Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 197: Lục phủ tiểu thư

Ở trên đảo, trang viên và đình đài lầu các đều tao nhã bắt mắt, cả hoa cỏ cây cối cũng ẩn tàng huyền diệu, mỗi bước đi là mỗi bước cảnh sắc thay đổi, tâm tình con người cũng hòa vào với thiên nhiên để trở nên thư thái.
Người kiến tạo nên nơi này nhất định là người có tài nghệ phi phàm. Đi dọc con đường lát đá, Mạc Cầu và Tâm Nguyên đại sư tiến đến một viện lạc rộng lớn. Nơi này có hơn hai mươi người, trừ đám quan văn võ còn có nhiều nha hoàn xinh đẹp như hoa. Cả vị phụ nhân có cảnh giới Tiên thiên kia cũng có mặt.
Nàng đứng bên cạnh một nữ nhi trang điểm xinh đẹp nhưng hai mắt lại đang nhìn gắt gao vào một sinh vật ở giữa sân. Đó là một con bạch mã. Con ngựa đang quỳ gối dưới đất nhưng hình dáng vẫn khôi ngô, hai lỗ mũi chốc chốc lại thở phì phò.
Quan sát kỹ hơn, trên thân con bạch mã này có một tầng lân giáp tinh mịn gợn sóng lăn tăn, theo nhịp thở của nó cũng không ngừng rung lắc.
Tranh Mã!
Đây là một loại dị thú cực kỳ hiếm thấy có thể điều khiển dòng nước, lúc phi nước đại tốc độ nhanh vô cùng. Hai con hung vượn và cự mãng của Tán nhân ngự thú không thể bằng được. Tầng lân giáp trên cơ thể nó, cao thủ nhất lưu tung hết sức cũng chưa chắc đã làm tổn thương được. Bên cạnh Tranh mã có một vị quan văn đã cao tuổi đang cẩn thận kiểm tra.
“Tiểu thư Mộc Hủy.” Lão giả dừng tay, đứng dậy cúi người hành lễ với thiếu nữ rồi mới nói. “Vẫn là bệnh cũ, do trong bụng ứ đọng nước mà sinh ra, rất khó trị. Hơn nữa con thú này cũng không chịu phối hợp để chữa trị.”
“Ôi...”, thiếu nữ nghe xong thì hai mắt rưng rưng. “Nó phải chết sao?”
Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn phụ nhân, đưa tay kéo tay áo đối phương lắc lắc. “Phương di, ta không muốn nó chết.”
“Tiểu thư.” Phụ nhân than nhẹ. “Dị thú Tranh mã này vốn khó thuần dưỡng, nhị tiểu thư tuy đã lấy tiên pháp để chế trụ nó nhưng nó vốn kiệt ngạo bất tuân. Nếu không thể chữa trị, chi bằng thả nó đi có khi còn có một chút cơ hội.”
“Thả đi?” Thiếu nữ bĩu môi, vẻ mặt bướng bỉnh. “Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?”
“Tiểu thư thân phận tôn quý, người muốn gì mà không có, sao phải cố chấp với con dị thú này?” Phụ nhân chậm rãi nói. “Hơn nữa, người là thiên kim tiểu thư, thân thể đáng giá thế nào, nhưng con dị thú này đã nhiều xém tí là làm người bị thương rồi. Chẳng bằng đuổi nó đi là hơn.”
“Không.” Thiếu nữ giậm chân. “Ta không muốn nó chết, cũng không muốn đuổi nó đi. Ta phải giữ nó ở bên mình, các ngươi mau nghĩ cách đi.”
Nói xong, nàng vươn tay chỉ vào lần lượt tất cả mọi người. “Nhanh nghĩ biện pháp, nếu không làm được ta sẽ bảo Lỗ bá bá trừng phạt các ngươi.”
Mạc Cầu không biết Lỗ bá bá theo lời đối phương là ai, nhưng phát hiện thấy thân thể Tâm Nguyên ở bên cạnh bỗng run lên, hình như rất sợ hãi cái tên này.
“Ngươi là Mạc Cầu phải không?” Lúc này, vị phụ nhân kia mới quay sang hắn. “Ngươi đến tử Linh Tố Phái, rất am hiểu y thuật?”
“Chính là tại hạ.” Mạc Cầu ôm quyền. “Nhưng tại hạ không dám nhận là am hiểu y thuật, tại hạ chỉ biết một chút da lông mà thôi.”
“Không cần khiêm tốn.” Phụ nhân lạnh nhạt nói. “Ngươi qua đây xem, nếu có thể chữa khỏi cho Tranh mã thì sẽ có thưởng. Còn nếu không chữa được...”
Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, cũng không nói thêm gì nữa. Mạc Cầu nghe xong thì nhíu mày, thầm than trong lòng. Hắn không có lựa chọn nào khác đành bước tới gần con dị thú. Vị lão giả nghiêng người tránh sang một bên, vẻ mặt buồn rầu, hẳn là đang không biết tìm cách gì để cứu vãn tình thế.
Không biết nó bị làm sao mà dù có lực lượng và sức mạnh lớn nhưng lại không thể giãy giụa đứng lên. Mạc Cầu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lật xem cái lưỡi của nó, quan sát tròng mắt rồi đặt nhẹ tay lên bụng.
Tâm Nguyên đứng gần đó cũng thấp thỏm nhìn lại. Mạc Cầu đúng là đại phu, y thuật cũng rất cao minh nhưng hắn chỉ biết chữa bệnh cho người, dị thú là một vấn đề hoàn toàn khác. Liệu đối phương có biện pháp gì hay không! Nếu Mạc Cầu cũng bó tay, bản thân hắn cũng không tránh khỏi liên lụy.
Vừa đứng, hắn vừa chắp tay trước ngực, trong lòng thầm niệm A Di Đà Phật.
“Bệnh úng thủy sinh bại, sợ là đã mấy ngày không ăn uống gì rồi nên bựa lưỡi đầy lên, hai mắt sọc đỏ.” Mạc Cầu đứng dậy. “Chứng bệnh này nhận biết không khó, cái khó là làm sao để nó nghe lời mà uống thuốc.”
Hai mắt phụ nhân sáng lên. “Ngươi có cách?”
Mạc Cầu ra vẻ trầm ngâm, sau đó lấy cái khuyên bằng gốm bên hông ra đưa lên miệng.
“Để ta thử một chút.” Nói xong hắn thổi nhẹ.
“Ô.... ô....”
Âm thanh trầm thấp du dương vang lên, hoa cỏ bên cạnh rung động, một làn gió nhẹ thổi quét ra bốn phía xung quanh. Tiếng nhạc khiến mọi người kinh ngạc vì con Tranh mã đang nhắm mắt thở bỗng vẫy tay, sau đó từ từ ngẩng đầu.
Ánh mắt đầy tơ máu cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Có tác dụng rồi!
Mấy người quan văn với lão giả đứng bên cạnh kích động, vội phối hợp đưa nước thuốc tới. Lần này con Tranh mã có vặn vẹo cái đầu nhưng biểu hiện đã không còn cương quyết như trước, sau đó nó cúi đầu nhấp được mấy ngụm.
Một lúc sau toàn bộ nước thuốc đã được nó uống hết.
“Thuật ngự thú.” Một giọng nói vang lên từ phía sau cắt ngang tiếng khuyên của Mạc Cầu. “Thật không ngờ ngoài nhất mạch ngự thú của Hắc Sát Giáo ra, ở đây lại còn có người thông hiểu thuật ngự thú như vậy.”
Âm thanh ngày một tới gần, sau đó xuất hiện hơn mười người cùng bước tới. Đi đầu là một thiếu nữ cao gầy, tóc dài cài trâm ngọc mạ vàng, toàn thân được bao phủ bởi tơ lụa cao cấp, chân mang giày Vân Phượng, khí thế vô cùng cao quý khiến cho mọi người không dám nhìn nhiều.
“Nhị tiểu thư.”
“Dung tỷ tỷ.”
Mọi người đồng loạt hành lễ, còn thiếu nữ lúc trước thì vội chạy tới gần nàng.
“Ừm.” Nhị tiểu thư gật đầu, quay sang nhìn Mạc Cầu hỏi. “Ngươi tên gì?”
“Tại hạ Mạc Cầu đến từ Linh Tố Phái.” Mạc Cầu cất cái khuyên gốm, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti.
“Mạc Cầu.” Nhị tiểu thư nhắc lại cái tên này, sau đó có một người khác mang tới cho nàng một cái ghế dựa mềm. “Có thể làm cho Tranh mã chịu uống thuốc là có công lớn. Ngươi muốn được ban thưởng cái gì?”
“Tại hạ không dám nhận thưởng.” Mạc Cầu chắp tay. “Đó chẳng qua chỉ là bổn phận của người làm thầy thuốc mà thôi. Nếu tiểu thư muốn thì có thể trả cho mấy lượng bạc xem như phí tổn là được.”
“A...”, Nhị tiểu thư ngửa đầu cười thành tiếng. “Có ý tứ.”
Nàng nhìn kỹ Mạc Cầu, trong mắt ánh lên một tia sáng. “Tuổi tác không lớn, nhục thân được rèn luyện không tệ. Đi, bắt mấy con huyền xà tới đây.”
“Rõ.” Bên cạnh có một người vội đáp rồi quay người rời khỏi.
“Lui ra đi.” Nhị tiểu thư có vẻ không thích nhiều người tụ tập, nàng vung tay hô lớn, mọi người theo nhau lui ra, chỉ có tiểu cô nương kia là ở lại.
“Dung tỷ tỷ.” Tiểu cô nương đi quanh Tranh mã vài vong, thấy biểu hiện của nó đã tốt lên nhiều thì không khỏi phủi tay nói. “Biện pháp của người kia thật hữu hiệu, nhưng để Tranh mã hoàn toàn bình thường có lẽ còn cần phải làm thêm mấy lần nữa.”
“Không sao.” Nhị tiểu thư bình thản đáp. “Đến lúc đó chúng ta gọi một tiếng là được, hắn dám không tới hay sao.”
“Cũng phải.” Tiểu cô nương gật đầu. “Nhưng vừa rồi sao người lại không ban thưởng cho hắn? Mọi người trong phủ đều muốn được nhận thưởng cả.”
“Ngươi không hiểu.” Đôi mắt nhị tiểu thư khẽ nhắm lại. “Trên đời này có một số người cũng giống như Tranh mã vậy, tính tình kiêu ngạo khó thuần phục. Dù thực lực không đủ cũng không chịu làm kẻ dưới người khác. Ban thưởng không nhận nhưng xem bệnh phí lại có thể, việc đó kỳ thực là muốn lừa mình dối người mà thôi.”
Nàng khinh thường cười lạnh.
“Kiểu người này gặp chút khó khăn còn chịu được, chờ đến lúc biến cố ập tới thì sẽ nhận ra người với người cũng không giống nhau. Người hạ đằng vĩnh viễn là người hạ đẳng, chỉ có ngạo cốt thì làm được gì chứ?”
Nói đến đây nàng hừ nhẹ.
“A.” Tiểu cô nương giật mình. “Ta hiểu rồi, thì ra cũng giống như Tranh mã, muốn thuần phục chúng thì phải từ từ từng chút một.”
“Cái gì?” Chân mày nhị tiểu thư khẽ vẩy lên một cái. “Mộc Hủy, lời ngươi nói không phải ai cũng nhận ra được. Chả trách tổ phụ vẫn bảo rằng ngươi vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.”
“Hì hì...”, Tiểu cô nương cười cười.
Da của huyền xà đao thương bất nhập, có thể dùng làm nhuyễn giáp che thân. Máu thịt có thể cung cấp lượng tinh nguyên lớn, mật rắn cũng là một loại linh dược dùng để cường hóa cơ thể. Ba con huyền xà này có giá trị không nhỏ.
Mạc Cầu nhận thi thể huyền xà rồi từ biệt Tâm Nguyên đại sư ra khỏi Lục phủ.
Ra đến ngoài cửa, hắn dừng lại nhìn thoáng qua một lượt, trong lòng thầm nhủ. Người của Lục phủ, rốt cuộc hôm nay hắn đã được gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận