Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 343: Giải quyết (1)

“Rầm rầm…”
Toái thạch tung bay, Mạc Cầu từ bên trong vách đá nhảy ra. Sau khi hạ xuống, hai chân hắn muốn nhũn ra, lảo đảo một lúc mới đứng vững được. Hắn nhìn chăm chú về phía đối phương. Cảnh tượng trước mắt thật thê lương.
Cây cối khô héo, tàn lụi, núi đá hoá thành bột phấn, mặt đất phủ đầy sương trắng, âm khí ám trầm phiêu lãng khắp nơi. Trên bầu trời rõ là có mặt trời toả năng mà nơi này lại toàn là hàn ý xuyên thấu vào trong tận cốt tuỷ.
Ở trung tâm, một cây trường phiên đen như mực xuyên qua một bộ bạch cốt, một đầu trường phiên cắm xuống đất, đóng đinh bạch cốt tại đó. Có một kiện pháp khí linh quang ảm đạm rơi trên mặt đất, bị âm khí làm hao mòn linh tính.
Sau khi lấy lại tinh thần, Mạc Cầu hít một hơi, vẫy bàn tay một cái, Vạn Quỷ Phiên và Pháp khí bay trở về trong lòng bàn tay, thân hình hắn loé lên là biến mất không thấy gì nữa.
Trên vách đá, sắc mặt Tề Giáp đã trắng bệch, một tay bám lấy dây leo, một tay cầm cổ áo sư phó. Hắn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết đầu não quay cuồng rồi bất chấp nhảy xuống dưới. May mà hắn kịp thời thanh tỉnh, hai sư đồ được một đám dây leo giữ lại nhưng bộ dáng như sắp không kiên trì được thêm nữa.
“Hô…”
Bên cạnh hắn đột nhiên có gió nổi, thân thể hai người run lên rồi bị ai đó mang theo bay lướt lên trên. Đến nơi Mạc Cầu ném hai người xuống đất, khẽ vung tay lấy gùi thuốc bên hông hai người.
“Tiên… tiên sư.”
Tề Giáp đã lấy lại tinh thần, tuy không biết người trước mắt là ai nhưng lại rất rõ thân phận của đối phương. Ánh mắt hắn đầy vẻ kính sợ, âm thanh thoát ra từ mồm cũng trở nên lắp bắp. Hắn vội vã dập đầu.
“Xin tiên sư tha mạng! Tiên sư tha mạng! Thầy trò chúng tôi chỉ là tiến vào trong núi để hái thuốc chứ không biết gì cả.”
Lão gia tử tuy lớn tuổi hơn nhưng gặp việc lại không bằng hắn, cả người đã sợ đến cứng đờ không nói thành lời, toàn thân phát run.
“Các ngươi đã trông thấy gì?”
“Yêu quái! Ma đầu! Thiên… thiên nữ!” Lão gia tử đột nhiên rống lên, thần sắc biến hoá, cuối cùng hai mắt nhìn Mạc Cầu chằm chằm.
“Tiên… tiên sư.”
Dưới tác dụng của thiên nữ pháp tướng, lão gia tử này đã trở nên mất trí rồi.
“Tiên sư.” Tề Giáp lên tiếng. “Chúng ta thấy phía dưới có các tiên sư đấu pháp, còn như cụ thể thế nào thì thật không nhìn ra.”
Lời hắn nói không giả. Khoảng cách quá xa, lại thêm lúc đấu pháp hai người di chuyển rất nhanh, linh quang che mắt, với thị lực của hai người này thì không thể phản ứng kịp được.”
“Ừm.” Mạc Cầu khẽ gật đầu không nói gì thêm. Hắn lấy từ trong gùi thuốc ra hai nhánh cỏ màu nâu rồi bảo. “Hai cây Hắc Hạt Thảo này có một chút tác dụng với ta, các ngươi không ngại nếu ta lấy chúng chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên ạ.” Tề Giáp cuống quýt gật đầu. “Đó chính là vinh hạnh của tiểu nhân.”
“Ta không lấy không đồ vật của các ngươi.” Mạc Cầu nói. “Nhưng trước mắt trên người ta không có ngân lượng, đành thiếu nợ các ngươi. Hai ngươi là người ở nơi nào?”
“Không cần, không cần đâu ạ.” Tề Giáp khoát tay liên tục. “Tiểu nhân xin dâng cho tiên sư.”
“Hừm!” Mạc Cầu hạ thấp giọng. “Nói đi, làm sao để trả công cho các ngươi?”
Tề Giáp đã biến sắc, hắn ngượng ngùng. “Tiểu nhân tên Tề Giáp, là đại phu toạ đường của Hồi Xuân Đường tại phố Vọng Thu trong thành.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, vung tay lên là hai người đã hôn mê bất tỉnh. Chờ đến lúc Tề Giáp khôi phục thần trí thì hai người đã thấy mình ở đầu quan đạo.
“May quá, lần này gặp phải một vị tiên sư, may là ông ấy có vẻ dễ nói chuyện, ít nhất cũng không lấy mạng mình. Sư phó, sư phó mau tỉnh lại.”
Tự nói mấy câu xong hắn vội đưa tay đánh thức lão giả dậy.
“Yêu quái.” Thân thể lão run lên, hai mắt trợn trừng. “Ma đầu! Thiên nữ… Hắc hắc…”
“Tốt rồi.” Tề Giáp trợn mắt. “Sư phó ngài đừng diễn nữa, tiên sư đã đi rồi.”
“Tiên sư?” Lão giả nhảy lên, hai mắt lấm lét nhìn quanh. “Tiên sư đâu, ta muốn bái kiến tiên sư.”
“Sư phó…”, Tề Giáp trở nên nghiêm túc. “Ngươi…”
“Ta muốn bái kiến tiên sư!” Lão giả lại quát lớn, dùng tốc độ hiếm thấy chạy về phía trước, vừa chạy vừa khoa tay múa chân, thần sắc điên cuồng.
“Sư phó.”
Tề Giáp gọi với theo rồi cũng cuồng cuồng chạy đuổi. Rõ ràng sư phó của hắn không phải chỉ diễn kịch lừa người ta mà tinh thần đã thực sự có vấn đề rồi.
Nghĩ lại thì hắn thấy cũng đúng. Với thủ đoạn của vị tiên sư kia, chẳng lẽ lại không nhìn ra được là sư phó có giả ngu ngơ thật hay không?
Trên núi đá, Mạc Cầu để lộ dàng vẻ mệt mỏi, hai mắt đục ngầu vô thần. Khí tức trên thân hắn chẳng khác nào nến tàn đặt trước gió, đủ khiến người ta nhìn thấy phải nghi ngờ liệu hắn còn trụ vững được hay không. Quần áo trên người hắn bay phần phật, cả người toát ra một cỗ khí tức đầy cô tịch.
“Bạch!”
“Bạch!”
Mấy đạo lưu quang theo nhau bay tới, sau đó lộ ra mấy khuôn mặt ra vẻ lo lắng, phần lớn bọn họ đều là đệ tử của Thương Vũ Phái ở gần đó. Cả mấy người Tần Vũ, Ngô Niệm Nhu cũng đã có mặt.
“Sư đệ, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Vũ đưa mắt nhìn khắp quang cảnh xung quanh, vẻ mặt hốt hoảng.
“Đúng vậy.” Ngô Niệm Nhu cũng thận trọng hỏi. “Sư huynh, các ngươi gặp phải chuyện gì vậy? Ngươi không sao chứ?”
Sau khi có được tin tức, bọn hắn vội vã chạy đến, nhưng đập vào mắt lại chỉ là một mảnh hoang vu, vạn vật tiêu điều, tĩnh mịch chẳng khác nào mộ địa. Trong lòng mỗi người đều hiện ra một dự cảm bất thường.
“A!” Mạc Cầu than nhẹ. “Vốn ta và Hạ sư huynh cùng trông coi ở chỗ này, mọi chuyện cũng yên ổn không xảy ra vấn đề gì, không ngờ sau đó chúng ta bị đệ tử của Hợp Hoan Tông đánh lén. May quá lúc ấy có Vạn sư huynh đi tới thế là xảy ra một trường đại chiến…”
“Kết quả ra sao?” Tần Vũ vội hỏi.
“Thật hổ thẹn.” Mạc Cầu lắc đầu. “Thực lực của Mạc mỗ quá kém, vừa giao thủ không được bao lâu đã thụ thương mà bất tỉnh hôn mê, sự việc sau đó ra sao ta cũng không rõ.”
“Vạn sư huynh đã chết rồi!” Một người từ xa chạy lại rồi hô lớn. “Tinh khí trên thân thể tiêu tán, cốt nhục tan rã, hẳn là đã trúng phải tà pháp của Hợp Hoan Tông. Các nàng thật to gan!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận