Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 347: Tranh chấp (1)

Linh thạch, đan dược tạm thời Mạc Cầu không thiếu, tính cả tích lũy lúc trước thì hắn khá dư dả. Những thứ này rất quan trọng đối với người tu hành nhưng không thể giúp tăng chiến lực lên trong thời gian ngắn, bản thân người tu luyện không thể vội vàng. Hắn càng trải qua nhiều nguy hiểm thì càng thấu hiểu giá trị của việc tăng lên thực lực.
Muốn thực lực tăng lên thì không gì ngoài tu vi, pháp khí và công pháp. Tu vi không thể một lúc đột nhiên tăng mạnh. Pháp khí trong tay hắn có không ít, trừ khi có thêm pháp khí thượng phẩm nếu không thực lực cũng khó mà tăng lên nhiều được. Nhưng pháp khí thượng phẩm nào phải thứ dễ có được. Có nó trong tay rồi cũng không dễ để sử dụng như ý muốn.
Còn công pháp… tuy mỗi ngày thức hải của hắn có thể thắp sáng gần trăm khối tinh quang nhưng mấy năm qua lượng tinh quang tiêu hao cũng vô cùng lớn. Pháp thuật của tiên gia, động vào cái nào cũng tiêu tốn hơn vạn, thậm chí mấy vạn tinh quang cho nên hiện tại lượng tích lũy của hắn cũng không nhiều lắm.
May có Cửu Hoả Thần Long Tráo còn có thể lĩnh ngộ được. Nhất là sau khi nhìn thấy đoàn lôi hoả của Lôi gia thì trong lòng hắn đã có biến động.
“Mạc huynh.” Lôi Thiên Quân ra vẻ khó xử. “Lôi hoả này tuy không phải là thiên địa linh hoả gì nhưng cũng là chỗ để linh tính hoả mạch hội tụ, một khi nó bị chia sẻ thì tác động gây ra sẽ rất lớn. Huống hồ hoả tính của Lôi hoả vốn dữ nên rất khó điều khiển, Lôi gia chúng ta cũng chỉ dùng nó để luyện khí mà thôi.”
“Yên tâm, ta sẽ chỉ lấy phân nửa, sẽ không khiến địa mạch sinh ra dị động.” Mạc Cầu mở lời. “Còn như hoả tính của nó thế nào thì không phiền Lôi huynh phải bận lòng, Mạc mỗ tự có biện pháp để thu xếp.”
Lôi Thiên Quân có chút chần chừ. Trọng bảo của Lôi gia tất nhiên là kiếm phôi pháp bảo kia, nhưng lôi hoả này phẩm chất cũng không tầm thường, thậm chí có thể dưỡng ra được cả tu sĩ Đạo cơ. Vô duyên vô cớ bị người khác lấy mất một nửa thì…
“Sao rồi.” Mạc Cầu lạnh nhạt nói. “Lôi huynh không nỡ sao?”
“Không hẳn.” Lôi Thiên Quân lắc đầu. “Chỉ là chuyện này can hệ trọng đại, một mình ta khó mà quyết định được.”
“Vậy sao.” Mạc Cầu gật đầu nhưng không cố nài. “Thế thì quên đi.”
Nói xong hắn đứng dậy.
“Khoan đã.” Lôi Thiên Quân biến sắc vội đưa tay ra trước cản lại. “Lôi mỗ chỉ là một thành viên của Lôi gia tất nhiên là không thể quyết định được, nhưng nếu ta có thể trở thành gia chủ rồi mới đem lôi hoả phân ra một nửa thì thế nào?”
“A!” Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn lại. “Lôi huynh xem xem ngươi có thể trở thành gia chủ Lôi gia hay không?”
“Việc này không chỉ có một mình Lôi mỗ mong muốn.” Lôi Thiên Quân cười nói. “Vị trí gia chủ của Lôi gia cũng có mấy người nhòm ngó, nhưng Mạc huynh xem Lôi mỗ có thể đảm nhận vị trí đó được không?”
Mạc Cầu nhíu mày, hắn nhìn kỹ đối phương một lát rồi chậm rãi gật đầu. “Theo ta thấy vị trí gia chủ của Lôi gia ngoài Lôi huynh thì không thể là ai khác được.”
“Ha ha…”, Lôi Thiên Quân nghe vậy thì cười lớn. “Mượn lời tốt của Mạc huynh, vị trí gia chủ là của ta thì vấn đề lôi hoả này có thể giải quyết được.”
Nói xong hắn duỗi bàn tay. “Mạc huynh, mời!”
Mạc Cầu cũng cười cười, lấy từ túi trữ vật bên hông ra một cái đèn lồng hình bát giác. Vật này là hắn dùng linh thạch mua được ở phường thị. Đó là một pháp khí hạ phẩm, công dụng cũng chỉ có một, đó là chứa đựng linh hoả. Cho dù là thiên địa linh hoả nó cũng có thể giữ được trong một thời gian ngắn mà không bị tổn thương đến bản thể. Điều này không phải pháp khí trung phẩm nào cũng có thể làm được.
“Đi.”
Mạc Cầu bấm tay, cái đền lồng hình bát giác bay ra xoay quanh phía trên Lôi hoả. Bấc đèn lay động, một sợi khí tức mắt thường khó nhìn thấy hướng phía dưới mà đi, dẫn theo một tia hoả diễm.
“Đôm đốp!”
Lôi hoả ẩn chứa điện quang chớp động, cái đèn lồng lập tức run rẩy khiến cho Lôi Thiên Quân đứng xem giật mình trong lòng. Hắn rất rõ, lôi hoả này nhìn như không lớn nhưng uy năng của nó không tầm thường, tu sĩ Luyện khí viên mãn bị nhiễm vào cũng là thập tử vô sinh, muốn luyện hoá nó lại càng là việc khó khăn. Tu sĩ Đạo cơ xuất lực kết quả chưa chắc đã như mong muốn, còn như tu sĩ Luyện khí thì đúng là hữu tâm mà vô lực. Cũng vì thế mà đến ngày nay nó chưa từng bị người khác thu lấy.
“Hoa…” Bên tai hai người vang lên âm thanh khác thường.
Lôi Thiên Quân ngẩng đầu nhìn, hai mắt hơi mở lớn, hắn thấy hình dáng Mạc Cầu đột nhiên biến đổi. Tóc trên đầu chuyển sang sắc hồng, hai mắt như có liệt diễm, da thịt chẳng khác nào nham tương chảy xuôi. Khống hoả huyết mạch trong cơ thể Mạc Cầu đã được thôi phát đến cực điểm.
“Cái này… là cái gì vậy?”
Lôi Thiên Quân không biết rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cảm nhận được lôi hoả đã ngoan ngoãn đi rất nhiều. Một tia hoả diễm được chiếc đèn lồng dẫn dắt hội tụ lại ở bấc đèn rồi khẽ đung đưa. Một lát sau gần nửa lôi hoả co lại thành một đốm núp trong chiếc đèn lồng mà không có biểu hiện dữ dằn thái quá nào.
“Hô…”
Mạc Cầu thả ra một ngụm trọc khí, thu hồi dị trạng của cơ thể rồi chắp tay thi lễ với Lôi Thiên Quân.
“Đa tạ.”
Sau khi luyện hoá đoàn lôi hoả này, Cửu Hoả Thần Long Tráo của hắn có thể tiến thêm một tầng nữa. Luyện sát chi thuật cũng có cơ tăng lên ngũ phẩm. Thêm một bước nữa là sẽ trở thành luyện sát thành cương, có thể giống như pháp môn thượng thừa xuất nhập cửu tiêu, đối đầu với pháp khí thượng phẩm cũng không phải việc khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận