Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 525: Quận thành

“Chỉ là sống lâu từng trải, nghe nhiều thấy nhiều mà thôi chứ không có gì ghê gớm.” Mạc Cầu lắc đầu, tiếng nói bình thản. “Ngược lại là Lục Ngự Tâm Kinh gia truyền của Trang đại nhân, nó dung hợp võ đạo và thuật pháp làm một thể, mở ra lối đi riêng khiến người khác phải than thở.”
Không giống với không khí khẩn trương điều binh khiển tướng ở các châu phủ, Linh quận đang rơi vào giữa vòng xoáy nhưng không vì xuất hiện tu sĩ Thái Ất Tông mà có thay đổi gì. Ở trong phòng, bầu không khí cũng không đến nỗi giương cung bạt kiếm, thậm chí còn hoà hảo. Trang Hận Ngọc tuy làm quận chủ, nàng ngồi ngay ngắn ở phía dưới cầm lễ vãn bối, chủ động châm trà đổ nước. Tỷ đệ Điền thị và Trần Minh Hà ngồi ở đối diện.
“Không dám.” Trang Hận Ngọc lắc đầu. “Trang gia ở tiền triều đã có một khoảng thời gian hưng thịnh, nhưng rồi lên xuống thất thường, hiện giờ đã không còn bằng được như xưa nữa. Ngay cả công pháp… cũng không được viên mãn.”
Nói xong nàng ra vẻ cảm khái.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Lục Ngự Tâm Kinh có chút tinh diệu nhưng lại khuyết thiếu chưa hoàn chỉnh, công pháp nguyên bản không chỉ có năm tầng. Có lẽ phải là tám tầng.”
“A…”, Trang Hận Ngọc sững người, bầu rượu trong tay rơi xuống mà không biết. “Tiền bối nói không sai, Lục Ngự Tâm Kinh vốn có tám tầng. Theo như lời trưởng bối trong tộc thuật lại thì tầng thứ tám Lục Ngự Tâm Kinh chỉ được tiền nhân lưu lại chứ không có ai tu thành.”
“Thật vậy sao.” Mạc Cầu khẽ chớp mắt, hắn chậm rãi gật đầu. “Việc đó cũng bình thường.”
“Tiền bối.” Trang Hận Ngọc nuốt nước bọt. “Không biết với năng lực của tiền bối có thể khôi phục Lục Ngự Tâm Kinh về như nguyên bản được không? Trang mỗ không phải tham luyến võ nghệ, chỉ là…, đây chính là tâm huyết của Trang gia mấy chục đời nay…”
“Hừ.” Điền Ỷ ở đối diện nghe thế thì cười lạnh, nàng ngắt lời đối phương. “Ngươi dựa vào cái gì mà nói ra yêu cầu đó? Dựa vào cái gì mà mượn tiền bối xuất thủ giúp ngươi?”
“Việc này…”, Trang Hận Ngọc cứng người, nàng dừng một chút rồi cắn răng nói. “Tiền bối, ở đây ta có ba cái Âm Hàn ngọc, nó chính là chí bảo tu hành, ta nguyện dâng lên để làm thù lao.”
“A…”, khoé miệng Điền Ỷ khẽ vểnh lên, nàng tiếp tục châm chọc. “Chỉ là ba mảnh ngọc mà đòi đổi lấy công pháp gia truyền nhà ngươi, ngươi xem thường pháp môn nhà mình hay thấy tiền bối quá dễ dãi vậy?”
“Ngươi…”, Trang Hận Ngọc muốn nổi giận nhưng rốt cuộc nhịn được, nàng lắc đầu. “Điền cô nương nói không sai, ba cái Âm Hàn Ngọc đúng là không đủ, nhưng bên trong quận phủ còn có không ít linh vật. Ta nguyện ý dâng lên tiền bối, trong đó có không ít thứ Linh quận phải tích lũy mấy chục năm mới có được.”
“Đồ vật bên trong quận phủ đều là của triều đình, có phải của ngươi đâu?” Điền Ỷ nhìn đối phương kinh ngạc.
“Tất nhiên.” Trang Hận Ngọc tựa như không để ý đến đối phương, nàng còn đang mơ màng. “Linh quận hiện nay đều do Trang mỗ định đoạt.”
“Hừ.” Điền Ỷ không chút đồng tình, nàng vẫn giữ vẻ khinh thường. “Chả trách Đại Chu vong quốc đến nơi, các ngươi thân là quan phụ mẫu một phương mà không phân ưu vì triều đình, chăm lo cho bách tính lại chỉ bận vơ vét mồ hôi nước mắt của dân làm của riêng.”
Hai mắt Trang Hận Ngọc cau lại, nàng không phải ứng gì, chỉ khẽ vỗ tay ra hiệu cho người đưa linh vật tới. Những vật này có một số thứ vốn không nên công khai ra ngoài, hiện giờ nàng lấy ra để trao đổi với đối phương thì lại rất thích hợp. Chưa nói tới chuyện bổ khuyết cho sự thiếu sót của công pháp gia truyền, nếu có thể tạo dựng quan hệ, sau này chẳng may phải đối đầu cũng có thể làm đối phương nương nhẹ phần nào.
Hơn nữa, hiện giờ toàn bộ nha môn quận phủ đều dưới sự khống chế của nàng, nàng quyết định thế nào không ai dám có ý kiến. Không bao lâu sau, cả phòng chứa đầy hào quang. Mạc Cầu đưa tay cầm lấy một khối hàn ngọc, công pháp vận chuyển, linh khí trong thạch nội đều bị rút đi.
“Tốc tốc…”
Ngọc thạch vốn không thể phá vỡ đã hoá thành tro bụi rào rào rơi xuống. Đám người có mặt thấy thế thì không khỏi giật mình. Hàn ngọc kia vốn lạnh thấu xương, chỉ tản mát ra đã cần phải có vẫn thiết bao bọc để lưu giữ. Đối phương vừa mở hộp cả phòng như biến thành hầm băng, thế mà trước mặt đối phương thì sao?
“Đồ tốt.” Mạc Cầu gật đầu. “Lục Ngự Tâm Kinh không tính là phiền phức, việc đó với ta chỉ như tiện tay mà thôi, lẽ ra không cần đến hậu lễ như vậy, nhưng vừa hay Mạc mỗ đang cần linh vật, vậy ta xin đa tạ.”
“Không sao.” Trang Hận Ngọc mỉm cười. “Tiền bối có thời gian thì để ý một chút đến Lục Ngự Tâm Kinh là được, ta không cầu bù đắp thiếu khuyết, chỉ cần có tiến bộ thôi cũng đã là đại ân đại đức rồi.”
“Không cần phiền phức như thế.” Mạc Cầu lắc đầu, hắn bấm tay điểm ra. Trang Hận Ngọc tâm thần trống rỗng, nàng chỉ trơ mắt nhìn ngón tay đối phương điểm lên trán mình.
“Soạt…”
Cảm giác như gặp phải trọng kích, thân thể nàng run lên, thức hải hiện ra gợn sóng, một chút ý niệm khó diễn tả hiện ra trong não hải.
Lục Ngự Tâm Kinh tầng một.
Tầng hai, tầng ba,… cho đến tầng sáu. Thậm chí là tầng tám. Không biết qua bao lâu, Trang Hận Ngọc mới từ từ hoàn hồn, nàng cầm chung rượu lên cười khan.
“Đa tạ tiền bối.”
Lục Ngự Tâm Kinh đủ tám tầng đã vào tay. Không chỉ có bản đầy đủ, trải qua việc truyền pháp của đối phương, mấy tầng pháp môn đầu cũng được chỉnh lý đến tối ưu. Những vấn đề lúc tu hành gặp phải không hiểu cũng đều được giải đáp rõ ràng. Trang Hận Ngọc có thể khẳng định, dù là phiên bản hoàn chỉnh của gia tộc mình cũng chưa chắc đã mạnh mẽ hơn những gì nàng vừa mới nhận được.
Cần biết rằng, Lục Ngự Tâm Kinh đệ bát tầng là cảnh giới có tư cách chạm vào Thiên sư chi đạo, thế mà Trang gia bao nhiêu năm đừng nói tới Thiên sư, cả một chân nhân cũng chưa thấy có. Pháp môn bất chợt vào tay khiến trong lòng nàng cảm thấy vô cùng hứng khởi, nhưng cảm giác đó nhanh chóng chuyển thành âu lo lạnh lẽo.
Việc này sao có thể?
Chỉ nghe nàng thuật qua một lần, dùng thời gian ngắn ngủi đối phương đã thôi diễn ra pháp môn hoàn chỉnh, thậm chí còn tiến thêm một bước. Trang Hận Ngọc nhìn Mạc Cầu, cảm giác bất lực bỗng hiện lên trong lòng. Nàng vốn nghĩ chỉ cần truyền tin thành công ra ngoài, ít ngày nữa châu phủ sẽ điều cao thủ đến đây chu sát yêu đạo, mà hiện giờ nàng chỉ cảm thấy đầu óc mờ mịt.
Trang Hận Ngọc bỗng hiểu ra, vì sao triều đình lại kiêng kỵ Thái Ất Tông như thế. Thậm chí thời gian trôi qua nhiều năm, những tồn tại đỉnh cao như chân nhân, Thiên sư đều không ai muốn nhắc lại chuyện cũ. Những việc người này làm đều đã vượt ra khỏi tưởng tượng thông thường của phàm nhân.
“Trang đại nhân.” Mạc Cầu cười nhạt, hắn nâng chén mời. “Cùng uống một chén?”
“Vâng vâng.” Trang Hận Ngọc giật mình, nàng cảm giác lạnh cả sống lưng, quần áo trên người đã thấm đẫm mồ hôi, chân tay cũng trở nên luống cuống đến tràn cả rượu ra ngoài. Điền Ỷ ở đối diện thấy vậy thì cười lạnh liên tục.
“Thật không ngờ, việc Trang gia mấy chục đời không làm được, giờ lại thành trong tay ta.” Trang Hận Ngọc than thở, nàng nâng chén một lần nữa. “Đa tạ tiền bối.”
“Có lợi cho cả đôi bên mà thôi.” Mạc Cầu lạnh nhạt, hắn khẽ vung tay, tất cả linh vật được thu lại.
“A...”, Trang Hận Ngọc chớp mắt, nàng quan sát kỹ Mạc Cầu, trong lòng chợt hiện lên một ý niệm. “Tiền bối phẩm hạng cao quý, có thể dễ dàng giết Âm Sơn quân nhưng chưa từng đè ép kẻ yếu, ta thấy không giống với yêu nhân Ma tông trong truyền thuyết. Liệu trong việc này có hiểu lầm gì chăng?”
Điền Ỷ nghe vậy cũng vểnh tai im lặng lắng nghe.
“Hiểu lầm.” Mạc Cầu gật đầu. “Có lẽ là vậy.”
“Tiền bối nói đúng lắm.” Trang Hận Ngọc nheo mắt. “Theo như vãn bối biết, năm đó Ma... à, Thái Ất Tông giết người vô số nên mới bị gọi là Ma tông.”
“Ta là người tu hành, cầu Trường sinh tiêu dao tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ lạm sát người vô tội.” Mạc Cầu ra điều suy nghĩ. “Trong việc này có lẽ thực sự đã có hiểu làm ở đâu đó.”
“Ta cũng cảm thấy như thế.” Trang Hận Ngọc nở nụ cười vui vẻ. “Tiền bối chắc chắn không phải yêu nhân tà đạo, sao không cùng Trang mỗ gặp gỡ giải thích với triều đình để gỡ bỏ hiểu lầm kéo dài.”
“Ngươi muốn chạy trốn phải không?” Điển Ỷ ở đối diện nhếch miệng.
Trang Hận Ngọc sa sầm nét mặt, trong lòng thầm cắn răng, chỉ hận không xé xác đối phương ra được. Nữ nhân này quả thực ghê gớm!
“Có thể.” Nàng không ngờ Mạc Cầu lại thản nhiên nói. “Điền cô nương chỉ nói đùa thôi, Trang đại nhân không cần để ý. Mạc mỗ chỉ ở tạm nơi này, chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng nó để vây khốn người nào. Trang đại nhân nếu muốn đi ra ngoài thì lúc nào cũng có thể rời đi, Mạc mỗ sẽ không ngăn cản.”
“A!”
Trang Hận Ngọc sững cả người. Nàng nhớ lại, quả thực đối phương chưa từng nói sẽ cấm túc mình. Nàng nhìn Mạc Cầu, người này tướng mạo bình thường nhưng khí độ bất phàm, lại thêm tiên phong đạo cốt không giống người phàm tục.
“Tiền bối.” Trang Hận Ngọc lắc đầu rồi hơi cúi xuống. “Là Trang mỗ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tiền bối đã không có địch ý với triều đình, vậy nên nói ra để xoá bỏ hiểu lầm, kết thành giao hảo có phải tốt hơn không?”
“Hiểu lầm có thể cởi bỏ.” Mạc Cầu cười nhạt. “Nhưng đệ tử Thái Ất Tông gặp nạn thì lại cần công đạo, Trang đại nhân nghĩ có phải không?”
Im lặng.
Trần Minh Hà ở đối diện mang vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt lãnh túc. Hắn không bao giờ có thể quên được những việc mình đã trải qua. Trang Hận Ngọc cũng cảm thấy gượng gạo. “Tiền bối, ngài chẳng lẽ muốn trở thành kẻ địch của cả thiên hạ?”
“Thế nào là thiên hạ?” Mạc Cầu lắc đầu. “Mạc mỗ cầu chính là tiên đạo, không thích bị vướng vào những việc phàm tục, nhưng nhân quả quấn thân cũng nên được giải quyết cho ra lẽ.”
“Vãn bối không hiểu.” Trang Hận Ngọc nhíu mày.
Người này rốt cuộc muốn động thủ hay muốn hoà đàm?
“Không sao.” Mạc Cầu bình thản. “Vật đổi sao dời, sự việc năm đó Mạc mỗ cũng chưa rõ ràng lắm, không cần nóng vội. Trời đã tối rồi, các ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Mấy người cáo từ rồi rút lui.
Đêm.
Trang Hận Ngọc ra khỏi phủ nha, nàng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt không dấu được sự ngạc nhiên. Vậy mà… đối phương thực sự không ngăn cản?
“Chủ thượng.” Văn sĩ xuất hiện trước mặt nàng, vẻ kinh hỉ. “Ngài đã thoát ra rồi.”
“Ừm.” Trang Hận Ngọc gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. “Lần này là ai sẽ tới? Hãy mang ta đến gặp gỡ và nói chuyện với những người đó.”
“Nói chuyện?” Văn sĩ sững người rồi lắc đầu. “Chủ thượng, bây giờ không phải lúc, chúng ta nên nhanh rời khỏi đây tìm một địa phương an toàn thì hơn.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Trang Hận Ngọc mở to hai mắt. “Bọn họ định ra tay ngay sao. Nhưng bên trong phủ còn không ít người khác.”
“Chúng ta không quản nhiều như vậy được. Đến lúc đó đành tuỳ duyên, nghe theo mệnh trời vậy.”
Nói xong văn sĩ bấm niệm pháp quyết, linh quang loé lên bao trùm lấy hai người rồi lách độn về nơi xa.
Ở quận phủ, rất nhiều con rơi không biết xuất hiện từ bao giờ, thân thể treo ngược dưới mái hiên. Mặt đất run rẩy, từng đầu quỷ trùng lặng lẽ thò ra. Ở chân trời bay tới một đám mây đen che lấp cả mặt trăng.
Trong hẻm nhỏ hắc ám, một đại hán tay cầm kình nỏ tư thế sẵn sàng. Mấy thân ảnh lặng lẽ vô thanh vô tức xuất hiện trên đường dài. ở xa xa có một tăng nhân sóng vai đi tới. Kháng Kim Long cầm song giản trong tay xuất hiện trên nóc một toà tửu lâu từ bao giờ, hắn nheo mắt nhìn về xa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận