Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 356: Thù hận (1)

“Phù phù!”
Đinh Tạ tiến lên, thân thể to lớn hướng về phía Mạc Cầu quỳ rạp xuống đất.
“Tiểu nhân Đinh Tạ khấu kiến hai vị tiên sư.”
Mạc Cầu giữ vẻ lạnh lùng, hắn đưa mắt nhìn Tề Giáp rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Đứng lên rồi nói.”
“Tiểu nhân không dám.” Đinh Tạ tiếp tục gật đầu, hắn lấy từ bên hông ra một cái bao rồi giơ lên cao. “Vật này là một đoạn Long Huyết Tuỷ, bảo vật của Đinh gia chúng ta đã mấy chục năm qua, xin được trình lên tiên sư.”
Hắn không biết chủ nhân của nơi này là ai, cũng không biết giữa một nam một nữ ở đây ai mới là chủ nhân nên chỉ nói chung chung như vậy.
“Long Huyết Tủy?” Mạc Cầu nhấc tay, cái túi liền bay đến gần. Miệng túi lần mở, bên trong để lộ một đoạn ngọc thạch màu nâu dài chừng một thước, nhìn giống hổ phách, nó mang lại cảm giác mềm mại ấm áp.
“Thì ra là Huyết Phật Lưu, phẩm chất không tệ. Nó đúng là vật liệu luyện khí ít thấy.”
“Vật liệu luyện khí? Không phải dược liệu sao?” Đinh Tạ sững người. Tề Giáp ở bên cạnh thấy vậy cũng xấu hổ lây.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Vật này là đoạn kỳ thạch, không phải long huyết mà ngươi nói tới. Dùng nó làm dược liệu cũng được nhưng… sẽ rất lãng phí.”
Huyết Phật Lưu không giống Thiết tinh, chúng đều là vật cần thiết để luyện chế pháp khí thượng phẩm.
“Thì ra là như vậy.” Đinh Tạ gật đầu. “Tiểu nhân xin thụ giáo. Bảo vật trôi nổi chỉ nên dành cho bậc trí giả sử dụng, xem ra vật này nên thuộc về tiên sư.”
“A…”, Mạc Cầu nghe vậy thì tiện tay đóng miệng túi lại. “Nói đi, ngươi muốn đổi lấy cái gì?”
“Cái này…”, Đinh Tạ ngưng trọng, hắn cẩn thận từng lời. “Tiểu nhân chỉ hâm mộ phong thái của tiên sư chứ không dám cầu xin cái gì.”
“Nói đi.” Mạc Cầu nhắm mắt. “Nếu không đến lúc ta đổi ý thì ngươi đừng có hối hận.”
Chu Nam ở bên cạnh hé miệng cười, đôi mắt đẹp cũng hướng sang nhìn người mới đến.
“Tiểu nhân…”, Đinh Tạ há miệng ấp úng rồi đột nhiên dập đầu xuống đất, cả người run lên. “Cầu xin tiên sư vì tiểu nhân mà đứng ra chủ trì công đạo!”
“Cái gì?” Mạc Cầu hơi nhíu mày. “Nói ta nghe xem.”
“Vâng.” Đinh Tạ tập trung tinh thần, suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Đinh gia của tiểu nhân vốn là một nhà hào môn ở Nanh thành. Trước đây ít năm vì có tranh chấp với địa phú hộ Lý gia mà phát sinh mâu thuẫn, quan hệ hai nhà mấy năm vừa qua rất không êm ả. Nhưng không ngờ…”
Nói đến đây giọng hắn trở nên nghẹn ngào. “Lý gia thừa dịp Đinh gia chúng ta thiết yến, họ dùng thủ đoạn đầu độc vào trong rượu hại chết hai mươi chín người trong nhà ta. Tiểu nhân có bệnh trong người không dám uống rượu nên thoát được một kiếp. Sau khi trải qua thiên tân vạn khổ mới đến được chỗ này, cầu xin tiên sư vì Đinh gia chúng ta mà đòi lại công đạo.”
“Công đạo.” Mạc Cầu không biến sắc. “Ngươi muốn công đạo gì?”
Đinh Tạ ngẩng đầu, ánh mắt trở nên dữ tợn, hắn gằn từng chữ. “Nợ má sẽ phải trả bằng máu.”
“A…”, Mạc Cầu hơi cúi đầu. “Ngươi muốn người của Lý gia phải đền mạng?”
“Đúng.” Đinh Tạ gật đầu một cách trang trọng. “Chỉ có tận mắt nhìn thấy năm mươi ba người của Lý gia mất mạng thì nỗi oán hận trong lòng tiểu nhân mới nguôi ngoai đi được.”
“Năm mươi ba người?” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Lý gia giết hai mươi chín người của nhà ngươi, ngươi muốn họ đền năm mươi ba mạng, hình như không được công bằng.”
“A!” Đinh Tạ sững sờ.
“Hô…”
Mạc Cầu phất tay, cái túi trước mặt bay lên rồi rơi trở lại trong ngực Đinh Tạ. Hắn lạnh nhạt. “Xuống núi đi.”
“Không. Không.” Đinh Tạ hoảng hốt vội vã nói. “Tiểu nhân không cầu phải diệt cả nhà Lý gia, chỉ cần tính mạng của mấy người cầm đầu nhà họ Lý là đủ. Tiên sư! Tiên sư!”
Hắn quỳ rạp xuống đất, phủ phục lết tới gần. “Mấy năm trước Hạ gia có tặng cho Lôi gia một kiện dị bảo để đổi lấy việc cả nhà Âu Dương Phủ bị tuyệt diệt. Hai mươi năm trước Ti gia diệt môn cũng từ mấy lời nói của một vị tiên sư nào đó. Ngài chỉ cần viết một phong thơ để tiểu nhân mang đến Lôi phủ, vật này sẽ thuộc về ngài.”
Đinh Tạ vội vàng nói và liên tục dập đầu, hắn vô cùng không cam lòng. Vì sao người khác có thể, còn hắn lại không xin được?
Mạc Cầu hơi trầm tư, hắn phất ty, bên cạnh hai người xuất hiện một chồng thư tịch và một ít đan dược.
“Chỗ này ta có khá nhiều loại linh đan và mấy chục loại công pháp, ngươi có thể tuỳ ý chọn lấy một trong hai thứ để đổi lấy vật của ngươi.”
“Việc này…”, Đinh Tạ ngẩn ra.
Vật trong tay tiên sư giá trị tất nhiên là không nhỏ, hắn cũng có động tâm nhưng…
“Tiểu nhân đã lớn tuổi, dù có lấy được đan dược, công pháp cũng khó mà tu thành, đừng nói đến chuyện báo thù rửa hận.”
“Ngươi có thể lưu lại cho huyết mạch đời sau hoặc thu nhận nghĩa tử.” Mạc Cầu bình thản đáp. “Chỉ cần có ý chí báo thù là sẽ có biện pháp, hoặc ngươi có thể xuống núi tìm người khác giúp đỡ.”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Đinh Tạ cắn môi, hắn nhìn đan dược và công pháp một lúc rồi dứt khoát đứng dậy ôm lấy cái túi. “Nếu đã vậy tiểu nhân xin cáo từ.”
“Cạch.”
Gió lạnh vẫn thổi, lại có thêm mưa tuyết bay bay. Chu Nam nhẹ nhàng đặt quân cờ lên bàn cờ rồi khẽ vung tay quét làn tuyết sang một bên nói. “Sao ngươi không đáp ứng hắn?”
“Vì sao ta phải đáp ứng?”
“Huyết Phật Lưu là vật hiếm thấy, luận về giá trị nó không dưới một trăm lịch thạch.” Chu Nam nói. “Chỉ là một phong thư tín, ngươi đáp ứng hắn cũng không sao. Dù ngươi không đồng ý thì cũng có thể lưu vật đó lại. Thứ đó rơi vào tay tên phàm phu tục tử này cũng không có giá trị gì.”
Mạc Cầu không lên tiếng, hắn hạ quân cờ xuống, thế cờ thắng bại đã định.
“Bội phục!” Chu nam chắp tay. “Sư đệ là thánh thủ, ta cam bái hạ phong.”
Sau khi nhận thua, hai người liền nói sang chuyện khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận