Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 636: Giao dịch

Mạc Cầu tu vi tuy thấp nhưng cảnh giới lại cao, nhất là sau khi học được Thập Đại Hạn, hiểu rõ tam hồn thất phách, khả năng chưởng khống càng viễn siêu tu sĩ cùng giai. Hiện giờ hắn nhìn ra, biến hoá thiên địa mang lại chỗ tốt rất lớn đối với hồn phách.
Có chút giống với… Thượng Thanh Huyền U Động thiên?
Giống ở mặt ngoài nhiều hơn, tuy tắc của thế giới động thiên đúng là giúp ích cho thần hồn nhưng lại không thể tu hành, âm khí nồng đậm, có hồ muốn nghiền ép tất cả mọi thứ. Hiện giờ thì khác. Thiên địa nguyên khí vẫn như cũ, lại sinh diệu dụng đối với thần hồn.
Chuyện gì đang xảy ra?
Mặc dù không biết nguyên do nhưng Mạc Cầu cũng có vài suy đoán trong lòng, lần biến động này rất có thể liên quan đến những việc Thánh tông đã làm nhiều năm qua. Đưa mắt nhìn bốn phía, phần lớn tu sĩ không nhận biết được sự khác thường, chỉ có tu sĩ Kim Đan nhận ra, thỉnh thoảng lại có độn quang lên xuống nhưng cơ bản là không xuất ra được.
“Đạo hữu?”
Thấy Mạc Cầu đứng trước gian hàng không nhúc nhích, chủ quán không nhịn được lên tiếng hỏi. “Có phải muốn mua gì đó không? ở đây ta có mấy chục loại linh ngư, các loại san hô, linh quả có thể trợ giúp tu hành, giá tiền có thể thương thảo, đạo hữu có muốn xem qua hay không?”
Chủ quán là tu sĩ Đạo cơ, không nhìn ra nông sâu của Mạc Cầu nên chủ động mời chào, tiếc là chỉ nhận lại được những cái lắc đầu dứt khoát.
Thu liễm tâm tư, Mạc Cầu tiếp tục tiến lên. Dù xảy ra chuyện gì, phía trên đã có người chống đỡ, tạm thời chưa đến lượt hắn phải lo, làm sao để tu vi tăng lên mới là việc quan trọng. Suốt chặng đường đi, đồ tốt cũng có không ít, giá tiền cũng không quá cao.
“Linh dược trong Vân Mộng Thuỷ Giới không ít, đặt ở ngoại giới sẽ có giá trị không nhỏ nhưng khi mang ra ngoài dược hiệu sẽ rất nhanh giảm xuống.” Một người ngồi trước gian hàng mở miệng. “Cho nên, linh dược như thế đạo hữu bán vậy có cao quá không.”
“Không thể nói vậy.” Chủ quán lắc đầu. “Khoảng cách tới lúc ẩn địa mở ra không còn bao lâu, lúc này có được linh dược vào tay, lúc then chốt có thể giúp bảo mệnh. Các hạ nếu không lấy được thì xin rời đi, đừng ảnh hưởng tới việc buôn bán của ta.”
“Ngươi…”
Hai người trừng mắt, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng hơn. Mạc Cầu chắp tay bước qua, thần niệm rơi xuống quét một lượt đồ vật trên người mình. Thiên Lôi kiếm đã được chữa trị, phối hợp với Thái Ất Tru Ma Kiếm quyết, xem như là thủ đoạn lớn nhất để đối địch hay đối phó với phần lớn các tình huống xảy ra.
Phá Không Trùy cơ bản được luyện hoá, bảo vật này uy năng cường hãn, giỏi về tập kích, ngay cả tu sĩ Kim Đan trung kỳ nếu không cẩn thận là sẽ trúng chiêu.
Bên trong Lôi Vân Kính ẩn chứa một vùng không gian, có thể kích phát Lôi Điện chi lực nhưng hắn chưa từng luyện hoá, trong nó đặt ba khối Kim Đan, nếu gặp nguy hiểm cũng có thể ném bảo vật này ra, kích phát Kim Đan bên trong… Có thể xem nó như một con át chủ bài. Nhiều linh vật khác tạm thời không có nhiều tác dụng.
“Đát…”
Mạc Cầu dừng bước trước một gian hàng , chủ quán là nữ tu tướng mạo bình thường, ngồi xếp bằng trên phiến đá tròn, trước người phủ một khối vải rách, trên đó có mấy món đồ. Đồ vật tuy không nhiều nhưng đều rất đáng chú ý.
Hai kiện pháp bảo, một kiện… quỷ khí!
Vị nữ tu này cũng không che giấu thực lực là một Kim Đan sơ kỳ, khí tức hỗn nguyên thuần tuý, thời khắc tương hợp cùng với thiên địa, công pháp tất nhiên bất phàm. Phường thị này có nhiều cửa hàng, người qua lại đông đúc nhưng có không nhiều quầy hàng của tu sĩ Kim Đan, dù có thì cũng không có nhiều đồ tốt bậc này.
Mạc Cầu ngồi xổm xuống, ánh mắt đặt trên miếng vải rách kia. Tấm vải không lớn lại như ẩn tàng một phương thế giới, thật đơn giản, mang lại cho hắn cảm giác hắn khó mà động vào đồ vật ở trên đó.
Đồ tốt!
Hai kiện pháp bảo, một thanh phi đao và một viên bảo châu. Phi đao giống như băng tinh thấu triệt, ẩn hiện hàn mang khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi. Bảo châu có màu vàng, tạo cho người ta cảm giác như có ngọn núi đè xuống nặng trĩu.
Còn quỷ khí kia là một bộ khôi giáp lớn chừng bàn tay. Khôi giáp mang màu sắc âm trầm, có mũ giáp, miếng lót vai, thân khải, bao đầu gối, giáp giày,… một bộ đầy đủ tạo thành hình người. Mạc Cầu đặt ánh mắt lên bộ giáp rồi dừng lại một chút. Bộ giáp có tạo hình cổ phác, khí tức hung lệ, chỉ nhìn vào thôi đã khiến cho người ta thần hồn câu chiến, gân cốt như nhũn ra. Loại cảm giác này lần đầu hắn mới gặp.
“Đạo hữu.” Nữ tu mở hai mắt, đôi mắt sáng như lưu tinh nhanh chóng được thu lại, lạnh nhạt. “Đạo hữu coi trọng thứ kia?”
Mạc Cầu thu liễm ánh mắt, tầm mắt đặt trên phi đao. “Bảo vật này tên là gì?”
“Tầm mắt đạo hữu không tầm thường.” Nữ tu nhếch miệng cười. “Đao này tên là Vô Ảnh Đao, đao xuất im ắng vô ảnh, dùng ngũ kim chi tinh cùng hơn ba ngàn sáu trăm chủng linh dược luyện chế mà thành. Nếu có pháp môn phù hợp, đao này có thể độc bộ càn khôn, thần diệu vô biên, đấu pháp với người khác sẽ chiếm tiện nghi lớn.”
Nói xong người này khẽ lắc đầu. “Nếu không vì nó không hợp với pháp môn tu hành của ta, ta sẽ không bán. Dù sao ta cũng không muốn sẽ có ai đó dùng nó để đối phó với mình.”
Mạc Cầu nheo mắt. Chưa cần cầm vào tay, hắn cũng biết đao này phẩm giai hơn xa Thiên Lôi Kiếm. Nếu có đao này vào tay, sau khi luyện hoá có thể dùng để tập kích, trong vòng mười dặm sợ là ít người có thể thoát được.
Nữ tu kia tiếp tục nói. “Ta cần lượng linh đan, linh dược lớn, tất nhiên nếu có pháp bảo phù hợp thì cũng có thể đổi.”
Mạc Cầu im lặng, dừng một chút rồi chỉ vào tấm vải. “Vật này bán thế nào?”
Nữ tử bán hàng nhíu mày, bộ dáng như cười mà không phải cười. “Nó không phải để bán.”
Mạc Cầu lắc đầu nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái. Tấm vài rách này nhìn ra rất bình thường, bên trong lại ẩn tàng đại trận cao minh không thua gì trận pháp thủ sơn của tông môn. Luận về sự trân quý thì nó là nhất. Đem nó khoác lên người để phòng ngự thì tuyệt đại công kích của tông sư Kim Đan có thể ngạnh kháng được.
“Nguyên Thần Thổ Nguyên Châu.” Nữ tu kia đưa viên bảo châu bên cạnh Vô Ảnh Đao lên giới thiệu. “Bảo vật này có thể phát ra nguyên thần linh quang, trảm diệt thọ nguyên của sinh linh, vạn vật, lại có thể dẫn động địa khí khiến trăm dặm mặt đất như trời long đất lở. Một khi bị nó trói lại, ngay cả tông sư Kim Đan nhất thời nửa khắc cũng đừng hòng thoát được.”
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. Vật này giống với Ngũ Hành Hoàn mà hắn đoạt được trong tay Nguyên Thiên y, có thể công cũng có thể thủ, xem như một loại pháp bảo không tệ. Sau cùng hắn nhìn bộ khôi giáp.
“Vật này là gì?”
“Đây là một kiện quỷ khí.” Nữ tu kia nhíu mày, buông bảo châu xuống. “Đạo hữu muốn thì ta có thể xử lý.”
“Quỷ khí?” Mạc Cầu nhíu mày ra bộ không rõ. “Cụ thể thế nào?”
“Quý khi à…”, Nữ tu kia đưa tay nâng cằm, ngẫm nghĩ rồi nói. “Đạo hữu có thể xem nó là vật của âm gian, lực phòng ngự kinh người, có điều rất khó luyện hoá mà lại rất nặng. Với chúng ta thì nó cũng không dễ để mang đâu.”
Nàng nói lời này rất thành thật, không hề giấu giếm. Mạc Cầu trầm ngâm giây lát, vung tay lên, một tầng u quang bao phủ lấy hai người kết thành kết giới ngăn cách với bên ngoài. Đôi mắt của nữ tu kia hơi sáng lên, tinh thần cũng chấn động.
Có cơ hội! Nàng tới đây đã lâu, bày hàng bán cũng vậy, cũng có người qua lại hỏi thăm nhưng không một ai mở lời đàm phán.
“Có thể dùng pháp bảo để trao đổi hay không?” Mạc Cầu lấy Phá Không Trùy ra. “Bảo vật này cộng thêm một chút linh vật đổi lấy Vô Ảnh Đao.”
“A!” Đôi mắt nữ tu kia lấp loé linh quang, ánh mắt đặt trên Phá Không Trùy xem kỹ rồi lắc đầu bất đắc dĩ. “Bảo vật này không tệ, tiếc là vô dụng với ta, luận về uy năng, phẩm giai đều thấp hơn Vô Ảnh Đao của ta nhiều. Nếu muốn đổi, trừ phi đạo hữu phải đưa ra nhiều linh vật bù vào.”
Mạc Cầu nhíu mày. Hắn suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trên người ra mấy thứ Huyễn Mộng Linh thạch, Thiên Thuỷ Tinh… Nữ tu kia hít sâu một hơi, sau đó lại lắc đầu. “Chưa đủ.”
Mỗi một kiện pháp bảo đều rất khó có được, nhiều lúc có tiền cũng không thể mua. Nữ tu này có thể xuất ra để trao đổi đã đủ khiến người ta phải kinh ngạc rồi. Sau khi lấy ra mấy thứ, Mạc Cầu ra điều suy nghĩ. “Đạo hữu muốn vật bổ ích tinh nguyên phải không?”
Hắn vốn chú ý đến biến đổi của đối phương, nhìn ra được thời điểm đưa ra vật đại bổ tinh nguyên thì đối phương có hơi xúc động. Có điều trên người nữ tu này không có thương thế, không biết nàng muốn lấy thứ đó để làm gì?
“Ừm?” Hai mắt nữ tử hơi co lại, dùng một chút mới nói. “Không sai, nếu đạo hữu có linh vật loại đó thì có thể thương lượng giá thành.”
“A!” Mạc Cầu trầm ngâm. “Tại hạ có một kiện đồ vật có thể đại bổ tinh nguyên, không biết đạo hữu có dám muốn hay không?”
Nữ tu kia bật cười. “Có gì mà không dám muốn? Đạo hữu cứ việc lấy đồ vật ra, chỉ cần là thứ cần thiết với ta, chúng ta có thể bàn chuyện giá thành.”
Nói xong, nàng hơi ngẩng đầu vẻ ngạo nghễ. Là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, có thể xuất ra đến hai kiện pháp bảo để giao dịch, bối cảnh của người này tất nhiên không thể tầm thường.
“Tốt.”
Mạc Cầu gật đầu, lật tay lấy ra Lôi Vân Kính. Lôi Vân Kính lớn chừng bàn tay, đại thủ khẽ phất qua mặt kính, một viên Kim Đan chói mắt lặng lẽ hiện ra.
“Kim Đan.” Hai mắt nữ tu co rít lại, ánh mắt kinh hỉ. Nếu nói thú gì bổ nhất cho tinh nguyên của giới tu hành, ngoài trừ những linh vật thiên địa trong truyền thuyết ra thì chính là Kim Đan trong thể nội của tu sĩ. Có điều đoạt Kim Đan của người khác để tế luyện luôn là một điều tối kỵ. Ngay cả tu sĩ ma đạo, một khi bị người ta phát hiện ra dùng đến phương pháp này cũng sẽ bị người người vây đánh. Nhưng đúng là trong Kim Đan nội uẩn tinh nguyên thuần tuý không gì sánh được.
“Kim Đan trung phẩm, đan nguyên tinh thuần không pha tạp chất, xem ra người này lúc chết không kịp phản kháng thì đã mất mạng rồi.”
Nữ tu kia chớp mắt, vẻ suy nghĩ. “Đúng là linh vật thượng giai bồi bổ tinh nguyên, đạo hữu thật to gan.”
“Có đổi hay không?” Mạc Cầu hỏi thẳng.
Nữ tu kia trầm mặc một lát mới đáp. “Phá Không Trùy, thêm linh vật và mai Kim Đan này đổi lấy Vô Ảnh Đao.”
“Đắt quá.” Mạc Cầu nhíu mày. Vô Ảnh Đao không tệ nhưng đồ của hắn cũng không kém bao nhiêu, mọi người đều biết ẩn địa của Tổ miếu sắp mở ra rồi. Lúc này dù có lấy được Vô Ảnh Đao cũng chưa chắc đủ thời gian để luyện hoá. Ngược lại, Phá Không Trùy của hắn có thể dùng để đối địch, Kim Đan cũng có thể tự bạo để bảo mệnh.
“Pháp bảo thượng phẩm có tiền cũng không mua được. Giá như thế là phù hợp.” Nữ tử giữ vẻ mặt nghiêm túc, không chút nhượng bộ. “Nếu đạo hữu không tự nguyên thì ta cũng không cưỡng ép.”
“Việc này…”
Mạc Cầu ngẫm nghĩ, thu Phá Không Trùy lại, sau đó đẩy những vật còn lại ra phía trước. “Những thứ này đổi lấy bộ áo giáp kia được chứ.”
“Cái gì?” Nữ tu nhíu mày, lại như mỉm cười.
“Thì ra thứ đạo hữu muốn không phải là Vô Ảnh Đao mà là bộ khôi giáp.”
“Đúng là tại hạ có hứng thú với khôi giáp.”
Mạc Cầu không phản bác. “Có điều thứ các hạ muốn đúng là Kim Đan và linh vật, chứ không hứng thú với pháp bảo trong tay ta. Việc này hợp tác không phải cùng có lợi hay sao?”
Nữ tu ra điều suy tư, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu. “Nói không sai, Phá Không Trùy đạo hữu cho ta cũng vô dụng, tuy nhiên quỷ khí mặc dù vô dụng lại rất khó có.”
Mạc Cầu lắc đầu, không nhanh không chậm thu đồ của mình lại.
“Đừng.” Nữ tu vốn định trả giá thêm nhưng thấy biểu hiện của Mạc Cầu thì hoảng hồn, đưa tay cản lại, vội vã gật đầu. “Có thể giao dịch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận