Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 409: Nội đan (1)

Cái tẩu trong tay Lương Tuyết Quân chính là một pháp khí thượng phẩm uy lực cường hãn. Tẩu thuốc vừa gõ, vùng đất hơn mười trượng chợt hiện oanh minh, gặp núi xẻ núi, gặp biển ngăn nước. Cái tẩu xoay chuyển bên trong như có hoả sơn đốt cháy, vạn vật đều có thể đốt. Linh khí trong thiên địa dao động trong nháy mắt, chỉ khẽ vung lên là biển lửa đốt trời, chúng sinh tiêu tán. Lửa cháy sinh ra sương mù có thể hoá ra huyễn tượng khó phân thực hư bao phủ một vùng rộng đến vài mẫu.
“Đương…”
“Đinh…”
Cái tẩu dài xoay chuyển giữa trời, vừa nhẹ nhàng rơi xuống đã đánh bay mấy món pháp khí thượng phẩm ra ngoài.
Ở cách đó không xa, sắc mặt Vương Kiều Tịch băng lãnh, ở mi tâm ẩn hiện thanh mang duỷ dị. Kiếm của nàng cũng như thuỷ triều cuồn cuộn quét sạch phía trước.
Thất Hà Gấm bay lên, nửa đỉnh núi bị nó che lấp, một cái xoay trong là không biết bao nhiêu thân thể mất đi khống chế với pháp lực, ngã trái ngả phải rơi xuống mặt đất.
Có điều dưới sự vây công của rất nhiều tu sĩ tà đạo nàng cũng khó mà chống đỡ lâu được nên dùng linh phù độn chạy về phương xa.
Nửa ngày sau, hai nữ nhân xuất hiện tại ám cừ trong lòng đất. Ở đây sớm đã có hơn mười tu hành giả tề tụ, xung quanh lại có trận pháp bảo vệ. Ba cây cột đá lơ lửng chính giữa đang tản ra linh quang yếu ớt.
“Sao rồi?”
Lương Tuyết Quân cầm cái tẩu đi bộ tới, mặc dù khí tức trong thể nội vẫn đang cuộn lên nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì. Thái độ của nàng nhanh chóng tác động đến mọi người xung quanh, không khí lập tức tĩnh lặng trở lại.
“Có tin tức gì hay không?”
“Bẩm quận chúa.” Một người của Trấn Pháp Ti chắp tay. “Chúng ta vừa mới liên hệ với bên ngoài, trước đó không lâu Hợp Hoan Tông đã gia nhập cuộc chiến, tiền tuyến thất bại, vị trí trận pháp không hiểu vì sao lại bại lộ dẫn tới rất nhiều cao thủ tà đạo, trận pháp không thể mở ra đúng hạn được.”
“Không sai.” Một đệ tử Thương Vũ Phái khác gật đầu. “Theo tin tức của tông môn, tình hình bên ngoài rất không ổn, cho nên cũng đang có ý định rút lui.”
“Ngay cả chúng ta…”
“Thế nào?” Vương Kiều Tịch lạnh lẽo. “Nói.”
“Tông môn chưa quyết định từ bỏ, nhưng cần hai tháng nữa mới có thể mở trận pháp ra.” Người kia chắp tay. “Cũng bởi vì cột đá lập trận bị chia tách cho nên lần mở ra tiếp theo cũng chính là lần cuối cùng. Sau đó trận pháp sẽ bị hủy.”
Không gian yên tĩnh trở lại. Mọi người đều hiểu, nếu trận pháp mở ra hai tháng nữa mà không thể ra ngoài thì chỉ có thể chờ chết ở trong này mà thôi.
Hoặc là… phải chấp nhận đầu nhập vào thế lực của tà đạo!
Có điều, dù chấp nhận đầu nhập vào đi nữa, bọn họ đã giết không biết bao nhiêu tu sĩ tà đạo, sợ là khó mà sống sót được.
“Hai tháng.” Vương Kiều Tịch chớp mắt. “Bí cảnh rộng lớn, muốn trốn trong hai tháng này không phải việc khó.”
“Tuy là như thế, nhưng hai chúng ta đều bị bọn chúng để mắt tới.” Lương Tuyết Quân rút rợi thuốc lá trong miệng vê vê theo thói quen. “Cũng không biết bọn chúng dùng thủ đoạn gì mà chỉ cần chúng ta dừng lại một thời gian thôi là có thể đuổi tới ngay được.”
“Việc đó không quan trọng.” Vương Kiều Tịch vẫn giữ vẻ lạnh lùng. “Có thể uy hiếp được chúng ta không có mấy người.”
“Hừm.” Lương Tuyết Quân khẽ lắc đầu, nàng không tự tin được như đối phương. “Tiếp theo phải làm sao đây?”
“Tách ra thôi.” Vương Kiều Tịch mở lời. “Chia ra ba đường, tỷ lệ sống sót sẽ lớn hơn, không bị trường hợp chết trùm.”
“Ta và Lương quận chúa trước tiên đem truy binh dẫn dụ đi, các ngươi mang theo vật lập trận mà lẩn trốn ra, ngày sau lại gặp nhau.”
“Vâng.”
“Sư tỷ hãy cẩn thận.”
Trải qua quãng thời gian chém giết vừa rồi uy vọng của Vương Kiều Tịch đã khá vững chắc trong lòng mọi người. Phân phó xong mọi người không ai nhiều lời, tự động tách ra ba nhóm, mỗi nhóm đều cầm một cây cột đá.
“Chư vị, để đề phòng có chuyện vạn nhất, chúng ta đừng nói vị trí cụ thể của mình cho người khác.” Vương Kiều Tịch hít sâu một hơi rồi ôm quyền. “Nếu hôm nay thoát được, ngày sau có duyên sẽ gặp lại.”
Lương Tuyết Quân ra vẻ nghiêm túc. “Chúng ta tương giao hôm nay, ngày sau nếu có gặp lại nhất định sẽ đàm đạo một phen về những ngày này.”
“Đi thôi.”
Dứt lời, linh quang sáng lên bao phủ toàn thân nàng rồi xông ra từ lòng đất. Vương Kiều Tịch gật đầu rồi theo sát phía sau.
Hai nàng mặc dù là nữ tử nhưng lại tràn đầy hào khí, sát phạt quả đoán không kém nam nhân chút nào. Mọi người có mặt ở đây đều rất tin phục, mọi người đều ôm quyền chắp tay rồi chia ra chạy khỏi chỗ này.
Trên bầu trời, bạch sắc tường vân lặng yên ghìm xuống, một vị nữ tử thiên kiều bá mị từ trong đó hiện ra.
“Hợp Hoan Tông, Nguyệt Trường Ca.”
Đôi mắt đẹp của Lương Tuyết Quân co rụt lại, từng hạt bảo châu sáng óng ánh hiện ra ở sau gáy.
Nguyệt Luân Bảo Châu!
Mọi người đều biết Lương Tuyết Quân chính là hậu thế của hoàng thất Nguỵ triều, bộ đầu Kim bài của Trấn Pháp Ti nhưng thường quên mất một thân phận khác của nàng.
Chi chủ Minh Ni Phong!
Đệ tử chân truyền của Phật môn!
Nguyệt Luân Bảo Châu chính là biểu tượng của Minh Ni Phong, được tinh luyện từ Kim Đàn Mộc Tinh. Uy năng của nó mạng không kém cái tẩu trong tay nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận