Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 608: Vân Mộng thuỷ quyển

Mạc Cầu quay đầu, đập vào mắt là loạn thạch bay tứ tung. Hòn lớn kích thước gần một trượng, hòn nhỏ cũng cỡ đầu người như đạn pháo bắn về phía hắn, uy lực mạnh mẽ làm cho khí cơ thiên địa xung quanh cũng hỗn loạn.
“Ầm ầm…”
Khí lãng quay cuồng, tốc độ cực hạn càng làm tăng thêm uy năng đột kích.
“Hừm…”
Mạc Cầu nheo mắt. Công kích đánh tới mặc dù không yếu nhưng với hắn thì vẫn không tính là gì, sát chiêu chân chính thực ra ẩn giấu trong đám loạn thạch.
“Soạt!”
Một sợi hoả diễm hiện lên, hoả tuyến vờn quanh, loạn thạch nổ tung, bụi mù ngập trời, một cây phân thuỷ tam tiêm vô thanh vô tức xuyên qua hư không mà tới. Ba gai nhọn phi tốc xoay tròn, một vệt lửa quấn quanh trên đó, hoả diễm mờ ảo lại khiến hư không xung quanh khẽ rung lên.
Không phải nhiệt độ cao làm cho không khí vặn vẹo mà lý do nằm tại một vùng không gian. Ngô Dụng cầm phân thuỷ tam tiêm sắc mặt căng cứng, ánh mắt kinh sợ, thân thể và kinh khí trong tay kết hợp muốn đâm ra một kích xé rách hư không.
“Đến hay lắm.” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Vốn hắn không để ý lắm vì tuy Ngô Dụng là tông sư Kim Đan nhưng có vẻ như đối phương đi con đường khác biệt nào đó, thực lực thua xa tông sư bình thường. Không nghĩ đối phương lại có pháp môn tinh diệu như thế trên người.
Mũi thương đỏ rực nội uẩn lực lượng thuỷ hoả, hai thứ đụng nhau như âm dương giao hội làm phát sinh rất nhiều biến hoá huyền diệu, làm không gian cũng rung chuyển.
Mạc Cầu toàn lực ứng phó, thậm chí kích phát Thập Đại Hạn làm cho thực lực bản thân tăng lên mấy lần cũng khó mà làm cho hư không rung chuyển như thế, cùng lắm là làm cho không khí nổ vang mà thôi. Ấy vậy mà Ngô Dụng lại làm được!
Dù cũng chỉ là thoáng qua cũng đủ khiến người ta phải kinh hãi. Việc này không phải do thực lực của đối phương mạnh mẽ mà do huyền công biến hoá có liên quan đến không gian. Sau khi suy nghĩ, Mạc Cầu lại hơi chần chừ. Hắn quay người rút đao, Thập Phương Sát Đạo hiện lên, hắc đao trong tay hoá thành một sợi hắc tuyến khó thấy đột kích về phía phân thuỷ tam tiêm của Ngô Dụng.
“Đương…”
Tiếng va chạm du dương thanh thuý. Mạc Cầu cảm thấy cổ tay chán động, hắc đao như muốn rời khỏi tay, đơn thuần là sức mạnh kỹ xảo thì hắn đã rơi vào thế hạ phong.
“Hừ!”
Sau một tiếng hừ lạnh, thân pháp của hắn liền biến hoá, trường đao thuận thế chém tới, đao quang ưu nhã như một mặt quạt trải rộng lặng lẽ lướt qua gần một dặm, dưới chân hắn đao quang nở rộ như hoa sen.
Toà sen hoả diễm chập trùng, những nơi nó đi qua đá núi liền hoá thành dung nham cuồn cuộn bắn ra bốn phía.
Thập Phương Sát Đạo!
Mạc Cầu vốn xuất thân là người tập võ, sở trường về phương pháp cận chiến, hiện giờ Kim Đan đã có thành tựu nhục thân tất nhiên là không yếu, kinh nghiệm chém giết cũng rất thành thạo. Ngô Dụng tuy có công pháp huyền diệu nhưng việc chém giết không chỉ dựa vào pháp môn, còn phải dựa vào khả năng ứng biến và ánh mắt nhận biết biến hoá cũng rất quan trọng.
Sau lần va chạm này, thân hình Mạc Cầu lui về phía sau, Ngô Dụng thì không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, chân đạp hư không liên tiếp lui về sau đến trăm trượng mới miễn cưỡng dừng lại được.
“Ngươi…”
“Là ngươi!” Hai mắt vừa mở, đối phương đã nhận ra Mạc Cầu. “Mạc đại tiên sinh.”
“Mạc đại tiên sinh?”
Mấy người Diệp Phi Hoa vội vã chạy tới nghe thấy cũng không khỏi sững sờ. Tiếng tăm Mạc đại tiên sinh các nàng đều từng nghe thấy. Bắc giang xuất hiện một vị tông sư Kim Đan thông hiểu thuật luyện đan không phải là một việc nhỏ, dù không được gặp thì cũng ít nhiều có nghe nói tới.
Gương mặt Tiết Lục Y càng mở hồ không hiểu.
Mạc đại tiên sinh!
Mạc trưởng lão chính là Mạc đại tiên sinh?
Thương Vũ Phái lại có một vị tông sư Kim Đan toạ trấn sao?
Suy nghĩ một lúc, nàng không khỏi giật mình. Chả trách trước khi bế quan sư tỷ dặn đi dặn lại cho nàng nếu có việc gì cần thì cứ đến hỏi ý kiến của Mạc trưởng lão. Năm dưa Thương Vũ Phái bị người ta quấy nhiễu thiếu chút nữa không giữ được, cũng là do Mạc trưởng lão ra tay hỗ trợ?
Chả trách đối phương hầu như không để ý đến việc thường của tông môn, hành tung lại xuất quỷ nhập thần. Thường xuyên không thấy thân ảnh nhưng lại có một loại cảm giác siêu nhiên khiến cho người ta tin tưởng thần phục.
Thì ra là thế!
Năm xưa nàng không hiểu, bây giờ đã có đáp án thì mọi câu hỏi dường như đã có câu trả lời thoả đáng.
“Chúng ta lại gặp mặt.” Mạc Cầu thu đao nhìn đối phương. “Ngô đạo hữu thực sự trung thành với Huyền Hoả tông, để đảm bảo huyết mạch của tiền nhân được lưu truyền mà không tiếc đoạt lấy mạng người, thậm chí gây ra đồng tộc tương tàn.”
Sau lưng hắn là một nơi không khác gì luyện ngục ở nhân gian. Mấy chục nữ thi khô quắt nằm ngã trên mặt đất, từng huyết tuyến nối thi thể các nàng lại, sau cùng tập trung trên người hai hài nhi. Những nữ nhân này cho dù chết rồi, tinh huyết khô kiệt thì những thứ còn lại vẫn còn có thể cung cấp nuôi dưỡng hai hài nhi kia.
Không chỉ có nữ thi, ở đây vốn còn có mười mấy hài nhi nhưng những hài nhi kia vì không có thiên phú tu hành, hoặc là dù có nhưng yếu ớt thì đều hoá thành dưỡng chất để phục vụ cho hai đứa bé kia.
Mấy người Diệp Phi Hoa đáp xuống, nhìn thấy cảnh ấy thì không khỏi hít sâu, bản năng người mẹ khiến các nàng không đành lòng. Tiết Lục Y nâng Lục La vẫn còn hơi thở, khoé mắt chảy ra hai dòng nước mắt rồi nhìn vào một trong hai hài nhi còn sống.
“Mạc đạo hữu.” Đến lúc này Ngô Dụng cũng không ẩn giấu nữa, hắn trầm giọng. “Ngô mỗ không có ý khiến đạo hữu khó xử, chỉ cần đạo hữu giao hai đứa bé phía sau cho ta, Ngô mỗ sẽ ngay lập tức quay người rời đi.”
Hiện giờ hắn cũng không nghĩ đến việc tạo ra một hài nhi thứ ba nữa. Hai người kia là đủ rồi! Còn Ngô Tử Thông, người này vốn đã trở thành một phế nhân, chút tinh khí sót lại trên người sợ cũng không chịu nổi một trường hỗn loạn kia.
“Chủ thương.” Không giống Mạc Cầu, Trọng Minh Hoả Mãng không biết từ đâu nhảy vọt ra, vội vã mở miệng. “Không được thả hắn rời đi, trên người hắn… Tóm lại nhất định phải bắt lấy hắn.”
Nói xong thân hình nó biến lớn, để lộ chân thân dài đến hơn trăm trượng, hai mắt gắt gao nhìn Ngô Dụng, trong ánh mắt hình như ẩn giấu một tia kinh ngạc đầy thâm ý.
“Xem ra đạo hữu thực là không còn dung được.” Mạc Cầu giữ vẻ lạnh nhạt, chỉ có hai con ngươi dần nổi lên hồng mang. “Ngay cả linh thú hộ viện của ta cũng không muốn bỏ qua cho ngươi.”
“Họ Mạc kia, không được khinh người quá đánh.” Ngô Dụng cau mày. “Ngươi nghĩ Ngô mỗ sợ ngươi hay sao?”
Vừa dứt lời, thân hình của Ngô Dụng đột nhiên biến mất tại chỗ, đồng thời một cây phân thuỷ tam tiêm đã xuất hiện bên cạnh Mạc Cầu, mạnh mẽ đâm tới.
Thần niệm Mạc Cầu chuyển động, hắc đao trong lòng bàn tay nâng lên va chạm cùng với phân thuỷ của đối phương.
“Đinh…”
Va chậm mang theo lực chấn động kịch liệt làm Mạc Cầu đình trệ, đồng thời hai cỗ lực lượng vô hình từ trên dưới đánh tới. Nơi này bí ẩn hoang vu nhưng lại xuất hiện động phủ. Có thể được một vị tông sư mượn dùng nó tất nhiên phải có chỗ đặc thù. Dưới sự dẫn phát của đối phương, hai bia đá trấn phủ đột nhiên di động như sống lại.
Một đầu Huyền Quy lớn đến trăm trượng ngẩng đầu, há cái miệng rộng khiến vài dặm thuỷ vực muốn quay cuồng, sau đó là một đạo ánh sáng mang hai màu trắng đỏ ầm ầm đánh ra. Phía trên là một đầu phi điểu giương cánh bay lượn, cái mỏ nhọn hướng xuống dưới mổ một cái, chợt xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Cầu. Lúc lên lúc xuống phong toả trên không.
Ngô Dụng liếc ánh mắt đầy sát khí, thân hình loé lên rồi biến mất, lần xuất hiện sau đã ở bên cạnh hai hài nhi kia.
Đột nhiên.
“Ầm!”
Một cỗ liệt diễm bắn ra trước mắt hắn. Hoả diễm u lãnh thâm thuý như dị hoả sinh từ U Minh địa phủ mang theo lực lượng phần diệt chúng sinh nở rộ. Một đôi mắt xuất hiện ở giữa đốm hoả diễm, cảnh tượng của mười tám tầng địa ngục mang theo uy áp trầm trọng như Địa phủ U Minh cách không rơi trên người Ngô Dụng.
Thần hồn áp chế!
U Minh Hoả Thần Thân!
Trận pháp trong động phủ toàn lực thôi động, linh thú đột kích mặc dù hạn chế Mạc Cầu di động nhưng không phải là hắn không có thủ đoạn khác.
“Tranh!”
Thập bát sợi điện quang như tơ nhện xuất hiện.
Thiên Lôi Kiếm!
Điện quang run rẩy, Thái Ất Luyện Ma kiếm trận tự động vận chuyển, lôi đình vô tận lăng không mà ra như ong vỡ tổ bao trùm Ngô Dụng nhưng không đụng chạm tới hài nhi kia.
“Hảo!”
Trọng Minh Hoả Mãng há miệng kêu lớn, hai mắt sáng ngời, hai đạo quang tuyến thẳng tắp bắn xuống. Thủ đoạn của nó có năng lực uy hiếp được cả Tông sư Kim Đan. Bên trong lôi đình, Ngô Dụng khó khăn chống đỡ. Hai đạo quang tuyến đánh xuống làm thân hình hắn không khỏi chấn động, lôi quang tìm ra khe hở mà vào.
“A…”
Giữa tiếng kêu thảm, binh khí trong tay Ngô Dụng vung mạnh, hư không xung quanh nổi lên vặn vẹo, từng đạo lôi đình theo đường cũ trở về.
“Ầm!”
Lôi quang nở rộ, một bóng người từ trong kiếm trận xông ra, chưa kịp thở một hơi đã bị một đôi bàn tay có hoả diễm bao phủ bóp chặt lấy cổ họng. Ngô Dụng tuy có thực lực Kim Đan nhưng cũng thuộc về nhóm yếu, đối mặt với khả năng của Mạc Cầu mà hắn có thể kiên trì đến lúc này phần lớn đã là nhờ ở huyền công kỳ diệu, hiện giờ Mạc Cầu tung hết thủ đoạn ra thì hắn không thoát được. Nếu hắn cố tình chạy trốn thì còn có cơ hội, đằng này hắn lại kiên trì ở lại chiến đấu, như thế khác nào tự tìm chết?
“Công pháp tốt. Đáng tiếc…”
Mạc Cầu lắc đầu, hai mắt chợt trầm xuống, lòng bàn tay bộc phát liệt diễm nồng đậm đồng thời địa ngục đồ trong thức hải biến đổi, đồ hoạ hiện ra ầm ầm xông vào não hải đối phương.
“Xào xạo…”
Chỉ trong nháy mắt thời gian, hoả diễm cuồng bạo đã đem người trước mắt đốt thành tro bụi, chỉ còn một hạt Kim Đan màu sắc ảm đạm xoay tròn trong hoả diễm.
“Ngoại đan?”
Chả trách cảnh giới đối phương không cao mà thực lực lại không yếu, thì ra Ngô Dụng mượn nhờ sức mạnh của ngoại đan này. Nhưng theo Mạc Cầu biết thì ngoại đan bình thường cũng không có linh hiệu như thế. Ở Thái Ất Tông lúc trước cũng có một người thân mang ngoại đan, trừ phi…, ngoại đan này không phải loại tầm thường.

Trong hư không, Trọng Minh Hoả Mãng ngậm túi trữ vật bay tới phụ cận. Rõ là nó thân rắn mãng xà nhưng lại khiến ai nhìn vào cũng thấy được cái ý nịnh nọt hiện ra trên mặt không dấu được.
“Chủ thượng, trong này có đồ vật rất quan trọng.”
“Ừm.” Mạc Cầu thu hồi Kim Đan, nhận túi trữ vật, bàn tay chà một cái là giải khai phong cấm rồi vung tay thả đồ vật ở bên trong ra.
Hai mắt Trọng Minh Hoả Mãng sáng lên, thân thể lao vọt tới há miệng ngậm lấy một thứ rồi nghẹn ngào.
“Chính là nó!”
Thứ trong miệng nó là một khối thạch đầu bằng nắm đấm, tổng cộng có mười hai mặt khắc những hình vẽ quỷ dị.
“Đây là cái gì?” Mạc Cầu nhận lấy rồi quay ra hỏi. Trọng Minh Hoả Mãng trước giờ vốn nhát gan, vừa rồi lại quấn mãi lấy một vị tông sư không chịu buông bỏ, cắn chết không thả có lẽ chính là vì vật này.
“Tín vật đi Vân Mộng thuỷ quyển.”
“Vân Mộng thuỷ quyển?”
“Đúng.” Trọng Minh Hoả Mãng gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng. “Đó là một tiểu thế giới cực lạ kỳ, nghe nói có liên hệ với Vân Mộng Xuyên, cũng là cơ duyên mà tiểu yêu từng nói tới đó.”
“Vậy sao.” Mạc Cầu nheo mắt, ước lượng đồ vật trong tay. “Vân Mộng thuỷ quyển có gì đặc thù vậy?”
Trực giác nói cho hắn biết, việc Huyền Hoả Giáo diệt môn có khả năng cũng liên quan đến vật này.
“Nơi đó nghe đồn có Tiên nhân xuất hiện.” Trọng Minh Hoả Mãng đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận