Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 384: Điều động (1)

Mặc dù biết tiên pháp vốn thần kỳ, hai vợ chồng Ô Liên Thành mới lần đầu thấy được uy năng của tu tiên giả. Trong ấn tượng đó, nỗi sợ hãi chiếm một phần lớn. Mấy trăm người hóa thành xương trắng trong đại trạch Mục gia, ở phía sau sát cơ vẫn không ngừng đuổi theo.
“Hặc hặc...”
Cung Nghiệp được huyết vân bao phủ phi độn trên không, thỉnh thoảng lại phóng xuống một hai đạo pháp thuật. Hoặc là ma âm thúc hồn đoạt phách, hoặc là linh quang băng liệt vạn vật. Mạc tiên sư từng được hai người xem như người trời lúc này cũng không dám hoàn thủ, chỉ tập trung phi nước đại về phía trước.
Một người trên trời, một người dưới đất, người truy người chạy, Ô Liên Thành và phu thê nhìn qua cũng biết ai mạnh ai yếu.
“Tiền bối.” Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt ngưng trọng rồi lên tiếng. “Ngài không cần để ý đến chúng ta, mau trốn đi. Không có phu thê chúng ta cản trở hẳn ngài đã thoát được rồi.”
Ngọc Phượng Dung há miệng lớn. Nàng không nghĩ trượng phu lại có dũng khí như vậy, nhưng suy nghĩ một chút, nếu Mạc Cầu dẫn dụ người kia đi thì cơ hội còn sống của hai vợ chồng sẽ cao hơn nên không nhiều lời.
“Ừm.” Mạc Cầu hừ nhẹ nhưng nét mặt không biểu hiện gì. VỚi hắn thì mang theo hai người hay không sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì lớn đến tốc độ di chuyển. Ngược lại, Cung lão quái ở trên trời mới đúng thực là khiến người ta phải chán ghét.
Muốn trốn cũng không dễ.
“Chớ có lộn xộn.” Hắn lên tiếng căn dặn hai người một câu rồi đột nhiên phát lực hướng về phía trước.
Vân Triện Độn Pháp.
Một sợi khói xanh hiện ra, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy chục mét, xuyên thẳng qua sơn thạch, cây cối. Tốc độ nhanh khiến mắt thường khó mà phân biệt được.
Thời khắc dị động, hai người chỉ cảm thấy thần trí mơ hồ, khung cảnh xung quanh đang nhanh chóng di chuyển. Sợi khói như một làn gió na di về phía trước.
“Hảo tiểu tử.”
Ở trên không, Lão quái Cung Nghiệp cau mày, không nhịn được thốt lên một câu khen ngợi. Đối phương chỉ có tu vi luyện khí tầng tám, bình thường không thể khiến hắn bận tâm nhưng Mạc Cầu đã nhiều lần làm ra hành động vượt ra ngoài dự liệu của lão.
Có điều...
“Nếu ngươi nghĩ làm như vậy có thể trốn được thì ngươi quá ngây thơ rồi.”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, đám huyết vân trên trời co lại, một khắc sau lại lao vút đi như lò xo bị nén.
Đoạt xá trùng sinh không phải việc dễ làm. Dù là đệ tử bực này của Huyết Sát Tông, có thể chân chính làm được không có mấy người. Ngoài tu vi, pháp lực ra còn cần thần hồn đủ mạnh mẽ mới có thể giữ được linh trí tỉnh táo trong lúc đoạt xá để giữ lại ký ức của kiếp trước.
Để nâng cao tỷ lệ thành công, năm gần trăm tuổi lão quái Cung Nghiệp đã tiềm ẩn ở nơi này, hao phí hơn mười năm tế luyện ra một phân thần nhưng lại bị Mạc Cầu hủy mất. MỐi hận này hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua.
“Ở lại mau.”
Trong tiếng rống giận, một bàn tay to lớn từ trong đám mây huyết sắc lao ra, bắt được một tảng đá lớn trên đỉnh núi.
“Răng rắc...”
Lực lượng vô tận bộc phát, cự thạch vỡ ra, vô số toái thạch như mưa rơi xuống.
“Bành!”
“Oanh...”
Phía dưới mây khói mờ mịt, chợt trái chợt phải né tránh đá vụn rơi xuống, mặc dù tập trung tránh né như thế nhưng tốc độ không hề chậm lại.
“Cung lão quái.” Mạc Cầu nhảy lên thật cao, hiện nguyên hình trên một sườn núi, hắn nhíu mày nhìn lên không trung. “Mạc mỗ đã nhiều lần nhượng bộ, các hạ cần gì phải hùng hổ dọa người.”
“Ha ha...” Lão quái Cung Nghiệp ngửa mặt lên trời cười lớn. “Tiểu tử, ngươi hủy phân thân của ta, làm ảnh hưởng đến con đường tu đạo, nếu ta không giết ngươi thì làm sao hả được nỗi giận này.”
“A!” Mạc Cầu than nhẹ, hắn vung tay lên đem hai người Ô Liên Thành đẩy về phía sau rồi dặn dò một câu. “Hãy cẩn thận” rồi đồng thời hướng lên đám mây huyết sắc nói tiếp.
“Xem ra hôm nay ta và ngươi nhất định phải chiến đấu một tràng rồi.”
“Nói khoác mà không biết ngượng.” Cung Nghiệp hừ lạnh. “Tiểu tử, lúc Cung mỗ tu thành pháp thuật sợ là ngươi còn chưa ra đời. Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Vừa dứt lời, trong đám mây huyết sắc hiện ra mấy đạo huyết ảnh lao thẳng về phía Mạc Cầu.
“Còn chưa chắc đâu.” Mạc Cầu hừ lạnh, khẽ vung tay áo, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm hiện ra nhanh như thiểm điện. Kiếm quang chiếu sáng bầu trời rồi bay lượn như long hành tứ hải kích thích phong lãng chém qua huyết ảnh kia.
Đạo đạo âm phong bộc phát, trong nháy mắt xé huyết ảnh ra thành từng mảnh vụn nhưng chỉ sau một khắc, huyết ảnh lại ngưng tụ, mặc dù hơi có vẻ ảm đạm nhưng cơ bản vẫn giữ nguyên trạng không thay đổi.
Mạc Cầu nhíu mày, cong ngón tay búng ra, chín đầu hỏa long gào thét xuất hiện rồi lao về phía huyết ảnh. Hỏa long dài chừng hơn mười mét vừa xuất hiện đã đủ cả chín con, liệt diễm phủ khắp chân trời khiến cho vợ chồng Ô Liên Thành ở phía dưới hoa mắt chóng mặt, trong lòng nhất thời cảm thấy phấn chấn và hy vọng.
Liệt diễm cực nóng có thể thiêu đốt vạn vật, huyết ảnh lại là vật âm tà nên nhanh chóng bị nó khắc chế.
“Hảo tiểu tử.” Lão quái Cung Nghiệp thấy thế thì rít lên.
Lần trước phân thần của lão chính là bị Cửu Hỏa Thần Long hủy mất, ấn tượng của lão về nó còn rất sâu. Lão dù sao cũng là một lão quái tu luyện đã trăm năm, thủ đoạn tất nhiên không tầm thường.
Lão hét lên một tiếng, sáu chuôi loan đao huyết sắc từ trong huyết vân lao ra chém vào bên trong huyết ảnh.
Một khắc sau đó, huyết quang đại thịnh, lục tinh đao mang quỷ dị hiển hiện giữa trời, sau một chém đã xoắn nát một đầu Hỏa long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận