Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 550: Hiệu thuốc Thanh Nang

Cơ Băng Yến là con gái độc nhất của vợ chồng đảo chủ, được nuông chiều từ nhỏ, nhưng tính tình lại có phần hào hiệp chứ không kiêu căng. Nghe nói sau khi Thái Dật Tiên gặp nàng thì chủ động ra mặt, mang theo uy phong từ vị thế của mình giúp hắn thu phục sản nghiệp.
Trên tửu lâu, mọi người nâng chén cạn ly, Thái Dật Tiên cao hứng bừng bừng, khuôn mặt đã ửng đỏ. Lần này thuận lợi tiếp nhận sản nghiệp là điều nằm ngoài dự định của hắn, đã vậy lại còn kết bạn được với mấy quý nhân. Nhất là Cơ Băng Yến.
Có thể giao hảo với con gái đảo chủ, sau này làm việc ở Đằng Tiên Đảo sẽ thuận lợi hơn nhiều. Có sản nghiệp lại có quan hệ, chỉ cần tu vi có thành tựu, hắn cảm giác tương lai có hy vọng rồi. Tương lai tốt đẹp đang chờ ở phía trước, hắn tất nhiên phải cao hứng.
“Mạc đạo hữu thông thạo luyện đan, có năng lực ấy thiên hạ có chỗ nào mà không thể đi.” Trong lúc nói chuyện, Cơ Băng Yến thả chén rượu trong tay xuống mà cười. “Vừa hay, trên đảo lại đang thiếu một vị đan sư, không biết đạo hữu có hứng thú hay không? Gia phụ chắc chắn sẽ không keo kiệt thù lao.”
Một vị đan sư, lại còn có cảnh giới Đạo cơ thì dù ở đâu cũng sẽ được các thế lực chào đón, mời mọc.
“Việc này…”, Mạc Cầu ngẫm nghĩ rồi nhã nhặn từ chối. “Đa tạ ý tốt của đạo hữu, nhưng Mạc mỗ tuỳ tiện đã quen sợ là không thích hợp với một vị trí cố định.”
“Vậy thì…,” Cơ Băng Yến không giấu được vẻ nuối tiếc. “Thật sự là đáng tiếc.”
“Mạc tiền bối.” Thái Dật Tiên ngồi đối diện đỡ lời. “Sau đây ngài có dự định gì không?”
“A…”, Mạc Cầu trầm ngâm. “Trên đường đi ta có thấy nhiều cửa hàng bày bán, ta cũng tính mở một cửa hàng chuyên bán đan dược.”
“Cửa hàng đan dược!” Mắt mấy người liền sáng lên.
“Cần gì phiền phức như thế?” Thái Dật Tiên khoát tay. “Nhà ta nằm ở đường lớn, có cửa hàng nằm ở mặt tiền rất tiện lợi. Những năm vừa qua kinh doanh lại không hiệu quả, chi bằng chuyển cho tiền bối. Giá thành có thể thương lượng cho hợp lý.”
“Được như vậy thì xin đa tạ.” Mạc Cầu không cự tuyệt, hắn nâng chén rượu lên. “Ta kính tiểu hữu một chén.”
“Không dám, không dám.” Thái Dật Tiên vội đứng dậy, bưng chén rượu uống cạn. “Với tài năng của tiền bối, dù không có vãn bối lên tiếng thì muốn dừng chân ở dây cũng là việc dễ dàng.”
“Cửa hàng thì tốt rồi.” Cơ Băng Yến chớp mắt. “Nhưng chỗ buôn bán trọc khí hỗn tạp, không tốt cho việc tu hành, Mạc đạo hữu cần tìm một động phủ trên đảo mới được.”
“Ồ.” Mạc Cầu chắp tay. “Ta cũng đang muốn thỉnh giáo.”
“Không cần khách khí.” Cơ Băng Yến gật đầu. “Đằng Tiên Đảo có thể duy trì yên ổn mặc dù nằm sát Hộn Loạn vực cũng là bởi nó có vị trí liên thông nam bắc, đường thuỷ thông suốt thích hợp định cư. Hai là, trên đảo có linh mạch, linh khí tràn đầy rất có lợi cho tu hành giả.”
“Tất nhiên.” Nàng hơi dừng lại một chút, chỉ về dãy núi ở xa xa. “Từ vài ngàn năm trước, linh mạch bị trận pháp bóp chặt nên tuyệt đại đa số linh khí đều tập trung ở trên núi. Đảo chủ các đời mở rất nhiều động phủ trên ấy, người tu hành có thể thuê hoặc mua. Căn cứ vào nồng độ linh khí mà giá tiền cũng khác, phần lớn mỗi năm đều phải trả trung bình mười linh thạch trung phẩm”.
“Thuê động phủ trên núi còn có thêm chỗ tốt là ở trên đó có tu sĩ chuyên trách lo về vấn đề an toàn..”
Mười trung phẩm linh thạch!
Mạc Cầu thầm tặc lưỡi, giá thuê thật kinh người, nếu muốn mua một cái thì không biết giá còn cao tới đâu!
“Mạc đạo hữu.” Cơ Băng yến mỉm cười đưa ra một cái lệnh bài. “Ngài cầm lệnh bài này tiến đến lựa chọn động phủ sẽ có giảm giá, xem như một chút tâm ý của Băng Yến ta.”
“Đa tạ.” Mạc Cầu gật đầu.
“Không cần khách khí.” Cơ Băng Yến khoát tay. “Ở trên đảo có thêm một vị đan sư cũng là một may mắn lớn.”
“A!” Mạc Cầu ra điều chưa hiểu.
“Mạc đạo hữu không biết đấy thôi.” Vân tiên sư ở bên cạnh mở lời. “Hỗn Loạn vực nhiều hiểm cảnh, đừng nói là Luyện khí, ngay cả Đạo cơ hay tông sư Kim Đan cũng không phải lúc nào cũng tuyệt đối an toàn. Xâm nhập vào đó nếu có đan dược bảo mệnh thì sẽ yên tâm hơn, nếu bị thương cũng có đan sư phụ giúp. Ngoài ra, Hỗn Loạn vực mặc dù nguy hiểm nhưng cũng nhiều linh vật, sau này đoạ hữu không cần lo đến nguồn dược liệu. Vân mỗ trước tiên chúc đạo hữu đan phường sinh ý thịnh vượng, tài nguyên dồi dào.”
“Đa tạ lời tốt lành của đạo hữu.” Mạc Cầu cũng chắp tay. “Nghe nói trên đảo có không ít tu sĩ, chẳng lẽ đều phải dựa vào Hỗn Loạn vực hay sao?”
“Không đến mức như thế.” Cơ Băng Yến lắc đầu. “Có can đảm xâm nhập vào Hỗn Loạn vực cũng chỉ có số ít người thôi, còn lại có thể làm nhiều việc khác ở quanh đây. Thu thập san hô, đánh bắt thuỷ sản hoặc làm việc trên đảo, tuần tra giám sát dị tượng, thậm chí làm người áp vận cho thương nhân cũng có thể kiếm được linh thạch.”
“Nếu gặp vận khí tốt có thể tìm được một vài loại linh vật hiếm thấy, có thể thay đổi vận mệnh cũng có thể. Không phải tự dưng mà Đằng Tiên Đảo hấp dẫn được nhiều tu sĩ tới đây.”
“Thì ra là vậy.” Mạc Cầu hiểu ra. “Tại hạ cô lậu quả văn nên không biết, chẳng may gặp phải thú triều thì ở trên đảo vẫn an toàn hơn.”
Gần Hỗn Loạn vực cứ cách vài chục năm lại có một lần thú triều, những lúc ấy hành thương qua lại đều bị tổn thất nặng nề.
“Nói tuyệt đối an toàn thì có lẽ chưa đúng.” Cơ Băng Yến cười. “Nhưng trên đảo có trận pháp, lại có hộ vệ tuần tra thường xuyên, so với những nơi khác thì rõ ràng là an toàn hơn. Mấy ngàn năm qua cũng có vài lần hỗn loạn nhưng đều có nguyên do khác.”
“Mạc tiền bối không cần quá lo lắng.” Tư Đồ Hủ lên tiếng. “Hai người vợ chồng đảo chủ đều là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ viên mãn, thông thạo phương pháp liên thủ, trong tay lại có trọng bảo, thực lực không kém tông sư Kim Đan. Ở trên Đằng Tiên Đảo, có thể mượn nhờ trận pháp, dù là đại yêu tương đương với Kim Đan cũng có thể chém giết được. Nhất định là an toàn không có vấn đề gì.”
Nếu có đại yêu cỡ Nguyên Anh động thủ thì sợ là cả Vân Mộng Xuyên cũng chẳng có mấy chỗ an toàn.
Mạc Cầu gật đầu, tình hình trên đảo hắn cũng biết được sơ qua. Sau đó mấy người lại bàn về chuyện khác. Trong đó Mạc Cầu có hỏi về Chân Tiên Đạo. Nếu hắn có thể liên hệ đến CHân Tiên Đạo thì xem như có thể gián tiếp liên hệ với Thái Ất Tông rồi. Có điều…, Chân Tiên Đạo đại danh đỉnh đỉnh ở ngoại giới, trong Vân Mộng Xuyên lại không có tiếng tăm gì. Cơ Băng Yến có nghe phụ thân nàng nhắc qua vài lần. Trong mắt nàng Chân Tiên Đạo có lẽ cũng không khác với Diễn Nguyệt Tông là mấy, còn cụ thể ở đâu thì nàng không biết.
Hiện giờ Mạc Cầu cũng không có biện pháp gì hơn, đành đi từng bước đến đâu hay tới đó, rồi tìm cách nâng cao tu vi bản thân mà thôi.
Mấy ngày sau.
Trên đường lớn phồn hoa nhất Đằng Tiên Đảo có một cái biển hiệu thuốc Thanh Nang được dựng lên. Mấy người làm thuê đang bận rộn thu xếp.
“Đát…”
Tiếng bước chân vang lên, một lão giả có vẻ ngoài giàu có bước vào cửa hàng, lần dở xem kỹ.
“Vị khách quan…”, một người trong hiệu quay ra, cẩn trọng hỏi. “Hiệu thuốc còn chưa chính thức khai trương, ngài tới có việc gì?”
“Ừm.” Người kia gật đầu. “Ông chủ có ở đây không?”
“Mạc tiền bối đi linh sơn trong đảo, nói là lựa chọn động phủ, chúng ta không biết khi nào mới trở về.” Người trông coi đáp. “Nếu khách quan có việc thì có thể lưu lại lời ngắn, chờ tiền bối trở về ta sẽ chuyển lời cho.”
“Không cần.” Lão giả kia lắc đầu, xoay người, chân mày chợt vểnh lên. “Thật đúng dịp.”
Hắn đã thấy ngoài cửa xuất hiện một người, vừa hay là Mạc Cầu đi lựa chọn động phủ trở về.
“Mạc chương quỹ.” Người tới chắp tay. “Tại hạ là Hàn Nghiệp ở Quý Huệ Thảo đường xin chào.”
“Quý Huệ Thảo đường.” Mạc Cầu chớp mắt, nhớ ra một cửa hàng ở cách đó không xa thì gật đầu. “Hàn huynh đến có việc gì chăng?”
“Thật là có.” Hàn Nghiệp gật đầu. “Mạc chương quỹ có tiện nói chuyện chứ?”
“Mời.” Mạc Cầu ngẩm nghĩ rồi chỉ về phía sau. “Mời Hàn huynh vào hậu đường.”
Trong tĩnh thất, hương trà tràn ngập. Hai người ngồi đối diện với nhau. Hàn Nghiệp nâng chén nhấp nhẹ, không vọi nói chính sự mà bình phẩm về trà nước.
“Trà ngon, có lẽ đến từ Diễn Nguyệt Tông thì phải.”
“Hàn huynh quả là tinh tế.” Mạc Cầu khẽ chớp mắt. “Không biết đạo hữu đến đây có việc gì cần?”
“Ha ha…”, Hàn Nghiệp gõ nhẹ xuống mặt bàn. “Mạc chưởng quỹ có biết trên đảo có mấy tiệm thuốc không?”
“Tại hạ không biết.” Mạc Cầu lắc đầu, khoảng thời gian vừa rồi hắn không có thời gian rảnh nên không để ý những việc này.
“Ba nhà.” Hàn Nghiệp dựng ba ngón tay lên. “Cả Đằng Tiên Đảo lớn như thế chỉ vẻn vẹn có ba nhà thuốc.”
Mạc Cầu nheo mắt, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Chắc Mạc chưởng quỹ cũng đoán ra.” Hàn Nghiệp gật đầu. “Ba nhà này đều có bối cảnh. Một nhà tựa vào Vân Thuỷ Tông, một nhà phía sau là hoàng gia, nhà còn lại thì có liên quan với phân đàn Loan Hải của Cửu Giang Minh. Ta nghe nói Mạc chưởng quỹ có quen biết Cơ tiểu thư, nhưng sợ là nàng cũng không rõ tình huống trên đảo.”
Mạc Cầu chau mày. “Cho nên Hàn huynh đến đây là muốn khuyên Mạc mỗ đóng cửa không tiếp tục việc kinh doanh, hoặc là chọn đầu nhập vào một thế lực nào đó chăng?”
“Không dám.” Hàn Nghiệp liên tục khoát tay. “Tại hạ chỉ là một con buôn thảo dược, nghe nói ở đây có tiệm thuốc mới khai trương nên đến xem, có thể sau này sẽ có việc nhờ tới. Tất nhiên, nếu như Mạc chưởng quỹ nguyện ý tìm đến một chỗ dựa thì là tốt nhất. Dù sao, những người trước đây tới Đằng Tiên Đảo mở tiệm thuốc đều không có được kết cục tốt.”
Hắn không nói thẳng, nhưng trong ý tứ thì đã rõ ràng. Sinh ý trên đảo ba nhà kia đã bao hết, người khác muốn nhúng tay thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Thậm chí, có một ít thủ đoạn không để lộ ra ngoài cũng có thể làm.
“Cộc cộc…”, Mạc Cầu gõ nhẹ lên mặt bàn, khuôn mặt trầm tư. Thực ra hắn không e ngại ba nhà thuốc kia, nhưng cũng không có tâm tư tranh đấu lục đục với người khác. Hàn Nghiệp đến đây có lẽ cũng là do người khác nhờ mà đến, mục đích để thăm dò, cũng có thể còn là uy hiếp.
“Đạo hữu.” Sau một lát, Mạc Cầu chậm rãi mở miệng. “Tại hạ vô ý mà động chạm đến người khác, nhưng hiệu thuốc Thanh Nang của ta sẽ không tranh đoạt sinh ý của ai cả.”
Hàn Nghiệp cười khẽ, mặt không đổi sắc, tất nhiên là đối phương không tin.
“Ở đây ta không bán đan dược phổ thông.” Mạc Cầu nói tiếp. “Chỉ bán bảy loại linh dược cổ vũ tu vi Đạo cơ, kiêm nhận luyện chế đan dược cho người có nhu cầu. Số lượng đan dược bán ra mỗi ngày đều có hạn.”
“A!” Hàn Nghiệp chậm rãi ngồi thẳng lưng, sắc mặt ngưng trọng. “Đạo hữu không bán thuốc chữa thương?”
“Không bán.”
“Không bán dược vật cần thiết cho tu sĩ Luyện khí?”
“Không bán.”
“Cũng không bán các loại linh thực, linh dược?”
“Cũng không bán.”
“Việc này…”, Hàn Nghiệp chớp mắt, dừng lại một chút mới nói. “Không biết linh dược đạo hữu bán là những loại nào, nếu nhờ đạo hữu luyện chế thì thù lao tính ra làm sao?”
“Bảy loại linh dược trên tường cửa hàng đều có.” Mạc Cầu đáp. “Còn luyện chế đan dược, ta lấy ba thành, đan phế thù lao là ba trung phẩm linh thạch.”
“Ba thành.” Hàn Nghiệp kinh ngạc. “Đạo hữu lấy công có phần hơi nhiều, mà đan phế vẫn còn muốn thêm linh thạch ư.”
Bình thường nếu luyện đan thất bại thì không cần phải thanh toán thù lao, nếu tài nguyên là những linh vật dược liệu hiếm thấy, luyện đan sư có khi còn phải bồi thường cho thoả đáng nữa.
Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Đây là quy củ của Mạc mỗ.”
“Ừm.” Hàn Nghiệp trầm ngâm rồi đột nhiên nói. “Vừa hay lúc này Hàn mỗ có một loại đan dược cần luyện chế, không biết đạo hữu có hứng xuất thủ hay không?”
“A”, Mạc Cầu nhíu mày. “Là đan dược gì?”
“Thanh Linh Đan.”
“Được.”
Trong mật thất.
Mạc Cầu khoanh chân đả toạ, việc vặt bên ngoài đều bị hắn gạt ra khỏi đầu óc, thầm vận huyền công tu hành. Một thời khắc sau, quan ải tích súc hơn một trăm năm dần buông lỏng. Mọi việc đều thông thuận giống như tự nhiên mà tới, pháp lực trong thể nội tuôn trào.
“Ầm ầm…”
Pháp lực trong thể nội như sóng triều cuồn cuộn, tinh khí thần ở thời khắc này nhanh chóng tăng vọt tựa như suối phun không có gì ngăn cản.
Đạo cơ hậu kỳ!
Pháp lực mênh mông làm cho pháp khí uẩn dưỡng bên trong đan điền tự động run rẩy phát ra âm thanh. Quả nhiên, tu vi, pháp lực mới là căn cơ của tất cả. Một khi tiến giai, nhục thân, thần hồn đều sẽ được tẩm bổ lớn mạnh. Trái lại, hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều.
Mạc Cầu mở hai mắt, trong mắt hiện ra linh quang. Hắn than nhẹ.
“Hơn hai trăm năm, cuối cùng cũng tới hôm nay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận