Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 242: Tiên phường (2)

Chưa đến giờ Dậu trời đã trở tối, trên phố người đi lại thưa thớt. Mạc Cầu mặc áo bào đen nhìn như quỷ mị. Hắn đi thẳng trong bóng tối, không bao lâu đã đến địa phương theo ước định. Trước đây hắn có chút lo lắng, sợ thấy mình mặc bộ đồ này thì Đổng Tiểu Uyển sẽ nghi ngờ hắn có liên hệ với đối tượng nắm Vô Định Kiếm có liên quan đến Phù gia đang nổi như cồn kia.
Đến nơi hắn mới biết mình đã quá lo lắng.
“Mạc Cầu?”
Có một thân ảnh mảnh mai cũng mặc hắc bào lên tiếng hỏi. Giọng nói đúng là của Đổng Tiểu Uyển, dáng người nàng so với trước kia thì có vẻ gầy hơn nhưng thực lực của nàng không ai dám xem thường.
Nàng là tâm huyết một đời của Đổng Tịch Chu, là bạn của một vị tu Tiên giả nên căn cơ vững chắc, thực lực cường hãn, tuyệt không đơn giản như những người đã từng đứng ở vịt trí số một trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng trước kia. So với nhiều cao thủ nhất lưu thế hệ trước nàng không hề thua kém, còn tiềm lực phát triển thì rõ là hơn xa nhiều.
“Là ta đây.” Mạc Cầu gật đầu bước lại gần. Cách ăn mặc của hai người không khác nhau lắm, nếu không nhờ dáng vẻ bên ngoài có chút khác biệt thì giống như hình với bóng vậy. Ngoài ra mặt nạ Mạc Cầu đeo lên có màu đen, còn mặt nạ của Đổng Tiểu Uyển màu bạc, có vẻ làm từ một thứ kim loại gì đó có thể che lấp khí tức.
“Sư đệ ẩn tàng khí tức không tệ.” Dưới lớp mặt nạ, Đổng Tiểu Uyển chớp chớp đôi mắt đẹp rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Mạc Cầu đáp rồi quay ra nhìn. “Sư tỷ, vừa rồi ngươi nhìn cái gì vậy?”
“Quán rượu.” Đổng Tiểu Uyển giậm chân xuống nói. “Ta nhớ con đường này trước kia từng rất náo nhiệt, bên kia có mấy quán rượu lúc nào cũng rất đông khách. Thật không ngờ...”
“Sản nghiệp của Tử Dương Môn phải không?” Mạc Cầu ra điều suy nghĩ. “Gần đây trong thành nội xảy ra nhiều xáo trộn, rất nhiều sản nghiệp có liên quan đến Tử Dương Môn đều phát sinh biến cố. Không biết có phải do Lục phủ ra tay với Tử Dương Môn hay không?”
Mấy ngày trước, Lục phủ vây quét nghịch phỉ Huyền Y Giáo, kết quả gặp phải một vị Tiên thiên của Tử Dương Môn, điều này gây chấn động lớn. Tử Dương Môn không phải thế lực giống như Linh Tố Phái, nó có phạm vi ảnh hưởng rộng lớn hơn, đứng đầu tam đại phái ở phủ Đông An, có liên quan đến nhiều ngành nghề khác nhau.
Ngay cả Dược cốc của Linh Tố Phái lúc trước cũng là sản nghiệp của Tử Dương Môn, Phù gia cũng giao hảo tốt với thế lực này. Nhưng trước giờ Lục phủ làm việc bá đạo, hơi trái ý là đánh giết liền. Dù Tử Dương Môn thế lớn lực lớn cũng chưa chắc đã thoát được. Lục phủ một khi đã ra tay là cả thành rung chuyển...
Sự biến đổi ở thượng tầng bách tính bình dân khó mà biết được nhưng nếu để ý là sẽ thấy gần đây trong thành nội có nhiều biến hóa. Đêm vừa xuống là nhà nhà tắt đèn, những con đường náo nhiệt trước kia trở nên thưa thớt hẳn.
Mạc Cầu hỏi như thế cũng là có ý tứ. Khoảng thời gian này Đổng Tiểu Uyển thường đi theo nhị tiểu thư Lục phủ, nàng hẳn biết rõ nguyên nhân hơn hắn.
“Sự việc đó xảy ra, Tử Hà đạo cô vội đến Lục phủ tạ tội nói là bị người ta hãm hại nhưng sau đó không có tin tức gì nữa.” Đổng Tiểu Uyển chớp mắt. “Thái độ Tử Dương Môn cứ như thế sợ sẽ bị phạt nặng. Tóm lại thời gian tới đây phủ Đông An sợ sẽ rơi vào rối loạn.”
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. Chuyện như thế chắc chắn sẽ gây ra tác động sâu rộng, nhưng từ trước đến giờ hắn chỉ lo thân mình, kỳ thực không quan tâm lắm. Cả Tử Dương Môn và Lục phủ hắn đều không có ấn tượng tốt.
Vừa nói chuyện, hai người đã rời xa trung tâm đi vào một con ngõ hẻm.
“Sư đệ.” Đổng Tiểu Uyển đột nhiên dừng lại hỏi. “Ngươi có biết chỗ này là chỗ nào không?”
“Ngõ Nông Đường.” Mạc Cầu đáp. “Sư tỷ, ta đến phủ Đông An đã mười năm sao lại không biết chỗ này là chỗ nào?”
“Không sai. Đây đúng là ngõ Nông Đường.” Đổng Tiểu Uyển bình thản nói tiếp. “Nhưng ngươi chắc chắn đây chính là ngõ Nông Đừờng mà ngươi biết?”
“Cái gì?” Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc. Đối phương chắc chắn không tự nhiên lại rỗi hơi hỏi hắn như thế. Hắn vốn rất chắc chắn về con đường này, nhưng bây giờ...
Không đúng!
Mạc Cầu chau mày, một lần nữa hồi tưởng lại con đường mình từng đi qua, thấy hình như đã rộng hơn khá nhiều.
“Xem ra sư đệ đã phát hiện thấy có chỗ không đúng.” Đổng Tiểu Uyển cảm khái. “Pháp thuật của Tiên gia không phải người thường có thể đoán được.” Nói đến đây, nàng lấy từ trên người ra một cái lệnh bài cầm trên tay. “Lại gần cầm lấy tay áo của ta.”
Mạc Cầu theo lời mà làm. Một khắc sau, không biết Đổng Tiểu Uyển làm gì mà cái lệnh bài trong tay nàng toát ra một vòng ánh sáng ảm đạm nhu hòa. Vầng sáng không lớn, vừa đủ bao phủ lấy hai người.
“Đây là...”
Dưới lớp mặt nạ, hai mắt Mạc Cầu co rút lại, nhìn chằm chằm vào vách tường đang gợn sóng nhộn nhạo phía trước.
“Đi.”
Đổng Tiểu Uyển quát khẽ, bàn tay hơi động, hai người đã xuyên qua gợn sóng xuất hiện ở đầu một con đường dài. Trên đường phố đều là những căn nhà tao nhã, cửa lớn hướng ra ngoài, trong ngoài đều không che chắn, thi thoảng lại có người ra vào.
“Nơi này là?” Mạc Cầu chấn kinh. “Phủ Đông An có địa phương này sao?”
Hắn rất rõ, nơi này không phải ngõ Nông Đường, có thể là ở phụ cận đấy nhưng chắc chắn quanh ngõ Nông Đường thì không có con đường này. Nếu là tạo vật từ hư không thì thật quá dọa người. Chẳng lẽ là ảo giác? Mọi thứ nhìn rất chân thật.
“Cách đây hai tháng, Lục phủ đã âm thầm hạ tiên thuật tại ngõ Nông Đường để người bình thường khó mà tới gần, cũng tạo ra con đường này.” Đổng Tiểu Uyển nhỏ giọng giải thích, tiếp đó nàng truyền âm nói. “Đừng quá ngạc nhiên, lần này tới đây xem như được mở mang thêm kiến thức, nói ít hỏi ít, nghe nhiều là được.”
“Vâng.” Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, chậm rãi gật đầu. Hắn định thần nhìn lại, con đường thưa thớt ánh đèn, người đi đường hầu hết đều có cách ăn mặc như hắn và sư tỷ, dùng áo bào đen che đi dung mạo. Thi thoảng có vài người để lộ chân dung thì những người khác nhìn thấy đều chủ động né tránh.
Có lẽ những người ấy đều là tu Tiên giả, thậm chí còn là những nhân vật nổi danh. Tiếc là Mạc Cầu chẳng biết gì cả.
Quan sát kỹ một hồi, hai người chậm rãi bước lên con đường hòa vào đám người.
Linh dược!
Luyện khí Hà thị!
Kim Chung Đảo giao dịch linh tài!
Pháp khí!
Các loại cửa hàng nằm xen nhau, biển hiệu đơn giản rõ ràng, có đầy đủ các loại linh dược, linh tài, linh khí, linh phù... Một số người không có cửa hàng, cứ đặt bàn bên đường mở sạp hàng bày bán. Những người này đa phần đều có tu vi Tiên thiên hoặc là những nhân vật như bọn họ.
Dường như Đổng Tiểu Uyển đã có mục tiêu từ trước, nàng đi thẳng đến một cửa hàng của Trường Sinh Phường. Cửa hàng không có sai vặt, cũng không nhiệt tình mời mọc, chỉ có một gã đang buồn bực loay hoay gì đó.
“Chủ quán.” Đổng Tiểu Uyển đè giọng hỏi. “Có Thượng phẩm linh đan tẩy tủy phạt thể không?”
“Có.” Chủ quán ngẩng đầu nhìn hai người, ánh mắt vừa xem đã trở nên ảm đạm, khoát tay áo. “Những thứ phàm nhân cần có thể đến chỗ khác mà tìm, ở đây ta không nhận vàng bạc của các ngươi.”
Hắn biết hai người không phải tu Tiên giả?
Trên đường đi Mạc Cầu vô cùng hiếu kỳ, bây giờ hắn không biết nhờ đâu đối phương biết được hai người không phải tu Tiên giả.
“Tiên sư.” Đổng Tiểu Uyển chắp tay. “Ta muốn Ngọc Hoa Đan.”
“Ngọc Hoa Đan?” Chủ quán ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. “Ngươi là một phàm nhân, muốn nó làm gì? À...,” ngẫm nghĩ một chút, chủ quán tỉnh ngộ nói. “Chẳng lẽ trong nhà ngươi có người bị thương nặng, kinh mạch tổn hao muốn dùng đan này để chữa trị? Nếu thật như vậy thì cũng được, nhưng quá lãng phí.”
Hắn nói xong rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Mạc Cầu không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù hắn không biết Ngọc Hoa Đan là cái gì nhưng biết sư tỷ hắn muốn mua đan dược này để làm gì. Chắc chắn là để cho Đổng Tịch Chu dùng nó.
Ngọc Hoa Đan có vẻ trân quý, theo lời chủ quán thì dùng nó cho phàm nhân thì thật đáng tiếc.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu hạ thấp giọng. “Tiền bối muốn ngươi đến đây vì Hàn tủy mười năm, không có nó thì không thể luyện chế đan dược được.”
“Ta biết.” Đổng Tiểu Uyển không đổi giọng. “Tiên sư, nghe nói Trường Sinh Phường có thuật luyện đan có một không hai ở mấy châu này, hẳn phải có Ngọc Hoa Đan chứ?”
“Có, tất nhiên là có.” Chủ quán đứng dậy, vung tay lên, trên mặt bàn liền xuất hiện một cái bình sứ. “Nhưng giá một viên là bảy linh thạch, số tiền ấy đủ mua được một linh khí hạ phẩm, ngươi hãy nghĩ cho kỹ.”
Bảy viên linh thạch?
Mạc Cầu thở dài trong lòng. Dư nghiệt Hắc Sát Giáo cất giữ cẩn thận như thế, số lượng cũng chỉ có hai khối linh thạch mà thôi. Đổng Tịch Chu có một viên đã xem như bảo vật trân quý, đủ thấy độ hiếm thấy của nó.
“Ta mua.”
Âm thanh vang lên khiến Mạc Cầu biến sắc, hắn quay sang nhìn sư tỷ, vẻ mặt ngưng trọng.
“Ta mượn Dung Dung, sau này dùng sinh mệnh để trả.” Đổng Tiểu Uyển cúi đầu giải thích một câu, gỡ cái túi bên hông xuống, lấy ra từ đó bảy khối linh thạch.
Mạc Cầu nhìn vào trong thấy không còn lại gì.
“Nha đầu.” Chủ quán nhìn linh thạch trước mặt, thần sắc phức tạp. “Ngươi cần nghĩ kỹ. Ngọc Hoa Đan đúng là có thể giúp được người mà ngươi muốn giúp nhưng cũng chỉ để hắn trở lại người thường bình thường mà thôi, có lẽ có thể sống lâu thêm mấy năm. Nhưng nếu dùng linh thạch để mua các thứ linh dược khác giúp ngươi thành tựu Tiên thiên thì dễ như trở bàn tay.”
“Tiên sư.” Đổng Tiểu Uyển phất tay chặn ngang lời nói của đối phương. “Ngài không cần nói nữa, ta chỉ cần Ngọc Hoa Đan.”
Nói xong, nàng đưa tay với lấy bình đan dược, bàn tay nổi gân xanh gồ cao đủ thấy sự cương quyết của nàng thế nào.
“Thôi.” Chủ quản bĩu môi lắc đầu thu lấy linh thạch. “Lời hay không giúp được người muốn cự tuyệt, tùy ngươi.
Đi khỏi cửa hàng, Đổng Tiểu Uyển nắm chặt bình thuốc thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt vui mừng.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu chậm rãi nói. “Sau đây ngươi định sẽ thế nào?”
Với lựa chọn của Đổng Tiểu Uyển, hắn không hẳn đồng ý về mặt lý trí nhưng lại có sự tôn trọng. Nhưng linh thạch không còn, muốn có Hàn tủy sợ là không dễ.
“Không sao.” Đổng Tiểu Uyển nói giọng nhẹ nhõm. “Trên người ta còn không ít kim ngân, vạn nhất gặp được một vị Tiên thiên có Hàn tủy đồng ý giao dịch thì sao. Dù không thành thì lần này đến đây cũng không lỗ vốn. Đồ vật ta đã có, bây giờ đi dạo cùng ngươi là được.”
“Cũng tốt.” Mạc Cầu gật đầu, ánh mắt đảo qua những quầy hàng ở hai bên, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó liền hỏi.
“Sư tỷ, ta thấy có quầy hàng bán pháp khí, đồ vật này người tập võ chúng ta cũng dùng được sao?”
“Có thể”. Đổng Tiểu Uyển đáp. “Có loại huyết luyện chi pháp có thể luyện hóa pháp khí vô chủ nhưng uy lực thì kém xa như khi nó nằm trong tay của tu Tiên giả, cũng có rất nhiều hạn chế.”
“Thật sao?” Mạc Cầu ra điều suy nghĩ. “Sư tỷ có biết phương pháp này?”
“Phương pháp này không xem như hiếm lạ, đúng là ta có hiểu biết một chút.” Đổng Tiểu Uyển cất kỹ đan dược rồi tùy ý nói. “Nhưng pháp khí không dễ kiếm, pháp khí loại thấp nhất cũng vậy, mà dùng biện pháp huyết luyện để tế luyện thì uy lực có khi còn không bằng chúng ta sử dụng thần binh lợi khí. Còn về pháp khí hạ đẳng...”
Nàng nhẹ lắc đầu, rõ là không âm hy vọng đối với cái này.
“Ta cảm thấy có hứng thú với phương pháp huyết luyện này.” Hai mắt Mạc Cầu chớp động, hắn nói. “Hay là ta dùng một khối linh thạch đổi lấy phương pháp huyết luyện của sư tỷ thì sao?”
“Cái gì?” Đổng Tiểu Uyển sững người, vẻ mặt trở nên phức tạp sau lớp mặt nạ. Có mừng, có kinh ngạc cũng có cả cảm động.
“Sư đệ.” Nàng ngập ngừng. “Linh thạch không dễ có được đâu.
“Ta đúng là rất có hứng thú với phương pháp huyết luyện kia.” Mạc Cầu phất tay, đồng thời đưa ra một khối linh thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận