Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 562: Thanh lý

Một tháng sau Mạc Cầu mới trở lại động phủ, Trọng Minh Hỏa Mãng đang chìm vào nham tương trong lòng hỏa mạch nghe tiếng động thì khẽ nhúc nhích.
“Chủ thượng.” Nó mở miệng, âm thanh suy yếu nhưng vẫn không quên nịnh nọt. “Ngài trở về rồi.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ngươi chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa ta lại lấy tinh huyết.”
“A!” Trọng Minh Hỏa Mãng cứng người, vẻ mặt ảm đạm xuống rất nhiều. “Chủ thượng, có thể hoãn lại một chút hay không?”
Giọng nói của nó chứa đầy chua chát. “Tiểu yêu hiện giờ khí huyết chưa khôi phục, rút thêm tinh huyết không khác gì mổ gà lấy trứng.
Không phải là tiểu yêu không nguyện ý, chỉ là tạm hoãn một thời gian để ta khôi phục thêm một chút thôi?”
“Ngươi yên tâm, không chết được.” Mạc Cầu không biến sắc. “Lần này ta cũng không lấy nhiều như lần trước.”
“A!”
Trọng Minh Hỏa Mãng kêu lên một tiếng, rõ là đứng đầu giao long nhưng lại tỏ ra thái độ đau khổ vô cùng.
“Mặt khác.” Mạc Cầu chớp mắt. “Ngươi có nhớ tên họ chủ nhân trước của ngươi không? Vị trí người đó ngộ hại ở chỗ nào?”
“Cái này...”, Trọng Minh Hỏa Mãng chần chừ, thân thể hơi co rút lại. “Khi đó linh trí của tiểu yêu mới sơ khai, đối với việc ở ngoại giới không rõ lắm, cũng không biết tính danh chủ nhân trước là gì. Còn việc bị hại ở đâu ư? Lúc ấy tiểu yêu không ở bên cạnh chủ nhân nên mới may mắn trốn thoát một kiếp vậy.”
“Thật sao?” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Theo ta được biết, Địa Tàng Bản Nguyện đao có tiếng tăm vang dội trong Phật môn, rất ít truyền thừa ra ngoài. Ngươi chỉ là một linh thú mà cũng được truyền thừa thần thông này?”
Trước đây Mạc Cầu không có nhiều kiến thức về Phật môn, nhưng sau khi trò chuyện nhiều lần cùng với Ngộ Nguyên đại sư thì biết được môn Địa Tàng Bản Nguyện Đao này không chỉ có uy lực cường hãn mà còn liên quan đến bí ẩn của Phật môn. Thậm chí ở hệ phái giữa truyền thừa cũng rất ít lưu truyền thần thông này.
Việc này có chút kỳ quái!
Một giới tán tu sao lại có được thần thông truyền thừa cao cấp nhất của Phật môn?
“Việc đó...”, Trọng Minh Hỏa Mãng chớp mắt nói. “Có lẽ chủ nhân trước nhìn tiểu yêu thiên tư thông minh, lại có duyên với nhà Phật nên có ý truyền xuống cũng nên.”
“Có khả năng là vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng với thực lực của ngươi sao có thể khiến một vị tông sư Kim Đan giữ gìn mấy năm?”
“Tiểu yêu không biết.” Trọng Minh Hỏa Mãng lắc đầu. Mạc Cầu ra điều suy nghĩ. Trọng Minh Hỏa Mãng này còn giấu rất nhiều bí ẩn trên thân mình, nó lại vô cùng giảo hoạt, muốn hỏi ra được cái gì cũng không dễ.
“Nếu đã thế, ngươi cứ chịu khó tu hành, sau bảy ngày ta lại đến rít tinh huyết.”
Cuối cùng, hắn để lại một câu rồi không để ý đến vẻ khổ sở khẩn cầu của đối phương, phất tay áo trở về tĩnh thất của mình. Mở ra trận pháp, Mạc Cầu lấy ra hai bình đan dược.
Hạo Nguyên Đan!
Địch Linh Thần dịch!
Hạo Nguyên Đan lấy nội đan yêu thú cao giai luyện thành, có thể trợ giúp tu vi, công hiệu cường hãn. Địch Linh Thần Dịch là đặc sản của Loan Hải phân đàn của Cửu Giang Minh, dùng chất lỏng của gốc linh thụ nào đó luyện ra, có công hiệu nâng cao tinh thần, chỉ một giọt là có thể giúp người thường mở ra thiên nhãn, nhìn được khí cơ thiên địa vận chuyển huyền diệu thế nào.
Với Mạc Cầu mà nói, kết hợp với Linh Quan pháp nhãn thì có thể tăng cao uy năng khám phá vạn pháp. Những thứ này đều là lễ bái sư của Cơ Băng Yến, cũng là hậu lễ cảm ân cứu mạng. Ngoài ra Cơ Trường Không cũng bố trí người thông tin đến phân đàn hỏi thăm xem có thể có Âm Tuyết Cao cực phẩm vào tay không. Nếu có xuất hiện, hắn sẽ vì Mạc Cầu mà cầm xuống.
“Không lỗ.” Sờ lên viên đan dược, Mạc Cầu lộ ra một nụ cười nhạt. Kết giao với đảo chủ Đằng Tiên Đảo có rất nhiều chỗ tốt, huống bản thân Cơ Băng Yến cũng có tâm tính không kém. Thu một đồ đệ như nàng hắn không tính là chịu thiệt. Tính rộng ra những đồ đệ hắn đã thu từ trước, tâm tính của Cơ Băng Yến là tốt nhất.
Tất nhiên, hơn hai trăm năm sống đến nay, trong đám hậu bối thì người mà Mạc Cầu thực sự coi trọng chính là một người ở trong động thiên: Diệp Toàn Chân!
Nữ nhân đó mới là hạt giống tu đạo tốt nhất. Đáng tiếc...
Mạc Cầu lắc đầu, hắn lấy ra một hạt Hạo Nguyên Đan rồi ngửa cổ nuốt vào, vận công chuyển hóa. Bảy ngày sau, tinh nguyên trong đan dược hóa thành pháp lực nồng đậm, giúp hắn tiết kiệm mấy năm khổ công tu hành.
Nên rút tinh huyết rồi!
Tiểu viện ở thành nam. Thẩm Khê cầm chiết phiến trong tay nhẹ nhàng đong đưa mặc cho ba vị nữ tử trẻ tuổi xoa bóp đầu vai.
“Ừm...”
Hắn nhắm hai mắt lại, hài lòng hưởng thụ.
“Đám hàng hóa kia hai ngày trước có chở đi được chứ?”
“Bẩm thiếu chủ.” Một vị lão ẩu ở cách đó không xa nghe tiếng thì vội đáp. “Đồ vật vốn cần phải chở đi, nhưng nghe nói gần đây có tiểu hình thú triều nên đành chậm trễ mất mấy ngày. Có cần lão thân đi đến gặp Cơ Trường Không không?”
“Không vội.” Thẩm Khê khoát tay. “Hiện nay họ Cơ kia không thể bức sát quá, nếu không sẽ dẫn tới tình trạng cá chết lưới rách, chúng ta cũng không thu được lợi ích gì.”
“Đúng.” Lão ẩu xác nhận. “Ngoài ra còn có mấy đạo binh của chúng ta mất tích, trước mắt không có đầu mối gì.”
“Chỉ là vài tên đạo binh...”, Thẩm Khê khinh thường bĩu môi, tùy ý nói. “Để cao thủ Lam hộ pháp đi thăm dò một chút, thực sự không tìm được thì kiếm Cơ Trường Không cũng không muộn.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, tình trạng của Cơ Băng Yến thế nào rồi?”
“Bẩm thiếu chủ.” Lão ẩu kia đáp. “Trong khoảng thời gian này, đảo chủ phủ được canh phòng cẩn mật, người của chúng ta rất khó đưa tin nhưng nghe nói cũng đã lâm vào trầm mê rồi. Tỏa Tâm Độc của thượng nhân lại thêm bí pháp của thiếu chủ nữa, tình trạng của nha đầu kia tất nhiên không thể tốt đẹp được.”
Nói đến đây vị lão ẩy cười lạnh. Nàng đã gặp quá nhiều nữ tu trúng chiêu bí pháp hợp hoan của thiếu chủ, đó không phải là tà công phổ thông, chỉ cần nhiễm phải một chút thực thần chí, ngay cả liệt nữ trong trắng nhiễm phải cũng không loại bỏ được.
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Khê gật đầu, hai mắt hắn nheo lại. “Còn nữ nhân Tư Đồ kia, rất có thể nàng ta sẽ trốn ở trong phủ đảo chủ không ra ngoài.”
“Thiếu chủ.” Lão ẩu lên tiếng. “Cơ Trường Không sai người truyền lời, nói ngài yêu cầu quá mức, cũng không có ý định giao nữ nhân Tư Đồ gia ra.”
“A...”, Thẩm Khê nhếch miệng. “Tự thân hắn còn khó đảm bảo, lại muốn quan tâm đến người khác ư.”
“Ừm...”
“Cơ Trường Không, bao lâu hắn không liên hệ với chúng ta rồi?”
“Gần nửa tháng.”
“Cái gì?” Thẩm Khê nghe xong thì nhíu mày, phất tay đẩy nữ tử bên cạnh ra rồi khởi thân đứng dậy. “Kỳ quái.”
Hắn không phải kẻ ngu dốt, ngược lại còn rất thông minh. Nếu không hắn đã không được giao trách nhiệm này, mang theo nhiều người như thế mà dám chui vào Đằng Tiên Đảo.
“Thượng nhân bên kia nói thế nào?”
“Nửa tháng trước người của phủ đảo chủ có đến lấy giải dược, mọi việc vẫn bình thường không có dị trạng gì.”
“Thật sao?” Thẩm Khê cúi đầu như có điều suy nghĩ. “Trong khoảng thời gian này bảo người trên đảo phải cẩn thận một chút, người bên ngoài cũng đừng đến nhiều. Cho liên lạc với ám tử bên trong phủ đảo chủ của chúng ta, dẫu bại lộ thân phận cũng phải thăm dò xem bên trong đó đã phát sinh cái gì. Yên tâm, có ta ở đây, dù bại lộ thì Cơ Trường Không cũng không dám làm gì quá phận.”
“Thiếu chủ.” Lão ẩu sững người. “Ngài đang lo lắng?”
“Không.” Thẩm Khê cười khẽ. “Dù có lo lắng hay không, lo trước thì sẽ khỏi họa về sau, đây luôn là quy tắc làm việc của ta.”
“Ba... ba...”
Đột nhiên, có tiếng vỗ tay vang lên ngoài viện, một thanh âm yếu ớt truyền tới.
“Không hổ là hậu bối của Mặc Vân tiền bối, làm việc kín đáo quả thực cao minh, ta đã quá xem thường ngươi rồi.”
“Cơ Trường Không.” Thẩm Khê biến sắc, linh quang trên thân chớp động lại phát hiện ra có một cỗ uy áp vô tận bao phủ tứ phương.
Trận pháp!
“Cơ đảo chủ, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu nữ nhi của ngươi?”
“Ác tặc.” Đột nhiên có một âm thanh lạnh lùng vang lên. “Thì ra là ngươi hại ta.”
“Cơ Băng Yến.” Hai mắt Thẩm Khê co rút lại. “Sao có thể...”
“Không ổn.”
Hắn còn chưa dứt lời, viện lạc to lớn đã bị một cỗ lực lượng to lớn xé nát, lôi đình cuồng bạo ầm vang đánh xuống.
“A!” giữa tiếng kêu vào thê thảm, lão ẩu có tu vi Đạo cơ trung kỳ bị lôi đình đánh thành than trong nháy mắt.
“Oanh...”
Linh quang như nước thủy triều bao trùm tứ phương. Ngoài trang viên, Cơ Trương Không giữ khuôn mặt lạnh lùng cất giọng túc sát. “Không tha cho bất kỳ người nào.”
“Vâng.”
Trong khách điếm.
Sắc trời đã khuya mà hậu viện vẫn còn ánh nến đốt lên. Vài vị tu sĩ và đạo binh cùng tập hợp một chỗ nhỏ giọng thương nghị.
“Ngày mai, chúng ta đi bên này, đem hàng qua cửa nam ra ngoài, theo đường thủy vận chuyển về kho chứa.”
“Ừm.”
“Khoảng thời gian gần đây phủ binh ngày càng tản mạn, chúng ta có thể vận chuyển thêm vài thứ ra ngoài. Như thế, đổi được linh vật, luyện hóa pháp lực rồi thì có hy vọng tiến thêm một bước...”
“Không sai.”
“Rầm rầm...”
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng binh khí va chạm.
“Xông vào, bắt lấy chúng.”
“Ây...”
Một khắc sau, tiếng chém giết nổi lên bốn phía, đèn đuốc sáng trưng ngoài đường, không bao lâu sau liền có phủ binh khua chiêng gióng trống trấn an mọi người, tuyên bố không có việc gì xảy ra.
Tôn Chính dùng một cước đá văng cử thạch môn, khuôn mặt lạnh lùng đi vào một khu vực có hơn mười người đang tụ hợp.
“Họ Vi kia, các ngươi đi với ta một chuyến, đảo chủ muốn gặp các ngươi.”
Hơn mười người có mặt kia đưa mắt nhìn nhau. Đột nhiên một người quát lớn.
“Trốn!”
Lưu quang lóe lên, sau vài sát na đã xuyên thủng thạch bích. Những người khác đều biến sắc vội chạy ra tứ tán.
“Các ngươi trốn được sao?”
Tôn Chính cười lạnh, hắn vung tay lên, bên ngoài đã có người chờ sẵn.
“Ông...”
Hơn mười đạo lưu quang kia như cá sa vào lưới, nhanh chóng bị bắt lại.
“Không thể nào...”
Ngũ Độc thượng nhân mặt đầy máu tươi đang bị ba người vây ở chính giữa, hắn cầm xà trượng trong tay, cắn răng gầm lên. “Tỏa Tâm Độc của ta không thể bị người khác hóa giải được.”
“A...”, một người cười lạnh. “Có thể hay không thể cũng đã không còn quan hệ gì đến ngươi. Thượng nhân, Liễu mỗ tín nhiệm ngươi như thế, ngươi lại muốn hãm hại Liễu gia ta vạn kiếp bất phục.”
Nói đến đây, hắn không khỏi giận dữ. Ngũ Độc thượng nhân là do hắn giới thiệu mới nhập vào Đằng Tiên Đảo. Hiện giờ nếu không nhờ Cơ Trường Không rộng lượng cho hắn lập công chuộc tội, nếu không toàn bộ Liễu gia xem như xong rồi.
“Đi chết đi.”
Trong tiếng rống giận dữ, các loại linh quang lại nở rộ giữa trời. Không bao lâu sau...
“Bành!”
Một bộ nhục thân nổ tung giữa trời, vô số mảnh linh quang như tơ tuyến trảm diệt tất cả sinh cơ.
Ở góc tường nào đó.
“Bành!”
Một khối tường gạch nổ tung, mấy chục con độc trùng từ bên trong leo ra, vỗ vỗ hai cánh bay vào giữa thành.
“Là ai?” Tàn hồn ở trong thể nội độc trùng gào lên. “Là ai phá hoại chuyện tốt của ta, giải được Tỏa Tâm Độc? Lão phu dù chết cũng không tha cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận