Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 433: Đảo hoang

Đứng trước phần mộ của Trịnh Tùng, Mạc Cầu im lặng một lúc lâu mới khẽ than lên một tiếng. Trịnh gia có lão tổ Đạo cơ, phía dưới mấy đời là Luyện khí sĩ, hầu như luôn luôn để lại tiếng tăm mà bây giờ Hoả Nhiêm Tiên Trịnh Vi gặp nạn, Trịnh gia phụ thuộc vào Thương Vũ Phái, không tránh được gió nổi mây vần.
Trịnh Tùng vốn có mấy năm an nhàn, nào ai ngờ được hoàn cảnh lúc này. Hoả Nhiêm Tiên trước khi mất có lẽ sẽ chuẩn bị cho Trịnh gia không ít thứ nhưng kết quả cuối cùng ra sao không ai có thể nói trước được.
Thế sự vốn luôn vô thường!
Mạc Cầu tu hành đến nay, từ lúc còn là phàm nhân, đến võ giả Hậu thiên, Tiên thiên, Luyện Khí… đã trải qua bao nhiêu là đắng cay ngọt bùi, tang thương sinh ly tử biệt cũng đã gặp không ít. Thái dương hắn đã điểm tóc trắng, khoé mắt có nếp nhăn, ánh mắt đạm mạc cũng vì thế, bây giờ đứng đây vẫn không khỏi miên man bất định. Sau một hồi lâu hắn mới khẽ vuốt tay áo, thân hình hoá thành một sợi khói độn về phương xa.
Mấy ngày sau.
Vách núi san sát, kỳ phong nổi lên. Cột đá đan cài như răng lược, một bóng người như linh viên giang tay nhảy vọt qua lại trong đó.
“Bạch!”
Mạc Cầu xoay người đáp xuống giữa hai khối đá núi, ổn định hô hấp nhìn ra bốn phía. Xung quanh là một mảnh hoang vu không chút nào dị thường nhưng chính tình cảnh như vậy mới khiến hắn khẩn trương, khí tức toàn thân không dám lộ ra ngoài.
Hiện giờ Mạc Cầu không khác gì một võ giả Hậu thiên, trên người không có chút ba động của pháp lực nào. Tu sĩ Luyện khí viên mãn dùng pháp nhãn nhìn vào cũng không phát hiện ra sơ hở nhưng có dấu được tu sĩ Đạo cơ hay không thì hắn không chắc. Có điều chỉ cần cự ly đủ xa thì hắn tin sẽ không gây sự chú ý đến cho tu sĩ Đạo cơ.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu nhảy lùi về sau, dùng tay bắt từ trong khe hở vách đá ra một ít tiểu trùng, sau đó lấy từ trên người ra một ít vật liệu kim loại.
“Thiên Cơ diễn pháp, khởi!”
“Hồn xiêu phách lạc, xuất!”
Pháp quyết vừa ra, vật liệu bình thường hút lấy pháp lực, không mất bao lâu đã tạo thành một số khôi lỗi phi trùng trong lòng bàn tay hắn. Hắn khẽ động, phi trùng bay đi tứ tán.
Một khắc đồng hồ sau không có động tĩnh gì.
Nửa canh giờ sau bỗng có hai phi trùng bị mất liên lạc.
Một canh giờ sau lại có thêm mấy phi trùng nữa biến mất.
Mạc Cầu mở hai mắt, vẻ mặt trầm ngâm, mười ngón tay bấm niệm pháp quyết, trong thức hải hiện lên một vật.
Lục Nhâm Thần Binh - Viên Quang Kính!
“Ông…”
Bên trong thức hải, thần niệm và pháp lực kết hợp theo một pháp môn huyền diệu, diễn hoá ra một mặt gương đồng, mặt kính khẽ run lên hiện ra cảnh tượng ở xa xa.
Nơi đó cách hai ngọn núi, đại thụ che trời, cành lá tốt tươi, trong một mảnh lá cây lớn có một đầu phi trùng khôi lỗi lặng yên mà nằm. Tứ chi mở rộng dưới bụng, cái đầu nằm ngang, ánh mắt lấp loé, nơi trọng yếu chợt hiện ra một sợi linh quang. Nhìn thật kỹ thì linh quang kia rất giống một mặt gương đồng.
Mặt gương chiếu rọi tứ phương đem hình ảnh xung quanh truyền về cho mạc Cầu. Chính vì có thủ đoạn này mà một đường di chuyển hắn mới có thể bình yên vô sợ.
“Bạch!”
“Đôm đốp…”
Trên bầu trời có mấy đạo lưu quang không ngừng va chậm, dùng mắt thường cũng thấy được sóng xung kích nhộn nhạo. Trong màn sáng có một nữ tử ngự sử song kiếm, một kiếm màu trắng một kiếm xanh biếc, song kiếm khẽ động đã quét qua một vùng rộng đến gần dặm.
Chỗ kiếm quang chém qua những ngọn núi nhỏ đều bị nứt ra. Uy thế cường hãn doạ người.
Lý Si Mai!
Đối địch với nàng cũng là tu sĩ Đạo cơ, hơn nữa còn là hai người.
Một người mặc pháp bào của Cửu Sát Điện, một người chính là đại hán đầu trọc dáng người khôi ngô.
Tu sĩ Cửu Sát Điện ngự sử một thanh kiếm pháp thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kiếm ngâm réo rắt tựa như thác nước tuôn chảy, lưu chuyển gần dặm, vận kiếm như châu thi thoảng lại va chậm với song kiếm của Lý Si Mai.
Chân đại hán còn lại đạp hắc phong, vô tung vô ảnh, bên cạnh hắn có hơn mười bạch cốt khô lâu xoay tròn không ngừng, thỉnh thoảng lại có một cái đầu lâu trong đó bốc lên quỷ hoả u lam gào thét mà ra.
Ba người đấu pháp, trong chớp mắt đã lan ra phương viên hơn mười dặm, vầng sáng loé lên chứa đầy sát cơ.
“Chả trách!”
Mạc Cầu hiểu ra. Khó trách vạn vật bên này vốn tĩnh mịch thi thoảng lại có quái phong vọt tới, thì ra ở gần đó có tu sĩ Đạo cơ đấu pháp. Từ xa nhìn lại thì Lý Si Mai rõ ràng đang rơi xuống hạ phong. Có điều chém giết ở mức độ này Mạc Cầu có muốn giúp cũng không được. Trừ phi kích phát Thiên Lôi Kiếm mới có thể ngăn cản trong tích tắc. Bình thường mà tự tiện ngoi đầu lên thì chính là tự tìm chết.
“Chọn chỗ nào đấu pháp thì không chọn, hết lần này tới lần khác lại cứ chọn nơi này là sao?”
Mạc Cầu nhẩm tính một chút rồi nhíu mày. Phạm vi đấu pháp của tu sĩ Đạo cơ rất lớn, hắn muốn tránh xa ít nhất cũng phải mất một ngày. Mà Lý Si Mai xuất hiện ở đây thì chẳng bao lâu tu sĩ tà đạo cũng sẽ theo nhau kéo đến. Nơi này chắc chắn không còn an toàn nữa.
Nghĩ đến đây, tình hình chiến đấu bỗng có biến, Lý Si Mai đánh mãi không chiếm được ưu thế liền trốn đi xa. Mặc dù đối thủ liều mạng chặn đường nhưng chỉ qua một chốc thời gian vị trí chém giết đã cách vài quả núi. Khoảng cách này ngày một xa hơn.
Đây chính là cơ hội!
Mạc Cầu giật mình rồi thân hình bạo khởi.
“Bạch!’.
Hắn nhảy lên hơn mười trượng, thân hình biến lớn, khí tức trong người dâng lên như nước sôi.
“Hô…”
Một ngọn gió núi thổi qua, lá rụng bay qua dưới chân hắn.
“Đi.”
Mạc Cầu điểm chân, chiếc lá khẽ rung lên, thân hình hắn lại một lần nữa bay lên cao, thân hình còn ở trên không, Vân Triện độn pháp đã được thi triển.
“Hô…”
Mây mù tản ra xuôi theo thế núi.
Một khắc sau, từ trong đám mây hiện ra ba mươi sáu tấm Chân phù hoà vào với mây mù, tốc độ di chuyển đột nhiên tăng mạnh. Mạc Cầu hít sâu một hơi, pháp lực trong thể nội tuôn ra, Diêm La Phiên bỗng biến lớn.
“Phần phật…”
Trường phiên run rẩy hoá thành làn khói đen bay vây lấy đám mây mù.
“Bạch!”
Khói đen phá không, chỉ sau mấy hơi thở đã vượt qua một đỉnh núi. Tốc độ nhanh so với tốc độ chém giết của ba tu sĩ Đạo cơ không thua kém bao nhiêu.
Ở một nơi nào đó…
“A!”
Một vị nam tử tóc dài, khuôn mặt lại rất trẻ chớp mắt nhìn về phía Mạc Cầu di chuyển.
“Tốc độ thật nhanh, lẽ nào lại là một vị tu sĩ Đạo cơ?”
“Độn quang này âm thầm quỷ quyệt không giống với người của Thương Vũ Phái.” Bên cạnh hắn có một nữ tu của Hợp Hoan Tông, nàng lên tiếng. “Hẳn là một vị tán tu nào đó ở trong núi không có ý định tham dự vào việc của chúng ta.”
“Khí tức này ta chưa gặp qua bao giờ.” Một nam tử mặc trang phục của Cửu Sát Điện nhíu mày. “Có cần ngăn hắn lại không?”
“Được rồi.” Tu sĩ lúc đầu suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu. “Chớ gây thêm rắc rối nữa. Xuất hiện thêm một đối thủ là thêm một phiền toái đối với chúng ta. Trước tiên chúng ta cứ dùng Lý Si Mai để dẫn dụ tu sĩ Đạo cơ khác của Thương Vũ Phái ra để hốt gọn một mẻ đã.”
“Vâng.”
“Dương sư huynh nói có lý.”
Mạc Cầu không biết mình vừa vô tình thoát được một kiếp nạn, phi độn ra ngoài trăm dặm mới chui vào trong lòng đất. Sau nửa ngày yên lặng, không phát hiện thấy dị tượng dì hắn mới lộ diện một lần nữa, tiếp tục hướng về đích đến.
Bảy ngày sau.
“Bạch!”
Một đạo lưu quang tiến sát mặt đất, kéo dài rồi rơi xuống thuỷ vực hoang đảo. Vầng sáng tản đi để lộ thân hình Mạc Cầu. Khí tức trên người hắn có phần hỗn loạn, tinh thần rã rời nhưng hai mắt lại sáng rực.
Rốt cuộc đã đến rồi!
Theo lời Trịnh Tùng thì nơi này chính là đường lui Thương Vũ Phái chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp. Địa phương tương tự thế này hẳn là còn vài chỗ nữa, nhưng nơi này là đặc thù nhất. Bởi vì bên trong ngoài việc ẩn giấu một ít vật tư cho tông môn sau này dựa vào để đông sơn tái khởi còn có một truyền tống trận nối thẳng đến một vùng đất xa xôi.
Truyền Tống Trận!
Thứ này ngay cả trụ sở Thương Vũ Phái cũng không có. Theo như Trịnh Tùng kể thì Truyền Tống Trận này do cổ nhân lưu lại, nguyên lý sớm đã thất truyền. Hơn nữa nó chỉ có thể truyền đến nơi khác mà không thể quay lại nơi đây. Mỗi lần sử dụng thì trận pháp sẽ chịu thương tổn, dùng vài lần là hỏng nên nơi này mới trở thành bí địa dự phòng của tông môn. Trịnh Tùng biết được cũng nhờ Hoả Nhiêm Tiên lúc đương thịnh chia sẻ.
Mạc Cầu đảo qua một vòng đảo hoang, theo dấu tìm tới một khối cự thạch cao cỡ nửa người thì dừng lại. Hắn nhíu mắt, linh quang hiện ra trong con ngươi.
Linh Quan pháp nhãn!
Dưới pháp nhãn, từng tầng cự thạch bị bóc tách hiện ra bên trong một lá cờ lớn chừng bàn tay.
“Cái gì?” Nhìn hình dáng lá cờ Mạc Cầu khẽ giật mình. Hắn nhanh chóng quan sát bốn phía rồi lần nữa bay lên không hướng về một vị trí khác trên đảo và đáp xuống.
Không bao lâu sau.
“Quả nhiên!”
Dừng lại trước một khối đá giống lúc trước như đúc, Mạc Cầu lắc đầu bất đắc dĩ.
“Song Dương Khấu.”
Đây là một loại cấm pháp thược Thương Vũ Phái, không quá phức tạp nhưng nhất định phải có hai người mới có thể mở ra được. Nói cách khác hắn đã tới đích nhưng lại không vào được, trừ phi trong này có người.
Vòng quanh đảo quang vài lần, thậm chí cố tình tạo ra một chút tác động nhưng trận pháp nơi này vẫn bất động như cũ. Xem ra bên trong có lẽ không có ai khác, hoặc là có nhưng đã mang theo đồ vật thông qua Truyền Tống trận mà rời đi rồi, tuy khả năng này không lớn.
Việc đã đến nước này, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Mạc Cầu quan sát kỹ xung quanh rồi độn quang tiến về một đỉnh núi đồng thời lưu lại mấy cái ám thủ.
Sau đó vài ngày thân hình hắn chợt biến mất, ẩn thân giữa đá núi và yên lặng tu luyện. Cứ thế cho đến một ngày kia…
“Bạch!”
Ở chân trời đột nhiên hiện ra một đạo bạch quang, tia sáng này bay với tốc độ rất nhanh hướng tới hòn đảo hoang này. Sau khi đáp xuống, bạch quang hiện ra thân hình Vương Kiều Tịch. Nàng bay lượn quanh đảo vài vòng, ánh mắt không khỏi tuyệt vọng.
Đúng lúc ấy Mạc Cầu xuất hiện gần đó.
“Sư tỷ, ngươi đến rồi.”
“Ngươi…”, Vương Kiều Tịch vội quay người, nhìn thấy Mạc Cầu thì không khỏi kinh ngạc. “Mạc sư đệ, sao ngươi lại có mặt ở nơi này?”
“Trịnh sư huynh nói cho ta biết.” Mạc Cầu chắp tay, vẻ mặt bình thản. “Sư huynh lo lắng cho sự an nguy của Đinh sư muội nên trở về hậu phương ứng cứu, vừa hay lại gặp ta. Đáng tiếc.” Hắn than nhẹ. “Chúng ta bị tà đạo phát hiện, một đường chạy trốn nhưng bọn họ không qua khỏi.”
“Thật vậy sao?” Nghe vậy Vương Kiều Tịch nhắm hai mắt rồi gật đầu, không tiếp tục truy cứu nữa.
“Sư đệ tới thật đúng lúc, chúng ta hợp lực mở trận pháp thôi.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu.
Vương Kiều Tịch cũng gật đầu nhưng hai người lại không ai hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận