Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 412: Vào tay (2)

“Đinh…”
Trong hư không, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm bỗng hoá thành mấy vòng sáng thu lại đột kích pháp khí đồng thời nghịch thế vọt tới trước công kính trực tiếp ba người. Dưới sự vây công của ba cao thủ Luyện khí, Mạc Cầu dựa vào sự tinh diệu của kiếm quyết mà không hề rơi xuống hạ phong.
Thậm chí còn đảo ngược tình thế dần áp chế đối thủ. Có điều tu tiên đấu pháp không phải cứ tinh thông ngự kiếm là có thể thắng.
“Hô…”
Một cỗ âm phong quét sạch toàn trường. Trong ba người kia có một người khẽ hé miệng thả ra cuồng phong cuốn lên bão cát, chỉ trong chốc lát đã tạo thế phô thiên cái địa.
Thần thông Âm Phong Sát!
Hai người khác cũng không đứng chơi, một người mở mạng nhện, một người thả huyết vân bao lấy thân mình. So với ba người, thủ đoạn Mạc Cầu lộ ra có vẻ đơn điệu hơn nhiều.
Thân hắn không khởi linh quang, cũng không có vật gì khác, từ đầu đến giờ chỉ có một thanh Âm Phong Vô Ảnh Kiếm lúc tới lúc lui. Chỉ một người một kiếm là lúc này đang tạo thành uy lực kinh thế hãi tục.
Âm Sát Thập Nhị Kiếm - Âm Quyệt Quỷ Sát!
Kiếm quang quấn động, vô số đạo kiếm khí gào thét mà ra như khổng tước khai bình, kiếm mang bạo hiểm chém vào âm phong. Thân kiếm bật lên trảm kích, tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ một kiếm mà áp chế gắt gao vài kiện pháp khí của đối phương.
Kiếm quyết của Mạc Cầu đã không phải chỉ là cử trọng nhược khinh, tuỳ tâm sở dục nữa mà tại cực hạn khống chế tinh tế đã tiến thêm một bước lên đến thần cấp.
Âm lãnh, túc sát, vô tình, lăng lệ…
Kiếm thức cũng vậy, rõ là tu vi người dùng không cao nhưng kiếm ý đủ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy lạnh lẽo. Đối địch với hắn có là tu sĩ Luyện khí tầng mười hai cũng không dám chủ quan chút nào. Kiếm pháp như thế đã đạt tới nhất kiếm phá vạn pháp rồi!
Hoàng Mẫn rơi vào ngốc trệ, ánh mắt mờ mịt, tâm tình quay cuồng không thể hình dung nổi. Vẻ mặt nàng toàn bộ đều là chấn kinh. Ba tu sĩ tà đạo liếc nhau, ai cũng nhìn thấy sát cơ trong mắt người kia.
Đối phương chỉ là một tu sĩ Luyện khí tầng chín sao có thể biểu hiện ra thực lực kinh khủng như vậy? Nếu một ngày đối phương đạt tới viên mãn thì chỉ dựa vào kiếm quyết, không cần phi kiếm thượng phẩm cũng có thể tranh đấu cùng với đệ tử chân truyền rồi.
Người thế này không thể lưu lại được!
“Giết.”
Trong tiếng rống giận, ba kiện pháp khí lại lần lượt xông ra, trong đó có cả một kiện pháp khí thượng phẩm. Linh quang kinh khủng cuốn lên thiên địa linh khí cả một vùng, vạn vật xung quanh theo đó mà chấn động.
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, phấp lực trong thể nội ào ào vận chuyển, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm lại thêm một lần tăng tốc độ. Ngàn vạn đạo kiẻm quang vòng quanh người, mặt đất rung rinh.
“Ầm ầm…”
Chín đầu hoả long dài đến hơn mười mét mang theo nham tương nồng đậm từ trong lòng đất lao ra. Hoả long há miệng phun ra liệt diễm ầm ầm.
Huyền Hoả Đằng Long!
“Oanh…”
Chỉ một thoáng, mạng nhện bị vỡ nát, hoả vân tiêu tán, thân hình ba người nhanh chóng lộ ra.
“Coong…”
Tiếng đao ngâm vang lên khe khẽ. Một vệt đao mang có thể đoạn ba ngàn hồng trần lặng yên hiển hiện. Đao xuất, một người bay đầu.
Tầng tầng pháp khí phòng ngự, pháp thuật, trước sự vô song của Trảm Niệm Đao và Minh Vương Trảm như hoá thành vô hình , dễ dàng bị xuyên thủng.
Hai người còn lại may mắn thoát được một kiếp nhưng trong lòng đã phát lạnh, sợ hãi không thôi. Hai người không còn để ý thêm gì vội vàng thi triển pháp thuật, ngự sử pháp khí bao lấy toàn thân. Nhất là đoàn huyết vân kia nhanh chóng bọc lấy thi thể đồng bọn, nhờ tinh huyết còn chưa tiêu tán trên đó mà khuếch trương thêm.
Hai người thấy rõ, thực lực của Mạc Cầu là vô cùng khủng bố nhưng tu vi không cao, đối phương có thể ngự sử pháp khí trung phẩm nhưng khi điều khiển pháp khí thượng phẩm Trảm Niệm Đao thì đã lộ ra vẻ quá sức. Sát chiêu như thế tuyệt đối không thể dùng liên tục vài lần được.
Quả nhiên sau khi hai người nghiêm cẩn phòng ngự kín đáo thì thế công của Mạc Cầu đã dần lộ ra vẻ bất lực. Cho dù phương pháp ngự kiếm của hắn tinh diệu thế nào cũng không thể chém giết đối thủ trong huyết vân bao phủ rộng hơn mười trượng, tốc độ ngự kiếm trong đó giảm đi thấy rõ. Trảm Niệm Đao cường hãn không thể duy trì lâu dài.
“A…”
Mạc Cầu thấy vậy thì khẽ thốt lên một tiếng nhưng nét mặt không hề chán nản, tay áo dài khẽ vung lên, cả người đột nhiên xông vào bên trong huyết vân.
“Sư huynh.”
Hành động lao vào hang hổ làm Hoàng Mẫn nắm chặt hai tay, móng tay đâm cả vào da thịt đến sắp chảy máu.
“Ngươi dám!”
“Thật can đảm!”
Từ trong huyết vân vang lên mấy tiếng hét giận dữ. Mạc Cầu tập trung tinh thần, Cửu Hoả Thần Long Tráo, Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm quay xung quanh người hơn mười trượng ầm ầm bạo khởi. Chỉ một thoáng, trong đám huyết vân đã chứa đầy liệt diễm. Âm hoả đốt thiên làm mặt đất không chỗ nào còn nguyên vẹn.
“Bạch!”
Hai người kia tất nhiên không chịu ngồi yên chờ chết, bọn họ cũng khởi xướng thế công mãnh liệt. Có điều…
Dưới sự kháng cự của Cửu Hoả Thần Long Tráo và Kim Cương Bạc, thế công vừa ly thể đã khó lòng tiến lên được sâu.
Mạc Cầu búng tay, kiếm quang chợt hiện.
“Bạch!”
Mi tâm hai người đâu đớn, chưa kịp làm ra phản ứng thì ý thức đã trở nên hoàn toàn tăm tối.
“Phù phù!”
Hai thi thể ngã lăn ra đất. Mạc Cầu ra vẻ lạnh nhạt xem việc này như rất bình thường, hắn làm động tác nhỏ đã hút túi trữ vật trên mặt đất tới. Hai tay hắn chà xát, lòng bàn tay hiện ra liệt diễm làm lộ phong cấm. Thần niệm của hắn nhanh chóng tìm tòi, vẻ mặt dần nở nụ cười.
“Sư… sư huynh.” Đến lúc này Hoàng Mẫn ở phía sau mới tỉnh táo trở lại, vẻ mặt không thể tin nổi run run tới gần cảm khái. “Sư huynh thần công cao minh, thật khiến ta bội phục!”
“Ừm.” Mạc Cầu thu túi trữ vật tuỳ tiện gật đầu một cái, ánh mắt đảo qua một loạt pháp khí rồi dừng lại ở kiện Bạch Cốt Châu.
Bạch Cốt Xá Lợi.
Vật này vừa rồi xem ra không có nhiều tác dụng lớn nhưng kỳ thực nó chính là một kiện pháp khí cường hãn có thể đoạt lấy tinh huyết của người, thậm chí khu quỷ dịch thần. Bí bảo Hợp Hoan Tông cỡ này vừa hay trên tay hắn cũng có một kiện. Nếu có thể thôn phệ Bạch Cốt Châu này thì rất có hy vọng tấn thăng làm pháp khí thượng phẩm.
Pháp khí loại này dễ dàng phản phệ chủ mới nhưng cũng có ưu điểm, chỉ cần ý chí đủ kiên định thì lại không cần nhiều pháp lực để khống chế.
Pháp khí thượng phẩm…
Ý niệm vừa động, hắn lật tay lấy Bạch Cốt Châu vào trong túi trữ vật.
Ở cách chiến trường của Mạc Cầu mấy trăm dặm. Nguyệt Trường Ca đang truy sát một đám tu sĩ Trấn Pháp Ti bỗng ngừng trệ, đôi mắt đẹp nheo lại.
“Đồ của đệ đệ ta!”
“Là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận