Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 551: Nhận người

Nửa tháng sau, Hàn Nghiệp lại đến hiệu thuốc Thanh Nang. Sau một thời gian sửa chữa hoàn thiện, hiệu thuốc đã có đầy đủ các tủ bày hàng, một số phần trang trí cũng cơ bản đã xong. Phía sau quầy là mấy cột đá khảm trên vách tường. Cột đá không lớn, bên trong trống rỗng. Mấy bình đan dược được đặt ở bên trong, trông qua như không có biện pháp phòng ngừa gì cả.
Đan dược không nhiều, vẻn vẹn chỉ có vài bình. Người đến xem cũng thưa thớt. Cả hiệu thuốc to ngoài Mạc Cầu ra thì chỉ có một lão giả tóc trắng phơ đang quét dọn tủ bày. Người lạ đi qua nhìn thấy hiếu thuốc giống một gánh hát rong hơn là một hiệu thuốc cao cấp.
“Mạc đạo hữu.”
“Hàn đạo hữu.”
Hai người gặp nhau, Mạc Cầu lấy ra một bình đan dược. “May mà hoàn thành được công việc.”
“Làm phiền đạo hữu rồi.” Hàn Nghiệp gật đầu, mở miệng bình, một cỗ linh khí đậm đặc xông lên. Hắn nhíu mày, vẻ mặt bất động thanh sắc.
“Mạc đạo hữu, ngươi không lấy thù lao sao?”
“Không làm phiền đạo hữu phải lo lắng, Mạc mỗ không quên thù lao và đã lấy rồi.” Mạc Cầu lắc đầu.
“A!” Hàn Nghiệp kinh ngạc. “Theo ta được biết, một lò Thanh Linh Đan thường thu được bảy tám hạt, mà ở trong này lại có đến chín hạt. Ngươi...”
“Với việc luyện đan thì Mạc cỗ cũng có một chút tâm đắc.” Mạc Cầu bình thản. “Số lượng đan dược thu được thường nhiều hơn người khác một chút, đạo hữu không cần quá kinh ngạc.”
“Thật sao?” Hàn Nghiệp chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên hắn nhướng mày, nhìn kỹ Mạc Cầu từ trên xuống dưới, sắc mặt dần ngưng trọng, sau đó đứng lên cũng tay thi lễ. “Chúc mừng đạo hữu! Hàn mỗ mắt tục, đến bây giờ mới phát hiện ra Mạc đạo hữu đã là Đạo cơ hậu kỳ rồi. Chúc mừng đạo hữu, trên con đường đại đạo lại tiến thêm một bước, tông sư đã không phải là việc xa vời.”
Khí tức trên thân Mạc Cầu chớp động, biểu hiện còn có phần bất ổn, hiển nhiên là hắn vừa đột phá cách đây chưa lâu.
Đạo cơ hậu kỳ! Mạc dù cùng ở cảnh giới Đạo cơ nhưng ranh giới này cũng ngăn cản biết bao tu sĩ. Nếu đã tiến giai Đạo cơ, chỉ cần tập trung tu hành, chịu được nhàm chán thì gần như đều có thể thành tựu Đạo cơ trung kỳ. Còn hậu kỳ thì... tuyệt không phải chỉ chịu khổ là có thể tiến giai được. Mỗi vị Đạo cơ hậu kỳ đều là tồn tại không tầm thường ở tu hành giới, là những người có hy vọng Kim Đan.
Tông sư Kim Đan hiếm thấy cỡ nào?
Ngay cả đảo chủ của Đằng Tiên Đảo cũng mới có tu vi Đạo cơ viên mãn mà thôi. Chỗ dựa đứng sau ba tiệm thuốc lớn trên đảo là gia chủ Hoàng gia cũng chỉ là Đạo cơ hậu kỳ.
Tất nhiên, thế lực của bọn họ phức tạp, không có khả năng chỉ có một vị tu sĩ Đạo cơ mà thôi. So với tầng thế lực như vậy thì một tán nhân cô đơn khó mà sánh được. Ngay cả như vậy, việc Mạc Cầu thành tựu Đạo cơ hậu kỳ đã làm cho vị thế của hắn rất khác trước. Hàn Nghiệp còn sinh lòng lo sợ, âm thầm nhớ lại xem lúc trước mình đến gặp đối phương có làm điều gì thất thố đắc tội với đối phương hay không.
“May mắn là ta vừa mới đột phá hai ngày trước mà thôi.” Mạc Cầu cười nhạt, nhưng thần sắc cũng thể hiện rõ sự thư thái. “Nhiều năm vất cả, kết quả cũng không phụ lòng mình.”
“Đạo huynh nói đùa.” Hàn Nghiệp vội lắc đầu. “Có thể thành tựu Đạo cơ hậu kỳ đều xứng với thiên chi kiêu tử, ngày khác chưa chắc đã không thể nhòm ngó cảnh giới tông sư. Đây là đại hỉ sự, không bằng Hàn mỗ làm chủ mời dăm ba đạo hữu, chúng ta cùng tụ họp một chút?”
Một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ đến mở tiệm thuốc hoàn toàn khác với một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ làm cùng việc đó. Coi như người khác có muốn áp chế cũng phải tìm cách uyển chuyển hơn rất nhiều. Hơn nữa cũng không có ai vô cơ nguyện ý đắc tội với cao thủ bậc này. Huống chi tiệm thuốc của Mạc Cầu bán đan dược nhưng không hề cạnh tranh với ba nhà kia. Số lượng đan dược luyện ra cũng hơn người, xem ra Đằng Tiên Đảo lại sắp có thêm một vị đại gia luyện đan rồi.
Việc này với Hàn Nghiệp là một chuyện tốt.
“Không cần phải làm thế.” Mạc Cầu lắc đầu. “Tại hạ vừa đột phá, cần thời gian để ổn định căn cơ, lần này đi ra ngoài cũng là đáp ứng lời mời mà tới.”
“Vâng.” Hàn Nghiệp gật đầu. “Là Hàn mỗ lỗ mãng rồi.”
Ý niệm vừa động, hắn liền mở miệng thăm dò đối phương. “Đạo huynh có thuật luyện đan bất phàm, nhưng tiệm thuốc kinh doanh không thể chỉ có một người. Nơi này ta thấy còn thiếu người phụ giúp.”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu vuốt lông mày. “Không dám dối đạo hữu, Mạc mỗ có ý nhận người nhưng nhất thời chưa tìm được ai phù hợp.”
“Đạo huynh.” Hàn Nghiệp chớp mắt. “Nếu ngươi không ngại, ta có thể giới thiệu cho vài người. Không biết...”
Hắn ngừng lời nhìn đối phương thăm dò. Theo lý mà nói, hai nhà đều làm nghề có liên quan đến đan dược, vốn không nên dùng người của đối phương.
“Có thể.” Mạc Cầu lại không nghĩ nhiều như đối phương. Hắn cần vài người trợ giúp ở hiệu thuốc, đan dược ở đây bán chỉ vài loại. Những việc tiếp đãi khách nhân và liên quan đến việc luyện đan không phải việc gì hắn cũng tự mình làm được, mà những việc này cũng cần người phải có kinh nghiệm.
“Vậy thì tốt rồi.” Hàn Nghiệp vỗ tay, vẻ mặt kích động. “Để ta kêu các nàng tới.”
Nói xong hắn lên một tấm linh phù trên người ra, mặc niệm vài câu rồi truyền đi tin tức. Lúc này có một thiếu niên ăn mặc bẩn thỉu cẩn thận đi vào cửa hiệu, mở miệng hỏi thăm.
“Xin hỏi, nơi này có thu linh dược không?” Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra một túi vải đựng thảo dược nói. “Ta có một gốc linh thực ngàn năm ở đây.”
“Linh thực ngàn năm.” Mạc Cầu chớp mắt, rồi nhẹ lắc đầu. “Xin lỗi, hiệu của ta không thu linh dược, nhưng Quý Huệ Thảo đường của Hàn đạo hữu ở đây thì có.”
“Mạc huynh.” Hàn Nghiệp khẽ biến sắc, ánh mắt lộ ra một tia cảm kích. “Đa tạ.”
Hắn làm việc buôn bán thảo dược nhưng không phải cái gì cũng tự thu thập được, mua lại từ người khác chiếm một phần không nhỏ. Những tiệm thuốc khác mặc dù chỉ mua bán đan dược nhưng cũng không từ chối mua bán một ít linh dược. Việc này chẳng khác nào đoạt đi sinh ý của các thảo đường. Vừa hay có Mạc Cầu ở đây nghe thấy linh thực ngàn năm mà không tham lấy còn để tặng cho mình. Người này có thể kết giao.
“Khác khí rồi.” Mạc Cầu khoát tay. “Sau này hiệu thuốc Thanh Nang còn cần nhiều thảo dược, cũng mong đạo hữu để ý tạo điều kiện cho.”
“Nhất định là thế.” Hàn Nghiệp ngưng trọng. “Xin đạo huynh yên tâm, bất luận là khi nào, chỉ cần thảo đường của ta có thì nhất định sẽ không cấp thiếu cho hiệu thuốc Thanh Nang.”
Mạc Cầu gật đầu hài lòng. Lúc đó Hàn Nghiệp cũng đã kiểm tra linh thực, mỉm cười hài lòng rồi nói ra giá cả. Thiếu niên kia làm ra vẻ hồ nghi, quan sát hai người rồi không đáp mà quay đầu rời đi.
“Hẳn là một thám tử.” Hàn Nghiệp không ngạc nhiên, hắn giải thích. “Linh thực bậc này bình thường khó mà xuất hiện trong tay phàm nhân, đằng sau đối phương còn có người khác.”
“Giá tiền ta đưa ra, tám chín phần mười... là giá tốt nhất rồi.”
Hàn Nghiệp rất có lòng tin. Lời còn chưa dứt, lại có người đi tới quét mắt nhìn xung quanh rồi cung tay hành lễ với hai người.
“Xin hỏi, nơi này cần người làm có phải không?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu, quan sát người vừa tới, tinh quang trong mắt lóe lên. “Đạo binh?”
Người này thể trạng mạnh khỏe, thân hình khôi ngô, đeo một thanh trường đao sau lưng, khí tức lăng lệ. Mỗi bước chân đặt xuống đều mang theo một loại cảm giác khó tả. Đây là người đã đem võ công tu luyện đến thuần thục, thấm vào xương cốt mới có thể đạt được. Khí tức trên thân hắn ở trong mắt tu tiên giả khác thì không rõ lắm, nhưng trong mắt Mạc Cầu thì lại rõ mồn một.
“Tiền bối thật sắc sảo.” Đại hán kia hơi biến sắc, vội vã khom người. “Tiểu nhân tên Hầu Triệu, thật là đạo binh trên đảo, nhưng thời gian phục vụ đã hết nên xuất ngũ trở thành người bình thường.”
“Đạo binh trên đảo?” Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang Hàn Nghiệp có ý hỏi.
“Đằng Tiên Đảo đúng là có số lượng lớn đạo binh Tiên Thiên để tuần tra các nơi, chống lại yêu thú.” Hàn Nghiệp gật đầu giải thích. “Đạo binh xuất ngũ có thể do tuổi tác đã cao không còn dùng được, hoặc là người lập được đại công nên được xuất ngũ trước thời hạn. Người này thuộc về trường hợp phía sau.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, tay áo dài vung lên, một bức họa chậm rãi hiện ra phía trước đại hán.
“Ngươi nhìn vào bức họa này, nếu có thể kiên trì trong thời gian một nén hương thì có thể lưu lại.”
Bức họa này đến từ Thượng Thanh Huyền U động thiên, là một kiện quỷ khí thú vị có thể thu hút tâm thần người ta, tạo nên những nỗi sợ hãi tận cùng. Những người tâm tính gian tà còn bị nó tổn hại thần hồn. Tuy thủ đoạn không tính là cao min nhưng dùng để khảo nghiệm mức độ tạp dịch thì thừa đủ dùng.
“Vâng.” Đại hán gật đầu.
Hắn lấy lại bình tĩnh, trợn mắt nhìn vào bức họa, trong lòng hơi có cuồng loạn nhưng cố nén không quay đầu. Lúc ấy có hai nữ nhân đi tới, nhìn đại hán bằng ánh mắt hiếu kỳ rồi đi thẳng tới trước mặt Hàn Nghiệp.
“Thúc tổ.”
Hai nữ nhân này tuổi chưa lớn, tướng mạo giống nhau như đúc, quần áo mặt trên người một xanh một đỏ.
“Ừm.” Hàn Nghiệp gật đầu, chìa tay ra. “Hai người này là hậu bối của Hàn mỗ, thiên phú tu hành bình thường nhưng lại có thiên phú với y dược, dùng để tiếp đón chào hỏi khách thì rất hợp.”
“Thải Văn, Phái Văn nhanh ra mắt Mạc đạo hữu.”
“Hàn Thải Văn.”
“Hàn Phái Văn.”
“Ra mắt Mạc tiền bối.” Hai nữ nhân khuất thân thi lễ.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, thuận miệng hỏi dược tính của mấy vị thảo dược thì hai nữ nhân đều đối đáp trôi chảy, hỏi thêm vài câu y lý thì phần lớn đều có thể trả lời được.
“Không tệ.” Với tuổi tác như vậy thì Mạc Cầu không quá nghiêm khắc khảo vấn, hắn gật đầu. “Sau này các ngươi làm việc ở đây, mỗi tháng nhân ba linh thạch hạ phẩm, hai viên đan dược luyện khí.”
Hai nữ nhân vô cùng mừng rỡ vội vã khom người. “Đa tạ tiền bối hậu ái.”
Tiền lương ba linh thạch hạ phẩm đã nhiều hơn so với các thảo đường khác, ngoài ra còn được thưởng thêm đan dược nữa. Hai nàng rõ là không ngờ tới điều này.
“Đa tạ thúc tổ.”
“Ha ha...”, Hàn Nghiệp vuốt râu cười. “Đạo huynh đúng là mạnh tay, thù lao so ra còn vượt hơn sư phó ở bên ta nữa.”
“Chỗ ta ít người, sau này các nàng phải trông coi mọi việc ở đây.” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Thủ lao như vậy không coi là nhiều.”
Vừa nói chuyện, hắn vừa nhìn sang đại hán đang tiếp nhận khảo nghiệm, vẻ mặt hài lòng. Người này võ đạo không tầm thường, tinh khí thần dâng trào, cự ly luyện thành pháp lực chỉ còn cách một bước thôi. Đối phương làm hắn nhớ tới mình của mấy năm trước. Tâm tính không tệ.
“Tốt, ngươi có thể lưu lại.”
Nói xong Mạc Cầu vung tay áo thu tấm họa đồ lại.
“Đa tạ tiền bối.” Đại hán kia hít sâu một hơi, cung tay làm lễ. “Tiểu nhân Hầu Triệu ra mắt chủ gia.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. Ta tên Mạc Cầu, ở hiệu thuốc không có nhiều việc nhưng không được chủ quan, thù lao mỗi tháng một viên linh thạch hạ phẩm, một hạt đan dược. Ngươi đồng ý chứ?”
“Tiểu nhân nguyện ý.” Hầu Triệu cũng vô cùng mừng rỡ vội quỳ một chân xuống đất. “Đa tạ tiền bối đã thu nhận. Phải rồi...”, hắn chớp mắt ngẫm nghĩ rồi lại nói. “Tiểu nhân còn có hai huynh đệ, đều là những người thuần lương, không biết..., không biết tiền bối có muốn thu nhận hay không?”
“Đúng là có thiếu mấy người hộ vệ.” Mạc Cầu trầm ngâm rồi gật đầu. “Nếu bọn họ có thể thông qua khảo nghiệm thì cũng có thể. Có điều trước tiên...”
Hắn vung tay lên, một khối ngọc bài hiện ra ở trước mặt Hầu Triệu. “Tích một giọt tinh huyết lên trên.”
“Cái này...”, Hầu Triệu hơi chần chừ rồi mạnh mẽ gật đầu. “Vâng.”
Một canh giờ sau, Hầu Triệu mang vẻ mặt kích động xuất hiện tại một đình viện vắng vẻ.
“Lão Ngô, Tiền huynh đệ, ta tìm được việc cho chúng ta rồi, thù lao không ít, còn có tu sĩ Đạo cơ tọa trấn nữa.”
“Thật vậy sao?”
Trong nội viện, hai người khác đều mừng ra mặt, một người hơi nhíu mày. “Thế nhưng ở trên đảo mà bị những người kia phát hiện ra thì chúng ta biết làm sao?”
“Không có chuyện trùng hợp như vậy đâu.” Hầu Triệu biến sắc, hắn hạ giọng. “Bằng vào thực lực của ba người chúng ta, ra khỏi đảo chỉ có một đường chết, vào đất liền cũng không có gì đảm bảo, mà chưa chắc đã có đường đi. Chi bằng ở trên đảo ẩn thân có khi còn an toàn hơn.”
“Hy vọng là thế.” Tiền huynh đệ gật đầu, rồi bất đắc dĩ than. “Ai có thể ngờ, mấy người Mao thống lĩnh lại...”
“Chớ có lên tiếng.”
Yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận