Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 82: Đến tiếp sau

Lúc Mạc Cầu tỉnh lại đã là giữa trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt hắn. Thân thể hắn thả lỏng, hai mắt mở ra, bàn tay vô tình nắm chặt trường đao.
Sau một lúc hắn mới thở phào, biết rằng đã qua cơn nguy hiểm.
Hắn nằm trên giường, ngoái nhìn căn phòng lúc hắn mới gia nhập hiệu thuốc Thanh Nang, cảm giác vừa quen vừa lạ.
Mạng nhện giăng trên nóc, đồ gỗ, mũi dược liệu nồng đậm khiến hắn yên lòng. Những chuyện xảy ra hôm qua hắn chỉ còn nhớ mang máng. Về sau hình như có phát sinh cãi vã gì đó...
Hứa lão!
Chân mày Mạc Cầu vẩy lên, muốn đứng dậy mà ngũ tạng như đảo lộn khiến hắn run rẩy, động tác cứng đờ lại.
“Phù...!”
Cố gắng ổn định hô hấp, hắn chậm rãi bước xuống giường, thầm vận Long Xà Kình. Những vết thương mới nhất đến từ trận chiến liên quan tới Đinh lão. Người kia có tu vi hẳn phải là Đoán Cốt, không yếu nhưng bình thường thì còn chưa phải là đối thủ của Mạc Cầu.
Quan trọng là chưởng pháp tinh diệu của hắn, cùng với kình lực rất cổ quái, chỉ cần chạy vào cơ thể một chút là ngũ tạng như muốn đảo lộn, trong phổi như có lửa cháy khiến hắn rất khó chịu. Nhưng hiện tại hắn cảm giác được có một cố khí lạnh đang tràn vào xoa dịu cảm giác đau đớn ấy.
Hộ Khí Đan là một đan dược chuyên trị các vấn đề về phổi của hiệu thuốc, có tác dụng thông khí huyết kinh mạch....
Từ trong vô thức, não bộ Mạc Cầu hiện lên các thông tin về loại đan dược Hộ Khí này. Việc này có lẽ liên quan đến Tần sư phó!
“Họ Tần kia, chính ngươi đã hại sư phó!” Ngoài phòng vang lên tiếng người quát to như sấm, giọng điệu vô cùng giận giữ khiến Mạc Cầu tỉnh cả người.
“Nói bậy.” Tần sư phó cự lại. “Là do ngươi dùng sai dược liệu. Thứ ngươi đã dùng đừng nói là sư phó, thanh niên trai tráng còn không chịu được.”
“Vớ vẩn! Tình trạng của sư phó lúc ấy nếu không liều mạng thì còn có biện pháp gì khác?” Đối phương rống lên. “Chính là do ngươi, nếu không phải ngươi dẫn người vào, từ đó kéo theo đạo phỉ xuất hiện quấy rối sư phó thì sư phó sao lại phát bệnh mà chết? Tất cả đều là trách nhiệm của ngươi!”
“Hu hu...,” Tiếng khóc của Tần Thanh Dung cũng vang lên.
“Họ Lôi kia, ta biết ngươi vẫn cho rằng ta không xứng với sư muội, trong lòng vẫn luôn luôn oán hận ta.”
“Không sai. Đúng là ta có cảm giác đó đấy. Nếu ngươi có bản lĩnh thật sự, sao sư muội phải ra đi sớm thế? Hiện giờ ngươi hại chết sư phó, ngươi chính là tai ương của chúng ta. Sao ngươi không đi chết đi!”
“Ngươi câm mồm!”
“Hai vị sư phó thôi đừng tranh cãi nữa. Ồn ào như vậy cũng không thể làm người chết sống lại được. Xin hai vị hãy bớt đau buồn.”
“Là hắn hại sư phó!”
“Là ngươi.”
“Uỳnh!”
“Ầm...”
Từ âm thanh phát ra, có lẽ hai người đã động đến tay chân, không biết đã đập nát cái gì.
Mạc Cầu đẩy cửa phòng bước ra, mắt thấy cả đình viện đã loạn cả lên. Hai người Tần Lôi tay không tấc sắt lao vào nhau, người đấm ta đá, tuy không đến mức xuất hết toàn lực nhưng những người khác cũng không dứt ra được.
Tần Thanh Dung đang nép vào một góc liên tục gào khóc đến khản cả giọng.
“Dừng tay lại.” Mạc Cầu nhướng mày, ba chân bốn cẳng xông vào giữa đám người, ngăn hai người kia lại.
Long Xà Kình, Băng Sơn Quyền thay nhau bộc phát, hai chân hắn trụ vững, hai tay giang ra dễ dàng đẩy lui hai người.
Quyền thế khẽ nhúc nhích giữ hai người ở cách xa nhau, không lại gần được nữa.
“Cái gì?” Lôi sư phó kinh ngạc hô lên. “Là ngươi!”
“Mạc Cầu.” Tần sư phó lùi về sau hai bước, nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin được.
Hắn và Lôi sư phó vì tức giận mà lao vào nhau đánh lộn, chẳng để ý đến công pháp đòn thế nhưng dù sao cũng là cao thủ Đoán Cốt.
Dù chỉ tính là hai đại phu xem bệnh thông thường thì người bình thường cũng không dễ mà tách hai người ra như vậy. Bằng chứng là mười mấy người trước đó tập trung lại cũng không làm được.
Thế mà Mạc Cầu chỉ vươn nhẹ hai tay đã khiến hai người bất lực phản kháng. Thực lực cỡ này...
“Cũng chính vì ngươi mà sư phó mới mất mạng.” Lôi sư phó trầm mặt, nhìn Mạc Cầu quát lên. “Thế nào? Bây giờ còn muốn động thủ với chúng ta hay sao?”
“Hứa lão qua đời rồi?” Mạc Cầu ngỡ ngàng.
“Ngươi còn giả hồ đồ hay sao.” Lôi sư phó hừ lạnh. “Nếu không phải đêm qua ngươi xông vào hiệu thuốc, kéo theo đám đạo phỉ ầm ĩ một phen, làm náo động đến sư phó thì sao lại xảy ra chuyện được?”
Mạc Cầu nghe xong thì im lặng.
Kỳ thực mọi người đều rõ, tình trạng của Hứa lão đã không ổn từ lâu, chẳng ai biết lão trụ lại được đến lúc nào. Phải một hôm nào đó lão lên giường nhắm mắt, rơi vào giấc ngủ rồi mãi không dậy nữa thì mọi người cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng lần này đúng là có liên quan đến sự xuất hiện của Mạc Cầu thật.
Trong đám người có mặt, có người nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, cũng có người nhìn hắn với thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Mạc Cầu trầm lặng một lúc rồi mới nói. “Ta muốn xem xét tình trạng của Hứa lão.”
Hắn đã từng là một học đồ ở trong hiệu thuốc, từng theo học y thuật ở nơi này nên rất muốn làm tròn đạo nghĩa cần có.
“Nhìn cái gì?” Lôi sư phó rống lên. “Ngươi hại sư phó còn chưa đủ, giờ còn muốn động tay động chân gì nữa.”
“Mạc Cầu.” Tần sư phó từ tốn nói, âm thanh như mơ hồ đi. “Việc này ta không trách ngươi, nhưng... ngươi nên đi đi.”
Mạc Cầu lại im lặng, không biết phải nói gì.
Trong trụ sở Hắc Hổ Đường.
Sau khi trời sáng, đạo phỉ rút đi để lại một mớ hỗn độn, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.
Có hai người vội vã đi tới đại điện.
“Mạc đại phu, ngươi trở lại rồi. Chúng ta đã rất lo lắng.” Người bên cạnh đang dẫn hắn đi sốt sắng. “Nhanh lên, Đường chủ đang tìm ngươi.”
“Đường chủ không sao chứ?” Mạc Cầu từ hiệu thuốc trở về là đi theo đối phương luôn. “Đêm qua ta cũng bị bọn chúng đuổi giết, may mắn chạy thoát ra ngoài, tới bây giờ mới hoàn hồn trở lại.”
“Ta biết, ta biết. Chúng ta đều giống nhau, đều nhờ vận khí tốt mới sống sót được.” Người kia liên tục gật đầu. “Đường chủ không gặp vấn đề gì lớn, nhưng... Những người khác thì có đấy.”
“Là sao?” Mạc Cầu hơi kinh ngạc hỏi. “Đã có ai gặp chuyện gì”.
“Ai gặp chuyện gì?” Đối phương cười khổ. “Mạc đại phu, ngươi nên hỏi là có ai không việc gì mới phải.”
Không chờ Mạc Cầu cất lời, người này đã nói tiếp.
“Nhị đương đầu gặp Độc Lang, tuy may mắn thoát được một kiếp nhưng đang bị thương rất nặng, hôn mê chưa tỉnh. Tứ đương đầu gãy một cánh tay còn đang chờ Mạc đại phu chữa cho. Chỉ có Tam đương đầu ra ngoài thành là không việc gì.”
“Còn như Phong Vũ Song Tiên, Liêu thị Tam Hùng... trừ những người theo Tam đương đầu ra ngoài, hầu hết những người còn lại đều gặp vấn đề cả.”
“Nghiêm trọng vậy sao.” Mạc Cầu biến sắc, lập tức dò hỏi. “Đinh lão và Mục lão đâu?”
“Đinh lão chết rồi, Mục lão thì bị thương nằm trên giường không cử động được, nói gì tới việc chữa bệnh cho người khác.”
“Mục lão bị thương sao?” Mạc Cầu khẽ biến sắc. “Lão bị thương làm sao?”
“Lão bị nội thương, nghe nói cần mười ngày nửa tháng tĩnh dưỡng mới cử động bình thường được.” Người kia lắc đầu rồi thở dài. “Đến rồi.”
Bên trong đại điện, bầu không khí trang nghiêm và có phần nặng nề.
Sắc mặt đường chủ Chung Sơn vàng vọt đang ngồi ở chính giữa, nghe ai đó đứng cạnh báo cáo tình hình tổn thất. Hắn nhìn thấy Mạc Cầu thì khoát tay ngăn người kia lại, thở dài.
“Mạc đại phu, đúng là người hiền sẽ được trời phú. Ngươi không việc gì là tốt rồi.”
“Nhờ phúc của Đường chủ, thuộc hạ mới may mắn thoát được kiếp nạn này.” Mạc Cầu chắp tay, khách khí đáp. “Đường chủ có việc gì cần phân phó, thuộc hạ sẽ gắng hết sức để làm.”
Hắn là đại phu duy nhất có thể chữa bệnh lúc này. Đường chủ gọi hắn đến để làm gì, không cần nói cũng biết.
“Làm phiền ngươi rồi.” Chung Sơn vỗ nhẹ lên trán nói. “Những người bị thương đều tập trung ở hậu điện, làm phiền Mạc đại phu đến chữa trị cho họ. Ừm, nghe nói Mạc đại phu thích thu thập võ kỹ, chờ chuyện này qua đi, ngươi có thể đến khố phòng của chúng ta lựa lấy mấy quyển.”
Mấy quyển?
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hắn vội cúi đầu xuống che đi cảm xúc của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận