Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 497: Truy sát

“Ai?”
“Cẩn thận!”
“Vu đạo hữu!”
Mấy tiếng quát vang lên, một đạo lôi đình kiếm quang tới nhanh như ánh chớp. Hai mắt Tần Khuyết co rút lại, hắn gào lên.
“Hoà thượng cẩn thận.”
Trong ba người thì vị hoà thượng kia là người có tu vi thấp nhất, kiếm quang vừa xuất hiện cũng nhằm thẳng về phía hắn mà đi.
“Ma mễ ma mễ hống!”
Vị hoà thượng chắp tay trước ngực rồi vội vã vung phật châu trên cổ ra, miệng niệm pháp chú.
“Định!”
Phật quang phổ chiếu.
Phật quang nhu hoà mang theo thiền ý kiên định trong nháy mắt bao phủ kiếm quang, tựa như đem cả một phương thiên địa mà giam cầm lại. Mười tám viên phật châu xoay tròn giữa trời, mỗi mai phật châu đều khắc một hình ảnh phật đà.
Thiên Đàn La Hán Châu.
Phật châu này xuất từ cao tăng Phật môn, trải qua hơn ngàn năm hun đúc bởi phật ý sớm đã sinh ra linh tính. Mặc dù không thiện về đấu pháp nhưng lại là chí bảo hộ thể.
Phật quang chiếu rọi, một bộ phận kiếm quang bị định trụ lại, một bộ phận hướng về sau lưng hoà thượng.
“Không ổn.”
Hoà thượng kinh hãi, thân thể lùi về sau bỗng dừng lại, một chân đạp đất, toàn bộ người nghịch lao vọt về phía trước.
“Muộn rồi.”
Âm thanh lạnh như bằng từ phía sau hắn vang lên, ngực hắn cảm thấy mát lạnh, một đoạn cán trường phiên đã xuyên qua nhục thân. Trường phiên run rẩy, lá cờ tung bay.
“Xì…”
Nhục thân to lớn trong nháy mắt bị chấn thành thịt nát, tinh huyết hồn phách bên trong đều bị trường phiên thôn phệ.
“Hoà thượng!”
Mấy tiếng rống liên tiếp vang lên. Mấy vị huynh đệ tương giao đã hơn trăm năm, tình nghĩa sâu đậm như thể chân tay, lúc này tận mắt nhìn thấy huynh đệ bị người tàn sát thì hai người còn lại không khỏi tức giận xen với bi thương.
“Chết đi.”
Tần khuyết gầm lên, thân hình xoay tròn, ba thanh phi kiếm xếp thanh hình tam giác hướng về phía người vừa mới ra tay mà công kích. Ba thanh phi kiếm mang ba màu khác nhau, kiếm quyết cũng khác biệt.
Thiên Cơ. Thiên Quyền. Thiên Hành… Bắc Đẩu Thất kiếm, không ngờ hắn đã nắm giữ được ba môn. Giữa thiên địa bỗng trở nên mờ ảo, túc sát chi ý bao trùm phương viên vài dặm, bão cát đầy trời cũng bị kiếm quang hấp dẫn hội tụ như sóng chiều hướng về bóng người kia mà đánh tới.
Nam tử cao gầy mang vẻ lạnh lùng cong ngón tay búng ra, một cái đại ấn xoay tròn xuất hiện. Đại ấn đón gió biến lớn, trong nháy mắt đã to như một đỉnh núi nhỏ hướng về đầu người kia ấn xuống. Dưới đỉnh núi có ẩn huyền quang, vạn vật bị nó chiếu vào đều bị đình trệ lại.
Tứ Phương Ấn!
Là tu sĩ Đạo cơ viên mãn, thần thông của nam tử cao gầy cơ hồ đều đặt ở một cái đại ấn này. Ngay cả Bắc Đấu Kiếm quyết dưới đại ấn thì quang mang cũng phải giảm đi mấy phần.
“Coong!”
Kiếm quang lôi đình nhảy nhót. Kiếm quang chia ra làm sáu phương, kiếm thức cùng một chỗ gần như mang thiên địa ngăn tách thành từng khu vực.
Kiếm Quang Phân hoá!
Chính mắt nhìn thấy cảnh này, hai người Tần Khuyết đều cuồng loạn. Kiếm Quang Phân Hoá mặc dù có hạn nhưng cũng không hiếm thấy, có điều một chia thành sáu như người kia thi triển thì thật quá khoa trương. Ví như chính diện chém giết, chẳng lẽ không phải là cùng lúc phải đối phó với sáu người hay sao? Lại còn cả sáu cùng tương thông?
Mặc dù chưa đến mức khoa trương nhưng cũng đủ kinh người rồi.
“Đinh…”
“Bành!”
Bắc Đấu tam kiếm vừa chạm vào kiếm quang đã bị đánh bay. Đại ấn rơi xuống cũng bị lôi đình kiếm quang gắt gao kìm lại không thể tiến lên. Hai mắt Tần Khuyết co rút lại. Người tới pháp khí lăng lệ dị thường, một kích đã diệt sát Vu đạo hữu nhưng chỉ đơn thuần dựa vào kiếm quyết đã có thể ngăn cản hết thảy thế công của hai người bọn họ thì thật khiến hắn giật mình.
Một kiếm phá vạn pháp cũng chỉ đến như thế.
“Các hạ là ai?”
Nam tử cao gầy âm trầm mở miệng, bàn tay bấm pháp quyết, thân ảnh vô thanh vô tức ẩn vào trong bão cát, chỉ có âm thanh là truyền ra ngoài.
“Vì sao lại ra tay động thủ với chúng ta?’.
Tần Khuyết triệu hồi phi kiếm, run ray tế ra một tờ linh phù, đôi mắt tràn ngập lửa giận. Đối phương mặc hắc bào, thân hình ẩn vào trong hắc ám, không chỉ có tướng mạo mà ngay cả khí tức cũng không hiện ra.
“A..”, một âm thanh đạm mạc vang lên. “Bây giờ mới hỏi điều này thì e là đã chậm.”
“Không sai.” Âm thanh của nam tử cao gầy truyền tới. “Việc đã đến nước này thì nói nhiều cũng vô ích, còn mời các hạ lên đường để huynh đệ của ta khỏi cảm thấy cô đơn.”
Hắn còn chưa dứt lời, bão cát đã vần vũ. Gió lốc màu vàng cuồn cuộn một phương, trong nháy mắt khu vực rộng đến vài dặm đều bị gió cát vàng bao phủ.
Di Thiên Hoàng Phong!
Bàn tay Tần Khuyết hư nhấc, miệng liền phun trào chân ngôn.
“Tật!”
“Đôm đốp…”
Một đạo điện quang chói mắt hiện ra từ hư không, điện quang chói sáng làm cho Di Thiên Hoàng Phong cũng không áp chế nổi.
Thái Ất Thần Lôi Chú!
“Oanh..”
Tiếng nổ to lớn vang lên, một đạo kiếm quang kinh thiên xé rách hư không chém vỡ lôi đình. SỨc mạnh của kiếm quang khiến Tần Khuyết biến sắc.
“Là do phi kiếm”. Giọng nam tử cao gầy vang lên lãnh túc, kèm thêm cả mấy phần kiêng kỵ. “Phi kiếm kia có thể thôn phệ lôi đình, ngươi phải cẩn thận, Thái Ất Thần Lôi Chú với hắn không có tác dụng.”
“Không phải Thái Ất Thần Lôi Chú vô dụng mà là do các hạ thực lực không đủ.” Thanh âm lạnh như băng vang lên. “Hai vị, cùng đi xuống theo huynh đệ nhà mình đi.”
Đối phương vừa dứt lời, một làn khói đen đã xông ra, va chạm cùng với Di Thiên Hoàng Phong. Từ trong làn khói đen có mấy bàn tay đen kịt chộp về phía Tần Khuyết.
Diên La Phiên!
Âm Ma Đại Cầm Nã!
Diêm La Phiên làm từ chất liệu đặc biệt, không phải pháp bảo mà chẳng khác pháp bảo, chí ít phẩm giai của nó phải vượt qua pháp khí cực phẩm. Uy năng hiển lộ dẫn động Âm Ma Đại Cầm Nã có thể dễ dàng bắt lấy tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.
“Muốn chết.”
Nam tử cao gầy bị buộc phải xuất hiện thân hình, hắn mở trừng hai mắt, một mai bích ngọc hồ lô xuất hiện sau lưng. Miệng hồ lô mở ra, một cỗ hấp lực kinh khủng đã áp chế làn khói đen đang lan tràn. Mặc dù hồ lô không hút được Diêm La phiên nhưng cả hai cũng lâm vào tình trạng giằng co.
Cùng lúc đó, các loại linh quang từ trên người Tần Khuyết phát ra như ong vỡ tổ đánh về phía thân ảnh đang bị Tứ Phương Ấn trấn áp.
“Oanh..”
“Đôm đốp…”
Vầng sáng nở rộ, tiếng nổ vang lên không dứt. Thế công ngập trời làm cho lôi đình kiếm quang tuy mạnh nhưng cũng bắt đầu hiện ra vẻ chật vật. Ngay lúc sắp sửa đổ sụp, hai người Tần Khuyết chuẩn bị ăn mừng thì lại có một đạo kiếm quang âm lãnh hiện ra.
Kiếm quang khẽ quấn, linh quang còn sót lại bị nó quét sạch.
“Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm.”
Đôi mắt Tần Khuyết co rút lại, hắn rống lên.
“Ngươi là Mạc Cầu!”
Giọng nói chấn kinh và hốt hoảng không tin nổi, thực lực Mạc Cầu sao có thể kinh khủng như thế? Mà lại… hắn chỉ đơn độc một mình chiến đấu với mấy người bọn họ.
“Đoán đúng rồi.” Mạc Cầu cười lạnh. “Đáng tiếc, đoán đúng mà không có thưởng.”
Vừa dứt lời, xung quanh liên tiếp vang lên những tiếng nổ lớn. Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm tích súc đã lâu, trong nháy mắt lật tung mặt đất hướng về hai người đánh tới. Chín đầu hoả long gào thét, há miệng phun ra liệt diễm công kích đại ấn.
“Coong!”
Kiếm quang run rẩy. Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết hoà cùng một thể với Phi kiếm. Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm biến hoá khôn lường, khí cơ chập trùng không dứt.
U lãnh. Ấm áp. Nóng bỏng… các loại cảm giác khác nhau lần lượt xuất hiện. Trong mắt Thiên Lôi Kiếm, thiên địa khí cơ hiện ra rõ ràng, các loại linh quang như những đường cong tràn ngập cũng sờ sờ trước mắt. Mặc dù không chỉ một lần tiến vào trạng thái này nhưng mỗi lần như vậy Mạc Cầu đều rung động không thôi.
Đây chính là Nguyên Thần trong mắt thời gian sao?
Tất cả huyền bí trong thiên địa đều như hiện rõ ra trước mắt. Kia là pháp thuật vừa lên ba động. Linh khí hội tụ thành vòng xoáy. Phi kiếm du tẩu kéo theo vầng sáng…
Trong lòng hơi động, Thiên Lôi Kiếm đã xuất ra như thiểm điện, trong chớp mắt vượt gần một dặm tới gần nam tử cao gầy. Kiếm quang như linh xà đột nhiên nở rộ, từng tầng từng tầng linh quang từ Thiên Lôi Kiếm giáng xuống, sau cùng cũng xuyên qua.
“Phốc!”
Một dải máu tươi phun xuất, nam tử cao gầy ngửa cổ ra sau, ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu đến thất kinh. Bản thân hắn đã thi triển một môn pháp thuật hộ thân, lại có hai kiện bảo vật giữ mạng, thế mà… trước kiếm quang kia, pháp thuật vừa lên đã bị trảm phá. Bảo vật vừa hiển linh quang chạm vào đã vỡ như pha lê. Giống như mọi việc hắn làm đều bị đối phương nhìn thấu hết.
Vì sao?
Mang theo nghi vấn chưa được giải đáp, trước mắt nam tử cao gầy đã phủ một màn tối, ý thức của hắn triệt để lâm vào bóng tối vô biên vô tận.
“Bạch.”
Mạc Cầu cầm kiếm đứng đó, hô hấp cũng không khỏi hơi dồn dập. Thần Hồn Ngự Kiếm chân quyết đúng là tinh diệu, có thể khiến người ta ở cảnh giới thấp mà vẫn cảm nhận được thị giác siêu phàm. Có điều cũng tiêu hao thần hồn rất lớn.
Hắn quay người lại, ở phía xa có một đạo hư ảnh liên tục lấp loé, một lần xuất hiện đã vượt qua gần một dặm.
Tần Khuyết đang chạy trốn!
Trên người đối phương chắc chắn còn một loại phù cùng loại với Thái Ất Kim Quang Phù, tốc độ bỏ chạy hiện cũng rất nhanh.
“A…”
Mạc Cầu than nhẹ, kiếm quang khẽ quấn, cuốn theo tất cả pháp khí, túi trữ vật rồi đuổi theo nhanh như thiểm điện.
“Soạt soạt…”
Phong lôi kích đãng, một đạo lưu quang đánh vỡ tầng mây để lại sau lưng những tiếng nổ liên tiếp. Mỗi lần phong lôi chấn động thì không trung đều hiện ra một đoàn ba động.
“Vương Hổ.” Nông Nghĩa Tuyết nhìn thoáng về sau, nàng không khỏi tuyệt vọng. “Ngươi bỏ ta lại một mình trốn đi, khả năng trốn thoát sẽ cao hơn.”
“Ngươi nói cái gì vậy?” Vương Hổ gầm lên. “Vương Hổ ta há là loại người đó sao. Hơn nữa mang theo một người tốc độ cũng không chậm đi bao nhiêu.”
“Đi.”
“Soạt soạt…”
“Tiểu tặc, chạy đi đâu.”
Ở phía chân trời vang lên những tiếng gào thét, theo sau là mấy đạo độn quang nhanh như chớp.
“Đáng chết.” Vương Hổ nhíu mày. “Bọn hắn sao đã tới gần như vậy?”
Vừa mới lẩm bẩm, vô số lưu quang đã như mưa rơi xuống bao trùm gần một dặm, vây lấy hai người ở trong. Thân thể Vương Hổ cuộn tròn, hai cánh phía sau giang rộng di chuyển qua lại giữa bầu trời đầy lưu quang. Cả người hắn như một đạo điện quang, chỉ vài cái lấp loé đã xông ra khỏi trùng vây nhưng thế công của đối phương quá mức dầy đặc, cuối cùng hắn vẫn bị thương, lông vũ trên cánh cũng bị tróc ra.
Một đường chạy trốn, hiện giờ lông vũ toàn thân Vương Hổ đã bị đánh thất linh bát lạc, trở nên thiếu hụt trụi lủi.
“A…”
Khẽ kêu lên một tiếng, Vương Hổ nhịn đau tiếp tục gia tốc mà chạy.
“Bạch!”
Trước mặt hắn chợt hiện ra một đạo độn quang thẳng tắp, như thiểm điện phóng tới, tốc độ nhanh khiến hắn cũng phải kinh ngạc.
Người kia là ai?
Sau độn quang còn có một đạo kiếm quang khác nữa. Tốc độ kiếm quang càng là doạ người. Hai người một trước một sau làm cho thân hình Vương Hổ cũng bị đình trệ. Độn quang phía trước không chú ý tới hắn mà bay thẳng vượt qua về phía đám người của Thiên Tà Minh.
“Người đến là ai?”
“Là người mình.”
Tần Khuyết rống lên, hắn móc từ trên thân ra một cái lệnh bài vội vã ném cho đối phương. “Nhanh, đằng sau có một tu sĩ Thái Ất Tông đang đuổi tới, hắn đang truy sát ta.”
Vương Hổ trừng mắt nhìn, đang muốn thay đổi phương hướng thì thấy đạo kiếm quang kia bỗng dừng lại bên người.
“Vương Hổ?”
“Sư phó!’.
Âm thanh quen thuộc khiến Vương Hổ sững sờ, rồi nhanh chóng vui mừng. “Sao ngươi lại ở đây?”
“Nói ra thì dài dòng lắm.” Mạc Cầu khẽ lắc đầu, nhìn đối phương bằng ánh mắt cổ quái. “Sao ngươi… lại biến thành bộ dạng này?”
Điểu nhân không ra điểu nhân, lông lá thì rụng tua tủa.
“Ôi…”, Vương Hổ ngán ngẩm than rồi vội nói. “Sư phó, bây giờ không phải lúc ôn chuyện cũ, chúng ta mau trốn đi, có một đám người đang đuổi phía sau ta.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta thấy rồi.”
Vừa dứt lời hắn đã hoá thành một đạo kiếm quang bay thẳng về phía hơn ba mươi tu sĩ Đạo cơ đang tiến tới.
Trong chớp mắt sau đó, kiếm quang nở rộ, huyết quang cũng nở rộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận