Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 547: Lương Cố Dịch

Trong khoang thuyền.
Kết thúc tiệc rượu, Thái Dật Tiên đóng cửa phòng nhìn sang Vân tiên sư rồi hạ thấp giọng.
“Tiền bối, ngài thấy vị Mạc tiên sư này thế nào?”
“Ừm.” Vân tiên sư trầm ngâm một lúc rồi nói. “Nghe giọng nói thì không giống tu sĩ ở gần đây, lại dám một mình lên thuyền thì có lẽ không phải người mang lòng ác, có điều không được chủ quan, dù sao biết người chứ khó biết lòng, mấy ngày này vẫn phải cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Thái Dật Tiên gật đầu. “Mạc tiên sư tự xưng là Đan sư, ngài thấy sao?”
“Có lẽ không giả.” Hai mắt Vân tiên sư sáng lên. “Mấy loại đan dược hắn nói ra đều không phải loại tầm thường, nếu có thể luyện chế thì nhất định đúng là nhân tài khó có.”
“Nói cách khác, là đáng giá để lôi kéo đúng không?” Thái Dật Tiên dò hỏi.
“Đạo cơ mặc dù đều ít nhiều có liên quan đến đan thuật, nhưng thông thạo như người này thì ít thấy.” Vân tiên sư gật đầu. “Ví như hắn thật sự là một tán tu thì đáng dùng tiền để lôi kéo. Có điều…”
Hắn dừng lại một chút rồi nhìn Thái Dật Tiên. “Dật Tiên, ngươi đúng là con của tông chủ nhưng lại không được ưu ái, ta sợ ngươi không gánh nổi cái giá phải trả.”
Hai người quan hệ gần gũi không phải người ngoài, có chuyện gì là nói thẳng không cần cố kỵ.
“Vâng.” Thái Dật Tiên lúng túng xác nhận. “Nếu không lôi kéo được thì kết một cái thiện duyên cũng tốt. Ta xem Mạc tiên sư không phải hạng người bạc tình phụ nghĩa.”
“Ừm.” Vân tiên sư gật đầu. “Nếu lời nói của người này không giả, hiện nay hắn chưa có chỗ nương tựa, đúng là nên kết giao. Dật Tiên, ngươi phải hiểu, ở tu hành giới thực lực vi tôn, tu vi của ngươi mới là căn bản. Không có thực lực thì hết thảy đều là hư ảo.”
Đạo công tử được Diễn Nguyệt Tông xem như là ứng cử viên tông chủ tiếp theo cũng bởi thành tựu Đạo cơ của hắn. Những người khác, dù có là Luyện khí viên mãn, nếu không vượt qua bức tường ngăn cách kia thì không thể lọt vào mắt chư vị trưởng lão được.
“Vâng.” Thái Dật Tiên nghiêm sắc mặt. “Vãn bối không dám lơ là việc tu hành, vừa hay vãn bối đang có mấy vấn đề tại Phục Long quyết chưa hiểu, mong được tiền bối chỉ giáo.”
“Chỗ nào?” Vân tiên sư khẽ chớp mắt.
Phá Long quyết không phải truyền thừa Diễn Nguyệt Tông mà là bí pháp riêng của Thái gia, đối với hắn có không ít chỗ tốt. Sau đó hai người một đứng một ngồi nhỏ giọng đàm luận.
Độc Long thần chu có tất cả bốn tầng, tầng dưới cùng để chứa hàng hoá, ba tầng trên là chỗ ở của thuyền viên, sắp đặt chỗ ăn uống. Tầng cao nhất liên quan đến trận pháp nên cấm tiệt người ngoài đi vào. Tầng hai có một số nhân vật mấu chốt ở lại, cũng dùng để chiêu đãi khách quý các nơi. Mạc Cầu có một buồng nhỏ trên đó. Hắn đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, để mặc sóng biển chập trùng mà thân hình không có biến hoá nào.
“Hô…”
Vì trong lòng còn có điểm chưa rõ nên hắn không thi triển Giáp Binh Thối Thể đại pháp mà chỉ thầm vận huyền công, lòng bàn tay hắn nắm dữ một mai nộ đan của dị thú. Nội đan là do hắn có được trong khoảng thời gian của hai tháng trước.
Theo nhịp hô hấp của Mạc Cầu, tinh nguyên nồng đậm trong nội đan tan rã chui vào thể nội với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy được. Giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, nhục thân đói khát như Thao Thiết điên cuồng thôn phệ, luyện hoá tinh nguyên vào bên trong. Biến hoá huyền diệu từ đó sinh ra, một cỗ sinh cơ nồng đậm từ trong thân thể Mạc Cầu hiện lên, lặng lẽ vô thanh vô tức xuyên qua toàn thân. Pháp lực, thần hồn, ngục thân ở thời khắc này như ngưng tụ thành một sợi dây tôi luyện từng chút trên da thịt.
“Đát!”
Một giọt máu huyết từ ngực nhỏ xuống, chui vào mạch máu tạo nên tiếng vang thanh thuý như thuỷ ngân. Tinh nguyên nồng đậm tẩm bổ thân thể làm cho nó tiến hoá.
Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân, đệ tứ trọng!
Kim Đan Cảnh!
Mạc Cầu mở mắt, trong con ngươi loé lên u quang rồi biến mất, liệt hoả nồng đậm cũng được thu liễm lại. Hắn đưa một tay khẽ nắm, không khí quang mình như muốn sụp đổ. Tung ra một quyền là có thể khiến hư không bị xé rách. Thực lực tăng tiến nằm ngoài dự đoán của Mạc Cầu. nếu ở trong Thượng Thanh Huyền U động thiên mà hắn đột phá, thì với nhục thân này hắn có thể quét ngang hết thảy.
“Bành!”
Hư không run lên, Mạc Cầu hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, tâm tình dần trở lại bình thường. Mấy chục năm! Mấy chục năm ở trong động thiên hắn dùng đủ mọi cách mà thực lực không tiến lên được, thế mà bây giờ, mới chỉ ra ngoài hai tháng, đa số thời gian đó hắn cũng không dùng để tu luyện nhưng khoảng cách đến Đạo cơ hậu kỳ đã không còn xa.
Quả nhiên, chỉ có thoát ra ngoài mới có hy vọng tiến giai Kim Đan mà thôi.
Lấy lại bình tĩnh rồi, hắn khẽ giơ tay, một bộ tranh thuỷ mặc ở trước mặt dần mở ra. Đây chính là bản đồ mà Thái Dật Tiên đưa cho hắn. Trong đó những nơi nguy hiểm bị tô màu hồng, Mạc Cầu quét mắt nhìn qua, khuôn mặt bỗng tối sầm lại.
Những nơi hắn đảo qua trong hai tháng vừa rồi tất cả đều ở trong khu vực được tô hồng đó. Đấy chính là những nơi nguy hiểm nhất. Chả trách… hắn đi chưa được bao lâu lại gặp phải dị thú. Nếu không nhờ thực lực mạnh mẽ, trên người lại có trọng bảo, sợ là chưa chắc hắn đã kiên trì được đến lúc này.
Theo ghi chép tông môn lưu lại, Vân Mộng Xuyên tài nguyên phong phú nhưng cũng có nhiều hiểm địa, lời ấy quả thực không giả. Hắn lại không biết, Loan Hải giang ở Vân Mộng Xuyên tiếng tăm lừng lẫy, tông sư Kim Đan nếu không có việc cần cũng không tự nguyện xông loạn vào đó. Hắn có thể còn sống mà đi ra đúng thật là may mắn.
“Diễn Nguyệt Tông!”
“Thái Dật Tiên.”
Thu tấm bản đồ lại, Mạc Cầu trầm tư. Hắn chưa cự tuyệt lời mời của Thái Dật Tiên. Dù sao đất đai và con người ở đây hắn đều không quen, cũng nên có người dẫn lối chỉ đường. Có điều hoàn cảnh phía sau của Thái Dật Tiên hình như hơi phức tạp.
Ngẫm nghĩ một lát, Mạc Cầu khẽ lắc đầu. Mặc kệ đối phương có phiền phức gì đều không liên quan đến hắn, hắn chỉ đồng hành một đoạn thời gian mà thôi. Sau khi ổn định tinh thần Mạc Cầu không nghĩ ngợi nhiều nữa, hai tay bấm niệm pháp quyết, một lần nữa đắm chìm vào việc tu hành. Nhục thân vừa đột phá, hắn cần phải cùng cố, thích ứng. Nơi này là Vân Mộng Xuyên, không thể trong thời gian ngắn quay trở lại Thái Ất Tông được. Nếu đã thế, hắn đành đi tới đâu tính tới đó. Tốt nhất là có thể chứng được Kim Đan, sau đó mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Kim Đan…, đó đâu phải việc dễ dàng mà đạt được?
“Li!”
Chân trời có một phi cầm toàn thân là lông vũ ngửa mặt lên trời mà thét, hai cánh chao liệng xuống dưới.
“Bạch!”
Phi cầm bay đi cực nhanh như một tia chớp màu trắng, chỉ chớp mắt đã lao tới trước rồi đột ngột dừng lại mà không hề nhấc lên phong thanh.
“Nhị ca.” Cách đó không xa có một đại hán vai mang cự phủ quay đầu nhìn lại. “Có tin tức rồi?”
“Ừm.” Phi cầm đậu xuống vai một người cao gật, mắt tam giác, mũi ưng, vẻ mặt âm tàn, miệng hắn rung lên những âm thanh quái dị như đang trò chuyện với phi cầm vậy. “Độc Long chu xuất hiện ở Thiên Thuỷ Hà, xem ra bọn hắn muốn đi đường tắt tới Đằng Tiên Đảo.”
“Đường tắt?” Đại hán kia nhíu mày. “Thế chẳng phải lúc đầu chúng ta mai phục không được, giờ phải mạnh mẽ xông lên giết người?”
“Bành!”
Từ xa có một khối đá bay tới nện xuống đỉnh đầu đại hán rồi vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Thứ đầu óc trì trệ.” Một nữ tử mặc áo đỏ xuất hiện cách đó không xa cười lạnh. “Độc Long thần chu là thượng phẩm pháp chu, trên đó có trận pháp, chúng ta cố xông lên, còn sống hay không còn chưa nói được, huống chị họ Vân kia thực lực không yếu đâu.”
“Chính xác.” Nam tử cao gầy kia nâng phi cầm lên nói. “Tu vi họ Vân không cao lắm nhưng tu luyện Huyền Minh Nhất Khí Lôi pháp tiếng tăm lừng lẫy, tự nhiên xông vào là không được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không vội.” Một người cất giọng yếu ớt. “Chuyến này bọn hắn đi mất mấy tháng, không có khả năng lúc nào cũng ở trên thuyền, rồi thời điểm thích hợp sẽ tới thôi. Đến lúc đó…”
“Đi, điều tra một số điểm có thể dừng chân trên đường mau.”
“Không cần điều tra.” Nữ tử áo đỏ mở miệng. “Đi qua Lương Cố Dịch. Đó là chỗ dịch trạm duy nhất mà bọn họ chắc chắn phải đi qua.”
“Tốt lắm.” Người còn lại lên tiếng. “Lần này chúng ta đắc tội Diễn Nguyệt Tông, một khi thông tin lộ ra, sau này đừng hòng lăn lộn ở gần đây.”
“Xong việc chúng ta nên ngoan ngoãn ẩn nấp một thời gian.”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, đại ca.”
“Nói đến Cửu giang chính là nói đến Loan Hải giang, Bắc giang, Li giang, Vĩnh Dục giang,… Cửu giang nhiều thuỷ vực, thiếu phàm nhân, càng ít quốc gia mạnh mẽ. Thế lực khắp nơi hỗn tạp, chẳng lúc nào yên bình.”
Trên boong thuyền, Thái Dật Tiên thả lỏng người, một tay chỉ về phương xa. “Tình hình đó diễn ra cho tới cách vài ngàn năm trước, cho đến lúc Li Giang chân nhân hiện thế.”
Nói đến đây, hắn để lộ ánh mắt kính nể, còn có biểu hiện ngang nhiên chi ý như muốn phát tiết mọi điều tích tụ trong lòng. “Li Giang chân nhân lấy đại pháp lực, đại thần thông, dùng sức một người áp đảo các lộ anh hùng ở Cửu giang, lập ra Cửu Giang minh, lập mười hai phần đàn. Từ đó về sau Cửu giang không còn đại loạn.”
“Tất nhiên.” Hắn nghiêng người sang rồi khẽ nợ một nụ cười. “Cửu giang chi địa có cương vực rộng lớn, ngoại trừ Cửu Giang minh thì còn các thế lực to nhỏ khác. Như Diễn Nguyệt Tông của chúng ta chính là một trong số đó. Thế lực khắp nơi đều có tính toán riêng mình, nên không thể tránh được có lúc xung đột, nhưng so với ngày xưa thì tốt hơn rất nhiều.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Tam thiếu gia thật hiểu biết.”
“Ha ha…”, Thái Dật Tiên cười sảng khoái. “Tiền bối quá khen, chỉ là chút hiểu biết thông thường mà thôi. Có điều nơi này gần biên giới Loan Hải giang, gần Hỗn Loạn vực, bình thường xuất hành không tiện và không an toàn. Sau này tiền bối có tính toán gì không?”
“Ta…”, Mạc Cầu trầm ngâm. “Mạc mỗ không thích việc vặt, muốn trước tiên tìm một chỗ để yên ổn, dùng đan thuật kết giao đồng đạo, thuận tiện xem có bước vào cơ duyên nào được không.”
Vân tiên sư ở bên cạnh khẽ đảo mắt. Mạc Cầu kiêm tu luyện đan, tu vi đã tới Đạo cơ trung kỳ nhưng tuổi thọ cũng quá hai trăm năm rồi, muốn tiến thêm một bước cũng vô vọng Kim Đan mà thôi. Rơi vào hoàn cảnh ấy đại đa số tu sĩ đều tuyệt vọng đại đạo, bắt đầu quan tâm đến phương pháp chuyển thế hoặc để tâm đến hậu bối huyết mạch. Một số thì chọn gia nhập các thế lực lớn an hưởng tuổi già, âm trạch hậu nhân. Thật không ngờ, vị Mạc đạo hữu này vẫn còn chưa hết hy vọng.
“Thiếu gia.”
“Đến Lương Cố Dịch rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận