nhược. Hắn vốn định thừa thắng xông lên nhưng không ngờ thân thể không chịu nổi, hai mắt tối sầm thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất.
“Tổ Cầu!”
“Tổ tiền bối!”
“Trưởng lão!”
Mọi người lao xao kêu gọi giúp lão lấy lại tinh thần, vừa kịp nhìn thấy một chỉ của đối phương điểm tới.
Tuyệt Tâm Chỉ!
Không kịp nghĩ nhiều, Tổ Cầu liều mạng đề khí, tay phải di chuyển thành một đường vòng cung, lấy kiếm chỉ nghênh đón.
“Bành!”
Thân thể lão chấn động. Hiện giờ lão đúng là không phải đối thủ của đối phương, cả người lảo đảo lui về sau. Hai mắt Tôn Vô Bệnh phát sáng, hắn nhe răng cười rồi thừa thế xông lên, biến chỉ thành trảo hung hăng vồ xuống.
“Chết đi.” Trảo kình nhằm thẳng vào cổ họng Tổ Cầu, lộ rõ ý định tất sát.
“Dừng tay.”
“Dừng lại cho ta!”
Mọi người trong Dược cốc có mặt vội hô lớn, có mấy người lách mình nhảy vào giữa điện, đao kiếm theo nhau hướng về phía Tôn Vô Bệnh.
“Đến hay lắm!”
Tôn Vô Bệnh nhướng mày, thân thể hắn khẽ động, đám khói quỷ dị trên thân thể hắn tản ra nhanh chóng, quét sạch bốn phía. Chỗ hơi khói xông qua ai nấy đều ngẩn ngơ, ánh mắt trở nên mê mang.
“Ầm...”
“Đinh đương!”
Binh khí trong tay mấy người đồng loạt rơi xuống, tình huống nguy hiểm chẳng khác nào để mặc cho đối thủ thừa cơ chém giết. Trương trưởng lão biến sắc vội hô to.
“Chớ tới gần, hắn là độc nhân, hãy dùng ám khí!”
Độc nhân?
Năm đó Tôn Tuyệt Tâm lấy người thử độc, lấy độc luyện người, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn khiến cho mấy người mất mạng. Thật không ngờ hiện giờ hắn đã thành công rồi.
Độc nhân toàn thân là độc, ngay cả hô hấp huyết dịch cũng không phải là ngoại lệ, chả trách nó có thể ăn mòn kình lực hộ thân của Tổ Cầu.
Mạc Cầu giật mình. Trương trưởng lão vừa dứt lời, hơn mười chuôi ám khí đã từ trong đám người kia bay về phía Tôn Vô Bệnh.
“Đinh... đông...”
Đại đa số ám khí tung ra đều khó mà gây uy hiếp cho hắn, nhưng có ba thanh phi đao vừa hay lại nhằm trúng các điểm khớp yếu hại khiến hắn không thể không lui về sau để né tránh. Thủ pháp tinh thâm như thế, người ra tay tất nhiên là Mạc Cầu. Nhưng hắn ra tay xen cùng với đám người nên không ai phát hiện ra, ngay cả Tôn Vô Bệnh cũng chỉ cho đó là trùng hợp.
“Hô!”
Gió nổi giữa đại điện, mấy người nhanh chóng lao vào giữa đỡ lấy Tổ Cầu rồi đưa ra ngoài. Số còn lại chĩa thẳng đao kiếm về phía Tôn Vô Bệnh.
“A...”, Tôn Tuyệt Tâm thấy thế thì cười khinh thường. “Sư đệ, nhiều năm trôi qua, ngươi quản giáo đệ tử trong tông môn như thế sao? Đơn đả độc đấu không được thì ùa nhau lấy thịt đè người?”
Khuôn mặt Lý Ẩn căng ra, hắn không đáp.
“Không sao.” Tôn Vô Bệnh lắc đầu, không quan tâm đám quần áo trên người đã tả tơi hay thân thể đang bị khói độc bao trùm. “Ta vẫn cảm thấy chưa đủ thống khoái, các ngươi cùng tiến lên cũng không sao.”
Nói xong, hắn đưa tay chỉ về phía đám người, vẻ mặt giễu cợt. “Tới đây...”
Có mấy người không nén nổi lửa giận theo nhau bước lên.
“Để ta.” Đột nhiên, Đổng Tiểu Uyển đang đứng im lặng bước về phía trước, trọng đao sau lưng rung lên. Nàng tuy còn trẻ tuổi nhưng nếu dốc hết toàn lực, nàng tin mình có thể chiến thắng đối phương trong vòng mười chiêu.
“Đổng Tiểu Uyển.” Hai mắt Tôn Vô Bệnh co rút lại, vẻ mặt trở lại nghiêm túc. “Xếp hạng năm trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng.”
“Không sai.” Đổng Tiểu Uyển đáp. “Ngươi sợ?”
“Hừ!” Tôn Vô Bệnh cau mày, ánh mắt dữ tợn. “Ta đang muốn thử một chút xem anh tài trên Tiềm Long Sồ Phương Bảng có bản lĩnh gì. Đáng tiếc, hôm nay sẽ là ngày giỗ sang năm của ngươi.”
“Khẩu khí thật lớn.” Đổng Tiểu Uyển cười lạnh, bàn tay đưa lên đặt trên cán đao sau lưng.
Cả đại điện trở nên yên lặng. Hai người còn chưa động thủ, sát ý đã tản ra khiến không gian trở nên lạnh lẽo.
“Uyển nhi.” Đúng lúc ấy Đổng Tiểu Uyển đột nhiên mở miệng, giọng nói lãng đãng, bất đắc dĩ nhưng lại rất cương quyết. “Trở về.”
“Cha...”, Thân thể Đổng Tiểu Uyển run lên, vẻ mặt khó hiểu. “Ta...”
Đổng Tịch Chu trầm giọng quát. “Ta nói trở về.”
“Cha!” Đổng Tiểu Uyển giậm chân giận dữ, kình khí trên cơ thể bộc phát khiến cho mặt đất cứng rắn hiện ra vô số vết nứt.
“Làm sao?” Đổng Tịch Chu nghiêm mặt. “Muốn ta quỳ gối trước mặt thì ngươi mới chịu nghe sao?”
Hai mắt Đổng Tiểu Uyển chớp động, bàn tay run run, nàng quay lại nhìn Đổng Tịch Chu một lúc lâu mới chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó bước từng bước về chỗ, cả người như chẳng còn chút sức sống nào.
Thấy tình cảnh ấy, mọi người đều cảm khái. Lý Ẩn, Cát trưởng lão chỉ im lặng than nhẹ. Đổng Tiểu Uyển tuy là người của Linh Tố Phái nhưng công pháp sở học, võ kỹ, thậm chí đan dược cần thiết dùng để tu hành cũng đều do Đổng Tịch Chu cung cấp, chẳng liên quan gì đến Linh Tố Phái cả. Sớm muộn cũng có một ngày nàng rời khỏi Dược cốc, mấy người bọn họ đều biết việc này.
Lần này nếu nàng xuất thủ, phần thắng tất nhiên là lớn, thậm chí có thể còn giết được đối phương nhưng đối mặt với một người toàn thân là độc, sơ sểnh là sẽ bị trúng độc, tình huống sau đó thế nào chẳng ai nói trước được.
Nguy hiểm ấy Đổng Tiểu Uyển nguyện ý cam chịu nhưng Đổng Tịch Chu lại không muốn thế. Có rất nhiều người trong Dược cốc có mặt ở đây đều biểu thị thái độ bất mãn.
Vị Đổng trưởng lão này trước giờ làm người khác thường chẳng có mấy người gần gũi. Thân là trưởng lão trong tông môn nhưng lại không chịu vì tông môn ra sức, hiện giờ hắn lại còn ngăn cản nữ nhi xuất thủ, thật uống một thân trưởng lão như hắn.
Ngược lại với mọi người, Tôn Vô Bệnh lại khẽ thở ra. Tuy hai người còn chưa chính thức động thủ nhưng áp lực mà Đổng Tiểu Uyển gây ra cho hắn vượt xa Tổ Cầu lúc trước. Nếu thực sự ra tay hắn không nắm chắc chút nào.
Mạc Cầu cho Tổ Cầu ăn thuốc giải độc, giúp lão ổn định thương thế xong mới đứng dậy ra chiều suy nghĩ.
Độc trên người Tôn Vô Bệnh có thể xưng là quỷ dị, ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện tới gần, có lẽ nếu là ai đó học được Dược Vương Bảo Điển thì khả năng kháng độc tính sẽ cao hơn.
“Hắc hắc...”, Ở đối diện, một vị phụ nhân sắc mặt kiều diễm cười thành tiếng. “Thì ra đây chính là Linh Tố Phái. Một tông môn lớn như thế mà ngay cả một người dám đứng ra cũng không có.”
“Từ trước đến giờ Linh Tố Phái vốn không vì võ mà dương danh.” Lý Ẩn nheo mắt. “Phái ta truyền thừa nhiều năm nhưng chưa từng xuất hiện cao thủ đỉnh tiêm, sở dĩ được như ngày nay không phải chỉ dựa vào vũ lực.”
“Sư đệ.” Tôn Tuyệt Tâm giữ vẻ mặt băng lãnh nói. “Ngươi đã quên giáo huấn của tổ tông rồi, Linh Tố Phái vốn là tông môn truyền thừa cả y đạo lẫn võ học.”
“Lời dậy của tổ tông lấy y đạo làm gốc, Lý mỗ làm sao có thể quên.” Lý Ẩn đáp. “Cường giả võ công thời nào cũng có. Năm xưa Hắc Sát Giáo hưng thịnh cỡ nào, cao thủ võ công tầng tầng lớp lớp rồi chẳng phải cũng chịu diệt vong hay sao? Chỉ có thầy thuốc mới có thể trường tồn tại thế.”
Lời hắn nói như chém đinh chặt sắt nhưng Tôn Tuyệt Tâm nghe xong chỉ lộ vẻ mặt khinh thường. “Xem ra sư đệ rất tự tin vào mặt này. Những năm vừa qua y đạo chắc đã có thăng tiến lớn?”
“Không dám.” Lý Ẩn chắp tay. “Lý mỗ thiên phú có hạn nhưng Trương trưởng lão hay Mạc Cầu đều vì tông môn mà đóng góp. Lục đại bảo dược trong Dược cốc hiện đã tăng lên thành tám loại, còn có ba môn kỹ nghệ thất truyền được phục hồi như cũ. Tại hạ cũng xem như không hổ thẹn với tiền nhân.”
“Thật sao?” Tôn Tuyệt Tâm ngẩng đầu nhìn mọi người. “Cũng phải kiến thức một chút xem sao.”
“Đông Nhi.” Vị phu nhân xinh đẹp vừa nãy quay về sau ra hiệu. “Ngươi ra đi, khảo nghiệm trình độ y đạo của chư vị danh y Linh Tố Phái.”
“Rõ!” Một người từ sau lưng nàng bước ra. Người này dáng người yểu điệu, nàng ta mặc váy da ngắn, vải trắng quấn ngực nhìn như man nhân nhưng làn da lại trắng nõn, vẻ mặt xinh đẹp vô cùng. Nàng liếc nhìn mọi người rồi chắp tay thi lễ.
“Ta là Miêu Đông Nhi, không biết vị danh y kia có nguyện ý so tài với ta hay không?”
“So y thuật?” Trương trưởng lão cười khẽ. Lão vỗ nhẹ tay cầm vẻ muốn đứng dậy.
“Tiền bối không cần tự mình động thủ.” Mạc Cầu bước lên một bước nói. “Ta ra tay là được rồi.”
“Ngươi...”, Trương trưởng lão nghiêng đầu nhìn hắn rồi ngay lập tức gật đầu. “Cũng được.”
Luận về y thuật, tuy thanh danh Mạc Cầu chưa bằng lão nhưng lão là người hiểu rõ nhất trình độ đối phương không hề thua kém chính mình. Mạc Cầu ra tay lão rất yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận