Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 523: Hiện thế

Thủ phủ quận, Trang Hận Ngọc dung nhan diễm lệ mặc tiện trang, một tay mài mực một tay nhẹ đẩy trang giấy, nàng chậm rãi hỏi.
“Thuần Dương Kiếm Quyết?”
“Vâng.”
Trong phòng có một nam tử dáng người khô gầy hơi co người lại, sợ hãi gật đầu.
“Thuần Dương Kiếm Quyết chính là… kiếm pháp truyền thừa Thái Ất Tông, năm đó có một gia đình ở Linh quận vì nó mà bị diệt môn. Lúc đó tiểu nhân còn chưa sinh ra nhưng được nghe các bậc tiền bối đi trước nhắc đến, hôm qua thấy có phần tương tự. Tên Minh hộ vệ kia chắc chắn là yêu nhân ma đạo.”
“Ta biết rồi.” Trang Hận Ngọc khoát tay áo. “Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Nam tử kia khom người. “Tiểu nhân cáo lui.”
Người này bước lùi từng bước, ra ngoài cửa mới xoay người hướng ra ngoại viện mà đi.
“Hừ.” Ở trong phòng, Trang Hận Ngọc hừ khẽ một tiếng khinh thường. “Thái Ất Tông. Sợ là hắn căn bản không biết ba chữ ấy ý vị ra sao.”
“Người này tên là Tần Cừu, tổ tiên hắn năm đó đúng là một trong mấy người đến đây vây quét Trần gia.” Có một âm thanh âm trầm vang lên. “Đếm qua phụ nhân hắn mất mạng, sợ là đã ghi hận cho tỷ đệ Điền thị cho nên gán cho tội danh đại nghịch bất đạo.”
“Vài thập niên trước…”, Trang Hận Ngọc dừng lại một chút rồi hỏi. “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Yên tĩnh.
Âm thanh kia ngừng một lúc mới vang lên lần nữa.
“Việc khác thuộc hạ không biết, chỉ biết năm đó chúng ta thụ mệnh đến đây vây quét một gia đình. Gia đình đó họ Trần, gia chủ tên là Trần Tử Duệ, vốn chỉ nghĩ là một người vô danh tiểu tốt…”
“Kết quả thì sao?” Trang Hận Ngọc có vẻ hào hứng hỏi.
“Kết quả là…”, âm thanh kia hơi ngừng một lúc, “Hai vị chân nhân mất mạng, mấy trăm giáp binh tinh nhuệ cũng bị chôn theo, toàn bộ quận thành như bị đảo lộn. Ta… may mắn trốn thoát một kiếp.”
“Cái gì?” Trang Hận Ngọc nghiên sắc mặt, nàng không nhịn được nói. “Năm đó Thái Ất Tông lợi hại như vậy sao?”
Nàng biết tu vi người đang nói chuyện không thấp, là đích truyền của một tông môn nhưng nhắc đến sự việc xảy ra năm đó, mặc dù vật đổi sao dời nhưng vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi ở trong lòng đối phương.
“Chủ thượng chưa từng trải qua việc năm đó nên không rõ.” Âm thanh kia than nhẹ. “Lúc đó toàn bộ thiên hạ đều bị âm ảnh của Thái Ất Tông bao phủ, không chỗ nào là ngoại lệ. Thậm chí, nếu không vì người đó gặp nạn thì không có ai dám can đảm đứng ra nói một chữ không, chứ đừng nói đến chuyện thanh toán Thái Ất Tông và xoá sổ như thế. Có điều sau đó suy nghĩ cẩn thận lại thì chúng ta mới thấy, Thái Ất Tông tuy mạnh nhưng không phải ai cũng có thực lực giết chết chân nhân. Thân phận của Trần Tử Duệ kia hẳn đã được Thái Ất Tông giấu giếm đi. Nguyên do thế nào thì ta không rõ.”
Trang Hận Ngọc chớp mắt, nàng không tiếp tục truy vấn. Sự việc diễn ra vài chục năm trước là điều cấm kỵ nhắc đến đối với rất nhiều người, thậm chí chỉ nói ra một câu thôi cũng có thể sẽ phải trả giá. Làm một chính khách thành thục, nàng biết việc gì nên hỏi, việc gì không nên.
“Nếu như vậy thì cứ giết đi.”
Nàng cúi đầu, đưa bút viết xuống mấy chữ và chậm rãi nói. “Tỷ đệ Điền thị và tên họ Minh kia cấu kết với ma tông, tội không thể tha. Điền Xảo Vân trở về có chất vấn ta cũng dễ nói.”
“Vâng.” Âm thanh kia vang lên xác nhận.
“Soạt…”
Lúc này ở ngoài cửa sổ chợt có một đầu phi điểu lông vũ kim sắc bay tới đậu ở trên bàn.
“Kim Lân Chuẩn.” Trang Hận Ngọc khẽ nhíu mày. “Lấy điều này đưa tin hẳn là có việc gấp?”
Vừa nói nàng vừa gỡ phong thư gắn dưới chân phi điều ra, vừa đọc xong sắc mặt đã trầm xuống.
“Chủ thượng?” Âm thanh kia vang lên vẻ nghi hoặc.
“Thái Ất Tông.” Trang Hận Ngọc âm trầm. “Đã xuất hiện rồi.”
“Cái gì?” Âm thanh kia vang lên hoảng hốt, một người ăn mặc kiểu văn sĩ xuất hiện.
“Đây.” Trang Hận ngọc đưa phong thư ra, ánh mắt trầm tư. “Âm Sơn quân, Vân Sơn nhị lão, ba vị chân nhân bị bắt mà không hề có lực hoàn thủ. Thực lực người này…”
“Không.” Văn sĩ nhẹ lắc đầu. “Trước đó ba người bọn họ đấu pháp đều đã bị thương, nếu không kết quả chưa chắc đã như thế. Có điều…”
“Âm Sơn quân.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều trầm lại.
“Người tỷ đệ Điền thị trêu chọc chính là Âm Sơn quân, hộ vệ của các nàng lại thi triển kiếm pháp của Thái Ất Tông. Hiện giờ Âm Sơn quân lại bị bắt.” Trang Hận Ngọc hít sâu một hơi. “Thật đúng là trùng hợp.”
“Việc này sợ không phải chỉ là trùng hợp.” Văn sĩ kia chậm rãi lắc đầu. “Chủ thượng, tin tức từ đâu truyền tới? Châu phủ bên kia phải chăng đã biết được sự việc này?”
“Là Thiên sơn bằng hữu đưa tin, hẳn là bọn họ còn chưa biết.” Trang Hận Ngọc cúi đầu, lấy phong thư lên. “Việc này nếu là thực thì không thể giấu được, ta biên một phong thư, ngươi mang đến châu phủ bên đó.”
“Vâng.” Văn sĩ kia gật đầu. Viết xong phong thư, Trang Hận Ngọc giao cho hắn rồi bảo.
“Sau khi gặp phủ chủ đại nhân thì ngươi đi tìm nghĩa tỷ Nhạc Kha để vợ chồng nàng tới đây một chuyến. Còn nữa…, xin tiền bối tông môn các ngươi tới đây nữa, ta sẽ không keo kiệt việc báo đáp.”
“Vâng.” Văn sĩ lên tiếng xác nhận, trong lòng hơi có ngạc nhiên. Nghĩa tỷ của chủ thượng không phải người thường, vợ chồng Nhạc Kha ở Khang châu là Tinh Vũ song kiếm, cũng là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy. Thực lực của bọn họ so với Vân Sơn nhị lão còn mạnh hơn một bậc. Mời thêm một hai vị chân nhân tiền bối trong tông môn đến nữa thì lực lượng này trong thiên hạ ít có người địch lại.
Văn sĩ cất phong thư, chắp tay cáo từ nhưng vừa mới quay người thân hình đã sững lại. Không biết từ lúc nào mà ở trước cửa đã có thêm một người. Người này tóc mai điểm bạc, thân mặc trường sam tướng mạo bình thường không có gì lạ, thân hình lại hơi gầy gò. Khí tức của hắn không khác thường nhân.
Nhưng sao có thể như vậy! Một người bình thường sao có thể qua mặt rất nhiều hộ vệ mà xuất hiện ở đây?
Người này là ai? Hắn đến đây từ lúc nào?
Văn sĩ toát mồ hôi trán, một tay khẽ bấm ấn quyết nhưng lại không dám kích phát. Trong thâm tâm hắn hiện lên một cảnh báo hắn không nên động thủ. Vì động, là sẽ chết!
“Trang đại nhân.” Mạc Cầu chắp tay nhìn nữ nhân trong phòng. “Tại hạ không mời mà tới, xin thứ lỗi.”
Đến lúc này Trang Hận Ngọc mới phát hiện ra ở đây có thêm một người xuất hiện, ánh mắt nhìn văn sĩ đã không giấu được kinh ngạc. Bản thân nàng là một cao thủ võ đạo, luyện thành chân khí, tai thính mắt tinh, văn sĩ càng có thuật ẩn nấp tàng hình, truy tìm tung tích cao thủ mà thực lực thì bất phàm. Thế mà… bỗng nhiên xuất hiện một người mà văn sĩ kia lại không dám ra tay.
Hắn sợ ném chuột vỡ bình? Hay là không dám?
Hít sâu một hơi, nàng nhìn Mạc Cầu, đè nén nghi hoặc trong lòng mà đáp.
“Các hạ là ai?”
“Đệ tử truyền pháp Thuần Dương Cung từ Thái Ất Tông, Mạc Cầu xin chào đại nhân.” Mạc Cầu thi lễ thêm một lần rồi nói tiếp. “Ta nghe nói có mấy người hậu bối của Mạc mỗ đang bị giam giữ, nghĩ là do hiểu lầm thôi nên ta tới đây để nói chuyện.”
“Thái Ất Tông…”, Trang Hận Ngọc lâm vào trầm mặc. Đối phương thản nhiên nói ra danh hào như thế, nếu không phải kẻ ngu xuẩn vô tri thì chính là vì đối phương có đủ thực lực để không phải giấu giếm. Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, nàng đã chậm rãi gật đầu nói.
“Đạo trưởng nói không sai, tỷ đệ Điền thị diệt sát Yêu đạo, không sợ Âm Sơn quân há lại sợ ác nhân. Phải rồi, nghe nói tiền bối đã bắt Âm Sơn quân phải đền tội?”
Nàng hỏi câu này chính là muốn thăm dò kết quả sự việc.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Từ hôm nay trở đi sẽ không còn có Âm Sơn huyện xuất hiện nữa.”
Trang Hận Ngọc khẽ hít một hơi sâu, nàng đoán không sai, người xuất hiện ở ÂM Sơn huyện chính là người này. Khiến ba vị chân nhân không có lực hoàn thủ, dù ba người đang bị thương cũng chứng tỏ thực lực người này cường hãn thế nào.
“Ngươi.” Ý niệm vừa động, Trang Hận Ngọc không đổi sắc mặt khoát tay với văn sĩ. “Còn đứng đấy làm gì, mau đi xuống nhà giam phóng thích tù nhân ra.”
“Vâng vâng…”, Văn sĩ sững người rồi lập tức gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng. Lúc đi qua người Mạc Cầu thân thể hắn kéo căng, pháp chú đã tới cổ họng, Mạc Cầu chỉ quét mắt nhìn rồi cười nhạt một tiếng, gật đầu ra hiệu.
Chờ văn sĩ đi rồi, Trang Hận Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm. Không lâu sau ngoài viện vang lên tiếng xôn xao, lúc thì lại vang lên tiếng vũ khí va chạm nhưng không có ai can đảm đi vào.
Cho đến khi có tiếng người vang lên.
“Quận chúa đại nhân.” Hai vị phụ nhân đẩy cửa bước vào, dẫn theo tỷ đệ Điền thị và Minh hộ vệ. “Người đã được đưa đến.”
“Mạc đại phu.”
“Tiền bối.”
Ba người vừa rồi mới còn bị giam trong đại lao, rồi bất ngờ được dẫn ra ngoài, ra đến đây nhìn thấy Mạc Cầu thì mặt mũi ai nấy đều ngỡ ngàng, ngây ngốc.
“Tiền bối.” Minh hộ vệ là người hoàn hồn nhanh nhất, hắn hít sâu một hơi đem ngọc bội đưa tới. “Đa tạ tiền bối ban thưởng bảo vật.”
Mạc Cầu đưa mắt nhìn ngọc bội rồi khẽ lắc đầu. “Cầm đi, xem như ta thiếu ân tình của Trần gia các ngươi.”
Minh hộ vệ ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu, rồi chợt như nghĩ tới điều gì, thân thể hắn run lên.
“Tiền bối, ngài là…”
“Là ta.”
“Bịch!”
Hai đầu gối mềm nhũn, Minh hộ vệ đột nhiên quỳ rạp xuống mặt đất, khóc không thành tiếng. “Tử tôn Trần gia Trần Minh Hà khấu kiến tiền bối!”
Trần gia vốn là nhà giàu ở kinh thành, chỉ vì một câu mà cả gia tộc phải di chuyển đến đây, cũng chỉ bởi để chăm sóc một nhân vật thần bí. Kể từ đó họ mai danh ẩn tích không một ai biết. Rốt cuộc gia tộc to lớn như vậy cũng không thoát được vây quét của triều đình, chỉ còn một người trốn thoát.
Ngay cả lúc đó, Trần Minh Hà vẫn ghi nhớ lời trưởng bối căn dặn không được xa rời phụ cận, lặng lẽ chờ Mạc Cầu xuất thế. Thời gian trôi qua nhiều năm, hắn vốn tưởng mọi việc đã trôi vào dĩ vãng, ai ngờ…
“Đứng lên đi.” Mạc Cầu than nhẹ, hắn nhìn Trang Hận Ngọc. “Đại nhân, Mạc mỗ hiện thời chưa có nơi ở, không biết có thể mượn tạm mấy gian phòng trống bên trong quận phủ tạm cư mấy ngày không?”
“Tất nhiên là được.” Trang Hận Ngọc mỉm cười, gò má vẫn còn run run.
“Người của Thái Ất Tông lại xuất hiện một lần nữa?”
Bên trên đỉnh cô phong có một nữ tử tuấn mỹ như nam tử đứng chắp tay nhìn ra xa.
“Nam Tùng, trước tiên ngươi đi Minh Di động tìm Trương Thanh Thu, nàng chính là đệ nhất tán nhân ở Tề châu, cũng là người có thù truyền kiếp với Thái Ất Tông. Mặt khác, nha môn châu chủ chắc cũng đã nhận được tin tức, bảo họ phái cao thủ đến Linh quận để thăm dò thực lực của người kia xem sao.”
“Vâng.” Nam Tùng gật đầu. “Sư tôn, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Đừng nghĩ lung tung.” Nữ tử kia lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng. “Đối mặt với Thái Ất Tông, dù có thù truyền kiếp cũng phải liên thủ ra tay, không thể vọng động.”
“Vâng.” Nam Tùng nhíu mày. Việc La giáo am hiểu nhất chính là kích động thiên hạ đại loạn, vậy mà lần này sư tôn nàng lại không làm như vậy, thậm chí còn phải kêu gọi thêm sự hỗ trợ từ nơi khác.
“Sư tôn, hắn chỉ là một người thôi, thực lực có cường hãn có thể so với Thiên sư cũng không cần phải làm chuyện bé xé ra to như vậy chứ?”
“Một người sao?” Nữ tu kia than thở. “Năm đó, Thái Ất Tông vẻn vẹn chỉ có hai người, không, cũng chỉ có một người thôi. Ví như…”
“Sợ sẽ lại là một tràng hạo kiếp.”
Năm đó nàng tham gia trận vây quét kia, tiếng gào thét kinh người của nữ ma đầu khiến thiên hạ kinh hãi vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Tiền bối sẽ báo thù cho ta.”
Tiền bối ư… Mong rằng đó chỉ là một câu hoang ngôn mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận