Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 624: Ba trăm bảy mươi sáu vạn năm

Đại La Pháp Nhãn!
Trong khoảng thời gian vừa rồi, ngoài dưỡng thương thì Mạc Cầu đã đem vật này luyện hoá, dung nhập vào huyết nhục. Nhân có tinh thần thức hải, hắn lý giải thông thấu đối với Thiên Yêu Bí Điển, cũng thôi diễn luyện hoá pháp môn nhưng dù sao cũng chỉ là sơ luyện chứ chưa nắm giữ hoàn toàn được.
Ngân Xà Điếu Tẩu là người mang pháp nhãn hơn trăm năm cũng chưa lĩnh ngộ được bao nhiêu diệu dụng, tu vi mạc Cầu còn không bằng hắn, có điều, con mắt dọc trên mi tâm hơi hé mở, lãnh quang yếu ớt đã bao trùm bát phương không chỉ trước mặt, tả hữu mà cả trên dưới, pháp nhãn mở ra nhìn không sót thứ gì giống như có một gợn sóng vô hình quét ngang trăm dặm. Trong khoảng cách đó tất cả biến hoá của khí cơ, nguyên khí thiên địa đều đặt vào trong mắt.
Ý niệm Mạc Cầu vừa động, ánh mắt chiếu vào trên thân Tán Hoa lão tổ. Chỉ một thoáng, biến hoá khí cơ trên người đối phương, ba động thần hồn, thậm chí Kim Đan trong thể nội vận chuyển ra sao đều hiện ra trong thức hải. Giờ khắc này thời gian như đứng yên, chỉ có ý niệm của Mạc Cầu vẫn vận chuyển nhanh chóng.
Hắn có thể “nhìn thấy’, thứ Tán Hoa lão tổ ngự sử là một thanh phi đao trong suốt. Pháp lực kinh khủng mà Kim Đan trong thể nội phun ra nuốt vào, biến hoá phức tạp của pháp lực từ phi đao mà xuất. Ngũ hành chi lực hội tụ trên lưỡi đao như một tầng quang nhận. Lưỡi đao khẽ rung lên, hướng ra ngoài mà phun ra từng đạo hào quang mỏng như cánh ve.
Hào quang trảm lên thân Thiên Lôi Kiếm tạo thành một lỗ hổng, từng tia từng tia lôi quang hiện ra quanh người đối phương đan thành tấm lưới, tuỳ thời đều có thể bộc phát ra uy lực hủy thiên diệt địa.
Pháp bảo Tử Vân lơ lửng bên cạnh, bên trong có một cỗ lực lượng ma diệt vạn vật ngo ngoe muốn động.
Mạc Cầu đứng im trong thời không, lòng cũng trầm xuống. Thủ đoạn trên người đối phương, bất kể là gì cũng đều khiến hắn hãi hùng khiếp vía. Hiện giờ Mạc Cầu đã đem Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân thân tu tới đệ ngũ trọng, theo lý mà nói thì pháp bảo bình thường đã khó lòng thương tổn được, thế nhưng Tán Hoa lão tổ… đối phương đúng là không hổ danh xứng với thực!
Người này chắc chắn thuộc về nhóm tu sĩ đứng đầu dưới Nguyên Anh chân nhân, cả Bắc Giang to lớn, sợ là cũng chỉ có Lại Thiên Y thần bí khó lường mới có thể so được với y. Trúc lão so với người này cũng phải kém một bậc.
Mạc Cầu có thể nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm trên mặt Thiên nữ tán hoa Phùng Cô Nhạn, cũng có thể sự quyết tuyệt trong mắt Vương Kiều Tịch.
“Ai!” Than khẽ một tiếng xong, đại thủ của hắn lăng không ấn xuống. Ở đối diện, sắc mặt Tán Hoa lão tổ trở nên ngưng trọng. Chẳng biết vì sao, hắn bỗng sinh ra cảm giác mình bị đối phương nhìn thấu, toàn thân lạnh lẽo, pháp bảo vô thức co lại, Kim Đan vận chuyển, linh quang bảo vệ tầng tầng lớp lớp quanh thân mình.
Chớp mắt tiếp theo, năm ngón tay Mạc Cầu lăng không ấn xuống, hư không trước mắt sụp đổ, không gian như một tấm đệm bị đè ép xuống.
Ngũ Chỉ Sơn!
Năm ngón tay vừa hạ xuống, không gian hoá thành lao ngục. Sắc mặt Tán Hoa lão tổ cứng đờ, cả người nhanh chóng thu nhỏ lại rồi biến mất không thấy gì nữa. Trong tầm mắt Đại La Pháp Nhãn, thứ thu nhỏ không phải là Tán Hoa lão tổ mà không gian nơi hắn đứng bị lực lượng vô hình giam cầm.
Mượn nhờ năng lực của Đại La Pháp Nhãn, dùng pháp ‘Trấn’ phong ấn hư không. Đây chính là át chủ bài của Mạc Cầu.
Có điều… không gian bị cưỡng ép làm vặn vẹo như này hiện giờ hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ được, khu vực bị sụp đổ cũng đang dần phục hồi lại như cũ.
“Khụ khụ!”
Làm xong mọi việc, Mạc Cầu che miệng ho nhẹ, khoé miệng có một dòng máu chảy ram cả người như già đi mấy chục tuổi, con mắt dọc ở mi tâm cũng khép kín lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mạc Cầu!”
Hai nữ nhân mê man, không rõ đã phát sinh chuyện gì. Chỉ biết Mạc Cầu hướng về phía trước mà duỗi tay, Tán Hoa lão tổ đã biến mất không thấy đâu, nếu không nhờ cảm ứng thấy chủ thượng vẫn còn sống, sợ là Phùng Cô Nhạn đã điên cuồng lên rồi.
“Đi.”
Mạc Cầu khoát tay không để ý tới Phùng Cô Nhạn, hắn nhìn Vương Kiều Tịch quát lên một tiếng, độn quang cuộn lên muốn phi tốc rời đi nhưng độn quang thiếu chút nữa rơi xuống. Cũng may Vương Kiều Tịch phản ứng nhanh, nàng ôm chặt lấy hắn, Âm Dương Nguyên Từ tế lên độn pháp, hai người hoá thành một vòng lưu quang bay về phương xa.
Phùng Cô Nhạn giơ tay lên, muốn đuổi theo nhưng ánh mắt lại e ngại, ngẫm nghĩ một lúc rồi thôi.
Một lát sau.
“Ba!”
Hư không bên cạnh nàng run lên như mặt nước gợn sóng, Tán Hoa lão tổ từ đó nhảy ra.
“Chủ thượng.” Gương mặt Phùng Cô Nhạn mừng rỡ, vội vã tới gần.
“Bốp!”
Tán Hoa lão tổ giữ vẻ mặt âm trầm rồi đột nhiên vung bàn tay đánh nàng bay ra ngoài, trong mắt không có chút cảm tình nào.
“Tiện nhân, ngươi cố ý dẫn Mạc Cầu tới phải không?”
“Chủ… chủ thượng…”
Phùng Cô Nhạn bụm mặt, khoé miệng trào máu, thân thể mềm mại run lên không dám giải thích. Lúc bắt dầu, Tán Hoa lão tổ cũng không ngại ra tay với Mạc Cầu nhưng nếu vì thế mà hỏng mất đại sự thì hắn không phép. Hắn lạnh giọng.
“Nếu làm hỏng mất việc lớn của ta thì ta sẽ không tha cho ngươi.”
Nói xong hắn vung tay áo, không để ý tới vẻ mặt không cam lòng của Phùng Cô Nhạn mà lướt về trước. Một lát sau, hắn dừng lại ở một nơi bị mưa phùn bao phủ, lặng lẽ liếc nhìn xung quanh rồi đột nhiên vung tay áo đánh ra một luồng khí lãng hướng xuống dưới mặt nước.
“Đáng chết!”
“Phùng Cô Nhạn!”
“Thiếp… có thiếp thân.” Phùng Cô Nhạn ở phía sau, thân thể chưa hết run rẩy ngoan ngoãn tiến lại gần.
“Đi tìm Huyền Mộng Thần Thạch.” Tán Hoa lão tổ trầm giọng.

Hai người Mạc Cầu đã cách xa hiện trường, cảm ứng cho biết mình thoát khỏi tay đối phương thì khoát tay bảo Vương Kiều Tịch dừng độn quang lại.
“Không còn kịp rồi.” Lúc hai người bỏ chạy đã lệch hướng khỏi đường về đạo tràng, hiện giờ không kịp chạy về đó nữa, tiếp tục trốn cũng không có tác dụng.
“Tách ra để trốn.” Vương Kiều Tịch nghiến răng. “Mục tiêu của hắn là ta, ta dẫn hắn ra để ngươi đi trước.”
“Không đơn giản như vậy đâu.” Mạc Cầu lắc đầu, lấy ra thần thạch đồng thời thả Trọng Minh Hoả Mãng ra hỏi. “Thứ này dùng thế nào?”
“Chủ thượng.” Trọng Minh Hoả Mãng nghe vậy thì đại hỉ. “Ngài quyết định đi Vân Mộng Thuỷ Giới rồi?”
“Bớt nhiều lời.” Mạc Cầu trầm giọng. “Làm sao để đi vào đó?”
“Vâng vâng.” Trọng Minh Hoả Mãng vội vã gật đầu, thân thể xoay tròn hiện ra chân thân dài đến trăm trượng, cái đầu lớn nhẹ nhàng ngậm lấy Huyễn Mộng Thần Thạch.
“Vân Mộng Thuỷ Giới và Huyễn Mộng Thần Thạch đều có một chữ Mộng, phương pháp đi vào đó cũng bởi một chữ này.”
Dứt lời, nó liền khép miệng cắn nát hòn đá rồi nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào cảm giác nửa tỉnh nửa ngủ.
“Hoa…”
Một làn sương mù từ miệng nó tràn ra ngoài. Vẻ mặt Mạc Cầu khẽ biến đổi, hắn đưa mắt nhìn Vương Kiều Tịch, hai người lần theo cỗ khí tức huyền diệu ấy rồi cũng lần lượt nhắm mắt lại.
Mộng!
Thế nào là thực? Thế nào là giả?
Mênh mông, ngơ ngác, cảm giác thân thể nóng lạnh giao thoa, chờ đến khi hai người mở mắt ra thì cả người và yêu đã xuất hiện ở một địa phương khác.
“Rầm rầm…”
Mưa trút như màn hướng xuống vực sâu. Nhìn lên không thấy bầu trời, nhìn xuống chẳng rõ mặt đất. Bốn phía xung quanh trống rỗng không thấy giới hạn, chỉ có hai người một yêu xuất hiện.
“Đây chính là Vân Mộng Thuỷ Giới?”
Mạc Cầu lơ lửng giữa không trung đưa mắt nhìn xung quanh, dù là phía nào cũng chỉ thấy mưa nặng hạt trút xuống mà không thấy gì khác. Trên dưới đều như thế. Linh khí mỏng manh, khí cơ không lưu loát giống như có một ràng buộc vô hình nào đó khiến Kim Đan trong thể nội và thần niệm nhận biết không được nhạy bén như bình thường, chỉ có thuỷ khí nồng đậm tràn ngập bốn phương.
“Đây chính là Vân Mộng Thuỷ Giới!”
Trọng Minh Hoả Mãng tuy là hoả chúc nhưng cảnh sắc trước mặt vô cùng thân thuộc với nó, thân thể to lớn trở tới trở lui trong màn mưa.
“Vân Mộng Thuỷ Giới chưa bao giờ dừng mưa. Trời mưa như này ít nhất cũng cả vạn năm rồi, không biết nó bắt đầu từ khi nào nữa.”
Mạc Cầu cúi đầu nhìn một mảnh u ám phía dưới.
“Không ai biết Vân Mộng Thuỷ Giới sâu bao nhiêu, biên giới ở nơi nào, bất luận có đi xuống sâu bao lâu cũng đều như thế.” Trọng Minh Hoả Mãng biết Mạc Cầu đang suy nghĩ gì liền nói. “Phía dưới không có đại lục, cũng không có thuỷ vực. Có thể nói, thế giới này giống như một cái vòng tròn lớn, nước phía trên không tới từ bầu rời mà có lẽ là từ phía dưới. Chủ thượng yên tâm, người kia dù có Huyễn Mộng Thần Thạch cũng sẽ không xuất hiện ở gần đây đâu.”
Mạc Cầu trầm mặc, nhưng hai người cũng thấy yên tâm hơn.
“Trước mắt tu dưỡng thân thể cho tốt, những việc khác sau này hãy nói.” Vương Kiều Tịch lấy ra một mảnh lá sen, ôm lấy Mạc Cầu đứng ra phía trước. “Tình hình hiện nay của ngươi thế nào?”
“Không có gì đáng ngại, chỉ là tinh khí thần tiêu hao quá lớn.” Mạc Cầu lắc đầu. “Để khôi phục sẽ cần một thời gian nhất định.”
“Không vội.” Vương Kiều Tịch thở ra một hơi, ngẫm nghĩ rồi lấy từ trên người ra một vật, bấm niệm pháp quyết ném sang màn mưa bên cạnh.
“Đó là cái gì?”
“Thủ đoạn nhỏ của Chân Tiên Đạo.” Vương Kiều Tịch mỉm cười. “Có thể dò xét cảnh vật xung quanh, biến hoá của linh khí, sự di chuyển của sông núi… Mọi người ở Chân Tiên Đạo đều biết, lúc ra ngoài có thể dùng nó để tìm nơi có linh khí nồng đậm, cũng có thể dùng để bói toán vị trí. Chân nhân Nguyên Anh có thể dùng nó để tìm ra bí cảnh hay tiểu thế giới nữa.”
“A!” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. “Lại có pháp thuật này nữa sao.”
“Chỉ là một tiểu thuật thôi.” Vương Kiều Tịch lắc đầu. “Nhưng một số trường hợp nó cũng hữu dụng, ví như có đủ thời gian, đủ manh mối thì có thể thôi diễn ra địa hình của một phương.”
“Chủ thượng.” Trọng Minh Hoả Mãng ổn định tinh thần, không còn bay tán loạn nữa. “Vân Mộng Thuỷ Giới vô biên vô hạn nhưng vẻn vẹn chí có một khối đại lục, đồ vật của lão chủ nhân lưu lại nằm ở đó.”
Nói xong nó lặng lẽ liếc mắt nhìn Vương Kiều Tịch, hiển nhiên vẫn ít nhiều đề phòng với nàng.
“Đại lục?” Mạc Cầu đưa mắt nhìn xung quanh. “Ở phương nào?”
“Phương nào cũng có thể tới.” Trọng Minh Hoả Mãng nhếch miệng cười. “Chỉ cần chọn một phương hướng mà đi thì sẽ tới được, bất luận là đâu cũng sẽ thấy đại lục đó.”
“Cái gì?”
“Ồ!”
Hai người Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch không khỏi sững sờ. Điều này thật đúng là kỳ quái.
Thời gian sau đó, Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên lá sen an tâm tu dưỡng, để Trọng Minh Hoả Mãng cầm theo trong lúc độn về phía trước. Mỗi ngày Vương Kiều Tịch thì thi pháp dò xét động tĩnh xung quanh. Nửa tháng sau, một vật hình trụ trong tay Vương Kiều Tịch rực lên linh quang, nét mặt nàng biến đổi, ánh mắt khó hiểu.
“Sao vậy?” Mạc Cầu hỏi.
“Ta nhớ đã từng nói, pháp thuật này của Chân Tiên Đạo có thể điều tra địa thế thay đổi, thời gian trôi qua, tu vi càng cao thì càng quan sát được nhiều.” Vương Kiều Tịch mở lời. “Chân nhân Nguyên Anh có thể nhìn ra biến hoá trong mấy vạn năm của địa vực nào đó.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu.
“Nhưng còn có một chuyện ta chưa nói.” Vương Kiều Tịch tiếp tục. “Nếu gặp địa phương có quy tắc biến hoá đơn giản thì có thể thôi diễn trở về trước một khoảng thời gian rất xa, giống như ở trong biển, thông qua lớp vỏ mặt đất mà có thể diễn hoá ra địa thế mấy chục vạn năm trước đó vậy.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu.
“Nơi này biến đổi rất đơn giản.” Vương Kiều Tịch nói tiếp. “Cho nên ta có thể thôi diễn ra đến 376 vạn năm về trước.”
“Cái gì?” Mạc Cầu nhíu mày. “Điều đó có ý nghĩa gì?”
“Ý của ta là.” Vương Kiều Tịch ngẩng đầu. “Thế giới này có tất cả 376 vạn năm lịch sử, từ lúc xuất hiện đã có mưa như vậy rồi.”
Hơn ba trăm vạn năm nghe thì rất dài, nhưng so với một phương thế giới thì còn chưa tính là gì. Kể cả chuyện mưa kéo dài liền mấy trăm vạn năm như thế cũng không phải là không thể có. Trong trí nhớ của Mạc Cầu thì Địa Cầu trước kia cũng từng có thời điểm mưa suốt mấy trăm vạn năm. Nhưng…
Thế giới này là gì?
“376 vạn năm…” Vương Kiều Tịch cau mày. “Khoảng thời gian này, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận