Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 387: Cửa sau (2)

“Đúng.” Đã cầm lợi ích của người rồi, Hà sư tỷ liền chủ động mở lời giải thích thêm. “Nếu có thể giết chết ba tà tu hoặc giết được cao thủ trong đám tà đạo, dùng công lao đó đổi lấy cơ hội được chuyển về phía sau. Cách khác nữa thì phải là những lý do đặc thù có lẽ mới được.”
“Sư tỷ có thể ví dụ được chứ?” Mạc Cầu vội hỏi.
“Ví như ngươi phải thông thạo trận pháp, chế phù hoặc luyện đan…” Hà sư tỷ nhẫn nại giải thích. “Có tài năng hơn người thì sẽ được tông môn hậu đãi, cũng có thể làm việc ở phía sau không cần phải ra tiền tuyến.”
“Sư tỷ.” Mạc Cầu hơi trầm ngâm. “Kỳ thực Mạc mỗ có thông thạo thuật luyện đan.”
“Thật vậy sao?” Hà sư tỷ làm ra bộ mặt cười mà như không cười.
“Không dám lừa gạt sư tỷ.” Mạc Cầu gật đầu, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái hộp. “Xin sư tỷ xem xét cho thật kỹ.”
“Ừm.” Hà sư tỷ nhận lấy cái hộp, tiện tay mở nắp, sắc mặt liền biến đổi.
Trong hộp không có đan dược, chỉ có một thanh pháp khí hạ phẩm.
“Cái này…” Hà sư tỷ mím môi rồi nói. “Sư đệ, muốn phân biệt đan dược cần phải phục dụng mới được. Thứ này của ngươi… ngươi khó mà thu về được.”
“Đương nhiên rồi.” Mạc Cầu gật đầu. “Không biết Hà sư tỷ có nhìn ra được thuật luyện đan của Mạc mỗ thế nào không?”
“Được được.” Hà sư tỷ đưa tay đậy nắp hộp lại rồi chậm rãi nói. “Ta cần cân nhắc một chút.”
“Sư đệ có biết, danh ngạch trở về Đạo phủ có hạn, trước đây có mấy vị cũng lên tiếng nhờ vả… cho nên…
Hà sư tỷ làm ra vẻ mặt khó xử, ánh mắt đầy hàm ý.
“Ta hiểu.” Mạc Cầu gật đầu rồi đưa ra thêm một cái hộp gấm. “Ta sẽ không khiến sư tỷ phải cảm thấy khó xử. Mấy năm vừa qua Mạc mỗ có bê trễ việc luyện đan nhưng kỹ năng vẫn còn tương đối. Có được đi Đạo phủ cũng đảm bảo không để người khác nói ra nói vào.”
Hà sư tỷ mở nắp hộp, gương mặt lộ ra vẻ hài lòng rồi gật đầu. “Sư đệ làm việc thật ổn trọng, khó trách có thể tránh được một kiếp, có lẽ ta đã quá lo lắng rồi.”
Hà sư tỷ lấy từ trên người ra một cái lệnh bài rồi đưa ra. “Vừa hay huyết mạch của Ngô gia cũng muốn tiến đến Đạo phủ, ngươi quen biết với hắn, có thể đi cùng hắn. Việc này hơi gấp, sáng sớm mai đã phải xuất phát rồi.”
“Vâng.” Mạc Cầu tiếp lấy lệnh bài rồi khom người. “Tại hạ sẽ không phụ sự trông đợi từ tông môn.”
Đưa mắt nhìn Mạc Cầu rời đi, Hà sư tỷ mỉm cười thu cái hộp gấm lại, vẻ mặt cảm khái. “Thật không ngờ, trong đám đệ tử ngoại môn lại có một tên lanh lợi như vậy.”
“Sư tỷ.” Từ cửa sau có một người cau mày bước ra. “Chỉ có ba danh ngạch, ngươi cho hắn một cái rồi chẳng phải sẽ chỉ còn lại hai thôi sao.”
“Thì sao?” Hà sư tỷ trợn mắt. “Ta vốn không định làm thế, nhưng hắn đưa quà cũng không ít.”
“Thế nhưng…”, người vừa xuất hiện ra vẻ chần chừ. “Ba người kia đều có bối cảnh, phải thay thế ai đây?”
“Ừm.” Hà sư tỷ trầm ngâm một lát rồi nói. “Họ Quách kia đi.”
“Quách sư huynh?” Người kia ra vẻ kinh ngạc. “Trong ba người đó thì Quách sư huynh là người có thiên phú tu hành tốt nhất, sau này có lẽ có thể thử đột phá được. Thay thế huynh ấy sợ là….”
“Có gì không được?” Hà sư tỷ trầm sắc mặt. “Cũng vì hắn có thiên phú tốt nên ta mới đẩy hắn xuống.”
“Tại sao vậy?” Người kia ra vẻ không hiểu.
“Hừ.” Hà sư tỷ cau mày, vẻ mặt giận dữ. “Năm đó ta mất đi hy vọng tiến thêm một bước, còn không phải vì hắn mà liên luỵ hay sao. Ta đã không tiến lên được còn muốn để cho hắn chiếm tiện nghi? Ta cho ngươi biết, ta thà đem danh ngạch cho người không có hi vọng gì như Mạc Cầu còn hơn là để tên họ Quách kia chiếm được chỗ tốt.”
Người kia nghe xong thì im lặng.
Đạo phủ Kiếm Nam Đạo.
Trong một đại điện, Phong chủ Thiên Vân Phong Thành Huyền Anh ngồi ngay ngắn ở ghế giữa, hắn chau mày như đang phiền muộn vì việc gì đó.
“Sư huynh.” Lý Si Mai chắp tay nói. “Than thở cũng không giải quyết được việc gì. Ngươi nói xem tiếp theo phải làm gì đây?”
“Không sai.” Hoả Nha Đạo nhân gật đầu. “Cửu Sát Điện có thể không cần để tâm, nhưng người của Huyết Sát Tông lại cùng xuất thủ, coi như chỉ là một chi nhánh chúng ta cũng không dễ trêu vào.”
“Hừm…”, Thành Huyền Anh thở ra một ngụm trọc khí. “Còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Có chúng ta và mấy người của Trấn Pháp Ti liên thủ, hẳn có thể kéo dài thêm chừng dăm ba năm nữa.” Lý Si Mai đáp. “Chỉ sợ cao nhân của Huyết Sát Tông kéo tới mà thôi.”
“Có lẽ là không đâu.” Hoả Nha đạo nhân lắc đầu. “Kim Đan tông sư mà để ý đến địa phương nhỏ ấy thì tu sĩ Đạo cơ chúng ta không thể chống đỡ được. Nhưng ba năm hay năm năm cũng chỉ là dự đoán, không ai dám khẳng định có thể kiên trì được chính xác bao lâu.”
“Vậy thì tăng tốc độ lên.” Thành Huyền Anh nheo mắt lại. “Lần sau bí cảnh mở ra phải cho nhiều đệ tử đi vào, mau chóng thu lợi mang ra. Có thể lấy được đồ tốt, chúng ta sẽ có cơ hội được nếm thử.”
“Hừ.” Hoả Nha đạo nhân nghe vậy thì hừ lạnh. “Với tuổi tác của ngươi ta e là không có hy vọng, ngược lại người có hy vọng nhất lại là Lý sư muội.”
“Đều không được.” Lý SI Mai lắc đầu. “Nếu có đầy đủ linh dược, không nói đến việc khác, định mức Trúc Cơ Đan tăng lên thì đệ tử có khả năng đột phá cũng sẽ nhiều thêm. Có thể trăm năm tới đây Thương Vũ Phái chúng ta sẽ có thành tựu trước giờ chưa từng đạt được.”
Mấy người có mặt nghe xong đều sáng mắt lên.
“Không sai.” Thành Huyền Anh gật đầu trịnh trọng. “Bất luận là vì chúng ta hay vì tông môn, chỗ tốt ở Bí cảnh nhất định phải vào tay chúng ta.”
“Còn huyết mạch Ngô gia…”
“Đã có được người mang huyết mạch, dù chỉ là phàm nhân, với số lượng đan dược phụ trợ đủ nhiều cũng có thể nhanh chóng đột phá Tiên thiên thôi.”
“Tốt lắm.”
“Y kế hành sự.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận