Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 317: Bạch Cốc Dật

Bên trong Hắc ngục là âm phong gào thét không ngừng, mấy tấm lụa trắng tung bay càng làm lộ ra tình cảnh thê lương.
“Đát... đát...”
Trong bóng tối có tiếng bước chân vang lên, không lâu sau đó có một nhóm sáu người xuất hiện, sắc mặt mỗi người một khác nhìn vào cỗ quan tài màu đen ở trong sân. Trong sáu người có một vị tướng mạo anh tuấn, hắn quan sát kỹ thật lâu rồi mở miệng kinh ngạc.
“Mạch Lãng đã chết thật rồi?”
“A...”, một người cười lạnh. “Ta nghe nói là nhất thời trượt chân bị Hỏa ngạc cuốn vào nham tương, đến hài cốt cũng không còn.”
“Hắn thật là xui xẻo.”
“Ăn nói cho cẩn thận.” Trong sáu người có một vị mi thanh mục tú chính là một nữ tử mặc áo trắng, nàng lạnh lùng nói. “Người chết là chuyện lớn, Bạch sư huynh cùng hắn tương giao nhiều năm sao có thể nói như thế được.”
“Đúng.” Người kia nghiêm sắc mặt lại rồi cúi đầu. “Kỷ sư tỷ nói đúng, chỉ là ta nghĩ đến trước đây Bạch Lãng nhiều lần dây dưa đến sư tỷ nên không cam lòng.”
“Đừng nói nữa.” Nam tử anh tuấn khoát tay. “Kỷ sư muội và Bạch Lãng sinh hoạt cùng nhau từ nhỏ, nói là thanh mai trúc mã với nhau cũng còn chưa đủ.”
“Tiếc là thiên phú Bạch Lãng có hạn, đến bây giờ vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn, nếu không thì hắn đã có thể đi Thương Vũ Phong cùng với bọn ta rồi, sao đến nỗi phải ở cái nơi toàn âm khí này.”
Giọng nói của người này có phần tiếc hận, nhưng vẫn không giấu được cảm giác của một người đang ở trên cao nhìn xuống, ít nhiều không được tôn trọng lắm.
Tình địch nhiều năm qua đột nhiên mất mạng, lúc đầu là hắn kinh ngạc, sau đó thì có phần âm thầm mừng rỡ.
“Lý sư huynh.” Kỷ Thiên Vân than nhẹ. “Thiên phú của Bạch sư huynh thực ra không kém, chỉ là không được cố gắng kiên trì mà thôi, nếu không thành tựu huynh ấy chưa chắc đã yếu hơn ta. Còn chuyện hắn chọn ở Hắc ngục là bởi nguyên cớ ở công pháp tu hành, tu luyện ở đây tu vi sẽ tiến triển nhanh hơn.”
“Bây giờ nói mấy lời này thì còn có ích gì?” Lý Nguyên Cảnh bật cười bước về phía trước. “Người chết là hết, dù lúc sinh thời thế nào thì hôm nay Lý mỗ vẫn sẽ dâng lên Bạch huynh một nén nhang.”
“Đông!”
Đúng lúc ấy mặt đất ở phía sau rung khẽ, một người cầm trượng đồng bước ra.
“Bạch gia gia.” Nhìn thấy người đến, hai mắt Kỷ Thiên Vân sáng lên, nàng liền làm ra vẻ lo lắng. “Bạch Lãng đã đi, ngài cũng không nên quá mức thương tâm mà làm ảnh hưởng xấu đến thân thể. Dưới suối vàng sư huynh có biết sẽ không đành lòng.”
Người vừa đến chính là chủ quản Hắc ngục Bạch Cốc Dật. Hôm nay nhìn hắn không giống trước kia, thần khí đã thay đổi rất nhiều. Mái tóc dài quá nửa biến thành hoa râm, hai mắt vô thần, hắn phải mượn nhờ quải trượng mới có thể bước đi, dáng vẻ không khác gì một lão già ốm yếu khiến cho người ta không khỏi lo lắng.
“Là Thiên Vân à.” Nhận ra âm thanh quen thuộc, Bạch Cốc Dật từ từ ngẩng đầu, khóe miệng nở ra một nụ cười gượng. “Lãng nhi một lòng ngóng trông ngươi tới, biết ngươi thăng nhiệm Chấp pháp sứ của tông môn nó đã rất cao hứng. Lần này...”
Hắn quay lại nhìn tấm bài vị, hai mắt đỏ lên, nước mắt từ từ chảy ra, âm thanh cũng trở nên khàn khàn.
“Lần này ngươi có thể tới cũng coi như đã thỏa mãn tâm nguyên của hắn.”
“Bạch gia gia.” Nghe vậy, Kỷ Thiên Vân không nhịn được mà cũng nghẹn ngào, hai mắt đỏ lên. “Thật xin lỗi, ta đã tới muộn rồi.”
“Không, không muộn.” Hai mắt Bạch Cốc Dật chợt ngưng trọng, hắn cắn răng. “Ta nghi ngờ Lãng nhi bị người ta hại chết. Thiên Vân ngươi làm Chấp Pháp sứ của tông môn, ngươi nhất định phải đòi lại công đạo cho hắn.”
“Cái gì?” Kỷ Thiên Vân sững người. “Chuyện đó có thật sao?”
“Ta có thể gạt ngươi sao?” Hai mắt Bạch Cốc Dật trợn trừng, con ngươi ánh lên tơ máu, hắn gầm khẽ. “Bên trong Hắc ngục có nhiều người có ác ý với Lãng nhi, người muốn giết hắn cũng không ít. Lần này ta nghi ngờ có người ở trong bóng tối điều khiển Hỏa ngạc ra tay, thật sự là ghê tởm.”
“Không, không chỉ có Hắc ngục.”
Hắn chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía sau Kỷ Thiên Vân nơi mấy người Lý Nguyên Cảnh đang đứng. “Ngươi không biết chứ bên ngoài nhân tâm đều là hiểm ác, ta vốn không đồng ý cho Lãng nhi ra ngoài cũng là vì muốn bảo vệ cho hắn, thật không ngờ...”
“Thiên Vân, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi là ta tin. Tâm ý của Lãng nhi dành cho ngươi chắc ngươi cũng hiểu rõ.”
“Bạch gia gia.” Kỷ Thiên Vân đang nghiên túc lắng nghe chợt thấy hơi xấu hổ, nàng hạ thấp giọng. “Ta biết, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tra xét rõ ràng để đòi lại công đạo cho Bạch sư huynh.”
“Bạch chủ quản.” Lý Nguyên Cảnh bây giờ mới mở lời. “Sao ta nghe nói đây chỉ là việc xảy ra ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn?” Bạch Cốc Dật đáp lạnh lẽo. “Ta không tin có cái gì ngoài ý muốn.”
“Chuyện trên đời ai dám nói chắc được.” Nam tử trẻ tuổi vừa mới còn mỉa mai Bạch Lãng tiếp lời. “Mọi người đều biết không ai có thể điều khiển Hỏa ngạc, dù có thể tu vi chắc cũng phải tầm tiền bối Đạo cơ, sao bọn họ lại ám hại Bạch Lãng làm gì. Bạch chủ quản, ta sợ là ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Thật vậy sao?” Bạch Cốc Dật quét mắt nhìn hắn một cái rồi đáp một cách yếu ớt. “Hy vọng lúc ngươi gặp phải tình huống như thế thì ngươi còn giữ được tinh thần thoải mái mà không phải bận lòng suy nghĩ nhiều.”
“Ngươi...”
“Được rồi.”
Mấy người đưa tay ngăn lại không để cho hai người bọn họ xỏ xiên nhau nữa. Kỷ Thiên Vân lên tiếng.
“Bạch gia gia, hôm nay chúng ta đến đây một là để tưởng niệm Bạch sư huynh, hai là để kiểm tra báo cáo từ khu Dậu. Tên Trương Thanh kia thực sự đã được người ta giải khai cấm chế sao?”
“Người ở khu Dậu gặp phải chuyện gì ta cũng không rõ.” Bạch Cốc Dật đáp bình thản. “Nhưng từ hai năm trước Trương Thanh đã gặp chuyện không may mà mất đi, hài cốt cũng không còn nữa, hắn sao có thể còn sống đến giờ được.”
“Thật vậy sao?” Lý Nguyên Cảnh hỏi lại. “Ngươi tận mắt nhìn thấy Trương Thanh chết?”
“Ta không thấy.” Bạch Cốc Dật vẫn bình thản. “Nhưng chuyên như thế cần gì phải làm giả. Mà nếu Trương Thanh còn sống thật, mấy người ở khu Dậu liệu có phải là đối thủ của hắn không?”
“Điều này thì cũng chưa chắc.” Lý Nguyên Cảnh lạnh lùng đáp. “Giám ngục khu Đinh là Du Đức vốn là huynh đệ kết bái của Trương Thanh, ngươi có thể đảm bảo hắn sẽ không làm điều gì trái với môn quy chứ? Mà lần này thật trùng hợp là Du Đức cũng gặp nạn hài cốt không còn, liệu đây có phải là hành động chạy án?”
“A...”, Bạch Cốc Dật chớp mắt, vẻ hơi chần chừ một lúc rồi mới nhẹ nhàng gật đầu. “Đúng là cũng có lý để mà nghi ngờ.”
“Ta sẽ đi khu Dậu hỏi thăm sự việc, Lý sư huynh đi khu Đinh để dò xét hiện trường vụ án.” Kỳ Thiên Vân lên tiếng. “Đợi sau khi xem xét một lượt rồi hãy đưa ra phán đoán. Hiện giờ... chúng ta cứ tế bái Bạch sư huynh đã.”
“Cũng tốt.”
Mấy người đúng đó cùng gật đầu. Nửa canh giờ sau khi bọn họ rời đi chỉ còn Bạch Cốc Dật vẫn đứng ở đó.
“Thúc tổ.” Lúc ấy có một người trẻ tuổi từ phía sau đi ra, hắn đưa mắt nhìn quan tài, đè nén cảm xúc mừng thầm rồi ra vẻ bi thống nói. “Người chết không thể sống lại được, xin ngài bớt đau buồn.”
Bạch Cốc Dật chậm rãi quay người lại. “Là Vân nhi à.”
“Ta ta, thưa thúc tổ.” Người này ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng rồi quỳ phịch xuống đất. “Huynh trưởng bất hạnh gặp nạn, trong lòng Vân nhi đau buồn vô cùng. Nếu thúc tổ nguyện ý, ta xin được thay thế huynh trưởng phụng dưỡng ngài.”
“Ngươi...”, ánh mắt Bạch Cốc Dật chớp chớp, hắn chần chừ một lúc mới từ từ gật đầu. “Ngươi là một đứa trẻ ngoan, Lãng nghi có người hầu cận ở bên cạnh nên nó mới có thể vui vẻ như vậy. Bây giờ ta còn một ít đồ vật vốn định để cho Lãng nhi, rồi đây sẽ giao lại cho ngươi.”
“Thúc tổ.” Người trẻ tuổi run lên, hắn cố nén nỗi vui mừng đang nổi lên trong lòng mà khóc lớn. “Vân nhi không dám có yêu cầu gì cả, chỉ cần có thể phụng dưỡng ngài, đi theo làm tùy tùng cho ngài là đã may mắn lắm rồi.”
“Tốt, tốt lắm.”
Hai mắt Bạch Cốc Dật rưng rưng, hắn run rẩy đưa tay ra. “Hảo hài tử, đứng dậy đi.”
“Vâng.”
“Nghe đây.” Bạch Cốc Dật cúi đầu xuống, hạ thấp giọng. “Ta có một việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ. Ở bên dưới khu Ất mà ngươi quản hạt có một ám đạo nối thảng đến phía dưới một nhà giam...”
“Ngươi có làm được hay không?”
Hắn vừa dứt lời, người trẻ tuổi đã biến sắc, biểu hiện giằng co một hồi rồi mới cắn răng gật đầu. “Thúc tổ yên tâm, dù việc này có vi phạm môn quy, Vân nhi cũng sẽ vì ngài mà làm cho thỏa đáng.”
“Hảo hài tử, hảo hài tử.” Bạch Cốc Dật cảm động. “Ngươi yên tâm, nếu việc mà thành, sau khi ta mất đi mọi thứ đều là của ngươi.”
“Thúc tổ xin đừng nói như vậy.” Người trẻ tuổi vội lắc đầu. “Ngài cứ chờ để đón tin tức tốt lành.”
Nói xong hắn quay người rời đi, dáng vẻ hơi vội vàng như đã không nhịn nổi nữa. Sau lưng hắn là ánh đèn âm u chiếu xuống, Bạch Cốc Dật trở nên âm tràm.
“Lãng nhi... Đồ vật của ngươi không ai có thể mang đi được. Ta... cũng sẽ không để ngươi cứ thế mà chết. Ngươi yên tâm, thứ ngươi muốn ta đều sẽ cho ngươi, bao gồm cả nữ nhân của ngươi nữa.”
“Két... két...”
Âm thanh quỷ dị quanh quẩn nơi linh đường.
Mạc Cầu thu hồi công pháp, hắn mở hai mắt, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Quả nhiên, bởi vì cường độ nhục thân tăng lên, dù có huyết mạch Xuyên Thiên Cưu kích thích thì cũng không dẫn tới biến hóa quá lớn.
“Khí lực vốn có tăng lên một thành, độ linh hoạt tăng thêm ba thành, tốc độ thay đổi nhanh hơn.”
Lúc di chuyển, nhục thân và không khí có sự tiếp xúc vi diệu nào đó cho nên lực cản giảm đi đáng kể. Đó là công lao chính của huyết mạch Xuyên Thiên Cưu. Nó vốn là linh điểu phi độn cấp tốc, tiếc là nó không thể giúp Mạc Cầu mọc thêm đôi cánh.
Vạn Thú Ngưng Huyết Công chỉ xúc tiến biến hóa huyết mạch tự nhân chứ không phải là dị hóa, hắn rốt cuộc vẫn chỉ là người nhưng đổi lại hắn cũng thu được rất nhiều chỗ tốt.
Trải qua lần tu hành này, tinh quang trong thức hải sáng lên đến hơn bốn ngàn điểm. Thần hồn chi lực cũng đột ngột tăng lên một đoạn. Điều này có nghĩa là hắn có thể huyết luyện thêm một kiện pháp khí nữa.
“Chỉ có tu Tiên giả Luyện khí tầng thứ tám trở lên mới có thần hồn đủ cường đại để huyết luyện ba kiện pháp khí. Như vậy xem ra thần hồn chi lực của mình đã không kém tu sĩ Luyện khí tầng tám rồi.”
Theo như ghi chép trong điển tịch của Phùng Ngũ, thần hồn chi lực càng mạnh thì võ giả ấy càng dễ dùng võ để nhập đạo.
Đây là chuyện tốt.
Mấy ngày sau.
“Giám ngục!”
Từ ngoài cửa vang lên tiếng gọi làm hắn thức tỉnh từ trong tu luyện.
“Chấp pháp của tông môn Kỷ sư tỷ tới, vị ấy muốn hỏi cụ thể chuyện xảy ra với chúng ta mấy ngày trước.”
“Được.” Mạc Cầu ngẩng đầu, thu liễm liệt diễm bao khỏa trước mặt rồi trả lời. “Ta tới đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận