Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 340: Trở mặt

Không thể không thừa nhận, phương pháp ẩn nấp của tu sĩ Hợp Hoan Tông so với Hình Tả và Lôi Xương Dịch thì cao hơn một bậc. Lúc trước Mạc Cầu cũng không phát hiện ra xung quanh còn có người ẩn nấp.
Có Ất Mộc phi kiếm, Tử Điện Chùy gây sự chú ý, Huyền Dâm Thần Châm mới lựa thế mà phát. Châm này chuyên về ám tập, xuất thì im ắng, tốc độ lại kinh người, công hiệu phá giáp cũng rất hiệu quả. Đổi là người khác, đến tám chín phần mười đã trúng chiêu bỏ mạng. Đáng tiếc cho đối phương, thần hồn Mạc Cầu vốn khác người, chỉ trong chốc lát phát hiện có điều bất thường nên đã kịp thời trở lui.
Mấy người đối phương không giấu được vẻ kinh ngạc, nhưng bọn họ phản ứng cũng không chậm.
“Soạt.”
“Đi.”
Ất Mộc phi kiếm mang theo lực lượng sinh sôi không ngừng, nó hóa thành một thanh cự kiếm lao thẳng đến.
Tử Điện Chùy cũng kéo theo lôi đình lóe lên giữa trời, mấy chục đạo điện quang mạnh mẽ giáng xuống.
Hai tu sĩ Luyện khí tầng tám dùng toàn lực để đối phó, lại thêm Huyền Dâm Thần Châm vẫn ấp nấp đâu đây, Mạc Cầu không thể không lùi về phía sau.
“Bạch!”
Thân hình hắn lóe lên mấy cái đã nhảy vào trong cốc.
Hồi Phong Cốc.
Miệng cốc như hình cái loa, bên trong như lốc xoáy, bởi vậy âm thanh đi vào bên trong cứ không ngừng quanh quẩn. Đường ra khẩu nhỏ hẹp, hai bên vách núi dựng đứng, rơi vào đó rồi không dễ mà ra ngoài được.
“Bạch!”
Bốn thân ảnh liên tiếp nhảy vào, một mực bao vây Mạc Cầu vào giữa. Đó hẳn nhiên là kế hoạch từ trước của bọn họ. Nếu có thể đánh lén thành công thì tốt, không thì sẽ dồn ép đối phương vào đây. Như thế vừa có thể ngăn đường thoát không cho đối phương đào tẩu.
Bốn người đuổi theo ngoài Hình Tả và Lôi Dương Dịch còn có một nam một nữ nhân khác. Nam tử là người anh tuấn, nữ tử không thiếu nét kiều mị. Hai người này chắc chắn là đệ tử của Hợp Hoan Tông.
Mạc Cầu đưa mắt nhìn bốn người rồi thở dài.
“Cấu kết với Hợp Hoan Tông, Lôi huynh, ngươi thật là to gan đấy.”
“Ai biết việc này chứ?”
Đã đến nước này, Lôi Xương Dịch cũng chẳng buồn che giấu sự việc. Hắn thúc giục pháp lực, Tử Điện Chùy như thiểm điện đánh ra.
“Ngược lại là các hạ, mới có tu vi luyện khí tầng bảy nhưng lại khiến cho cả bốn người chúng ta phải ra tay, ngươi có thể kiêu ngạo đấy.”
“Lôi mỗ sẽ tiễn ngươi lên đường.”
Mạc Cầu suy nghĩ rất nhanh, Ly Hỏa Kiếm nghịch thế mà lên, trong chốc lát điểm tới đánh bay Tử Điện Chùy.
Luận về phẩm chất của pháp khí, Ly Hỏa Kiếm tất nhiên không thể so với Tử Điện Chùy. Luận tu vi, Mạc Cầu càng không bằng Lôi Xương Dịch. Nhưng chỉ vừa tiếp xúc, Tử Điện Chùy đã lấp lóe điện quang, có dấu hiệu suy yếu vội lui về sau.
“Cùng ra tay.”
Hình Tả nhìn thấy tình huống thì rống lên, bàn tay vừa nhấc, Ất Mộc phi kiếm đã kề sát mặt đất xoắn lấy hai chân Mạc Cầu. Hai người một nam một nữ quay sang nhìn nhau rồi cũng đồng loạt tế ra pháp khí.
Pháp khí của nam tử chính là Huyền Dâm Thần châm, thân châm khẽ rung lên đã ẩn vào hư không biến mất không thấy tăm hơi đâu. Nữ tử giơ bàn tay lên, một sợi Thải hà bay ra như một chiếc cầu vồng nhằm về phía đỉnh đầu Mạc Cầu.
Trong bốn người đối phương thì nữ tử này có tu vi thấp nhất, cùng là tu sĩ Luyện khí tầng bảy như Mạc Cầu. Hình Tả và Lôi Xương Dịch tuy là tán tu ở chốn phàm tục nhưng đều là gia chủ các thế gia tu hành, với mấy trăm năm tích lũy, pháp khí và thực lực bản thân trên người chắc chắn không yếu. Mấy người đồng thời xuất thủ, ngay cả tu Tiên giả Luyện khí tầng mười nếu không có pháp khí cường hãn cũng chưa chắc đã địch lại được.
Bốn người toàn lực ứng phó với một tu sĩ Luyện khí tầng bảy...
“Ông...”
Hư không rung lên, Ly Hỏa Kiếm điểm ra cả trăm vòng sáng giữa trời, ngưng mà không tán như một lồng sáng bao phủ bốn phương. Kiếm quang hoặc âm nhu hoặc cương mãnh, hoặc ẩn chứa nội kình bừng bừng ngăn lại rất nhiều pháp khí của đối phương.
Tử Điện Chùy vừa va chạm với kiếm quang, điện quang liền lập tức tiêu tán bay ngược trở về, Ất Mộc phi kiếm cũng lảo đảo muốn ngã.
Huyền Dâm Thần châm ẩn hiện vô hình kia bắt buộc phải hiện ra chân hình thực sự nhưng cũng không thể nào phá vỡ được kiếm quang. Điều khiến cho mọi người kinh ngạc nhất là Thải Hà của nữ tử kia.
Loại hình pháp khí này tuy lực sát thương thường là kém hơn các loại khác nhưng lại rất khó phòng ngự trước nó. Chỉ bằng vào phương pháp ngự kiếm thông thường lại càng khó hơn. Nhưng giờ này bốn người đã được nhìn thấy kỳ tích.
Dưới sự điều khiển của Mạc Cầu, Ly Hỏa Kiếm hóa thành vô số vòng sáng như nắng chiều đỏ lựng, hư thực tương sinh, nhất thời ngay cả pháp khí Yên Lam kia cũng dễ dàng bị một chuôi pháp khí phổ thông như nó ngăn lại. Ba loại pháp khí kia càng không cần phải nói tới.
“Kiếm pháp bậc này...”
Sắc mặt Hình Tả đã trắng bệch, ánh mắt chứa đầy sợ hãi."
Đệ tử của Tiên tông đều là như thế sao?”
Lời nói vừa dứt, bản thân hắn cũng biết là không có khả năng ấy. Hắn đã từng thấy nhiều đệ tử của Tiên tông, ngay cả tu sĩ Hợp Hoan Tông đây cũng chính là những người như thế nhưng hai người họ cũng đang há mồm kinh ngạc.
“Không cần phải thất thố như vậy. Đối phương chỉ là một tu sĩ Luyện khí tầng bảy, tu vi có hạn, chỉ kiếm pháp thôi không thể khỏa lấp hết được.”
Trong lòng Lôi Xương Dịch đang cuồng loạn, không biết phải nói cái gì, đành lấy từ trên người ra một tờ linh phù.
“Các vị, chớ có nương tay.”
Nói xong hắn mạnh mẽ ném từ linh phù trong tay ra."
Đi.”
Linh phù không gặp gió mà tự cháy, hư không trước mặt nó bỗng nổi mây mưa, từng tia điện quang lấp lóe trong ánh mây đen.
“Đôm đốp...”
Lôi phù!
“Ất Mộc sinh sinh, khởi!”
“Ầm ầm...”
Mặt đất chấn động, từng cây cọc gỗ to lớn được pháp lực dẫn động hung hăng lao tới kiếm quang. Hai tu sĩ Hợp Hoan Tông cũng đồng thời xuất thủ, các loại pháp thuật cường hãn thay nhau đánh ra.
“Oanh!”
Không trung chấn động. Không khí phát sinh biến hóa. Dưới đủ mọi sắc hào quang, Hồi Phong Cốc vang lên tiếng sấm rền liên miên không dứt, cả sơn cốc to lớn theo đó mà run rẩy.
“Leng keng...”
Ly Hỏa Kiếm rơi xuống mặt đất.
Nó dù sao cũng chỉ là một pháp khí hạ phẩm thấp kém, dù người sử dụng có kiếm pháp tinh diệu ra sao cũng không thể chống đỡ được thế công hung hãn như thế.
“Tốt lắm.”
Bốn người sáng mắt lên, tu Tiên giả mà không có pháp khí đối địch thì chỉ có nước bó tay đợi bị người ta làm thịt mà thôi.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Mạc Cầu đứng sừng sững ở đó, mặt đất quanh người hắn đã lồi lõm từ bao giờ nhưng bản thân hắn thì ngay cả một sợi lông tóc cũng không có ảnh hưởng gì. Gương mặt hắn lạnh nhạt. Biểu hiện của hắn khiến bốn người đối phương kinh ngạc vô cùng.
Hình như... có điều gì đó không đúng.
Đưa mắt nhìn bốn người, Mạc Cầu khẽ than như có vẻ tiếc nuối."
Yếu quá.”
Vừa dứt lời, thân hình hắn đã biến mất tại chỗ.
U Minh Bộ!
Bàn tay hắn duỗi ra, không thèm để ý đến linh quang hộ thân, ngón tay Mạc Cầu mở rộng chụp lấy đầu Hình Tả. Năm ngón tay nhẹ nhàng phát lực.
“Bành!”
Đầu lâu to lớn nổ tung, máu đỏ và não tương bắn tung ra bốn phía.
“Quá yếu!”
Thân hình hắn khẽ chuyển động là đã xuất hiện trước mặt Lôi Xương Dịch.
Lôi Xương Dịch biến sắc, Tử Điện Chùy như thiểm điện đánh xuống nhưng lại bị rất nhiều điện quang quanh người Mạc Cầu đánh bật ra. Cánh tay hắn lại vung lên. Chỉ một thoáng sau, Cự Linh Thần hiện thân, một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng được hiện ra từ trên người hắn.
“Oanh!”
Kình phong cuồng bạo xé rách mặt đất dài đến mấy trượng, lực lượng bộc phát ra thật kinh khủng như muốn nghiền nát hư không. Pháp khí hộ thân Huyền Dương Thuẫn của Lôi Xương Dịch vừa mới xuất hiện đã bị lực lượng to lớn kia chấn thành vô số mảnh nhỏ. Thân thể hắn không chống đỡ nổi, bị đầu búa đánh trung hóa thành năm bảy mảnh.
“Oanh...”
Pháp khí, linh quang, nhục thân, ngay cả đá núi phía sau dưới một kích của Mạc Cầu cũng hóa thành bột phấn. Ở cách đó không xa, sắc mặt hai tu sĩ Hợp Hoan Tông đã trắng bệch không còn huyết sắc, hai người không nói một lời hướng ra bên ngoài cốc khẩu mà bỏ chạy.
“Muốn trốn sao?”
Mạc Cầu quay người, chỉ thấy một cây phi châm đâm thẳng tới muốn ngăn bước chân hắn lại.
Mạc Cầu hừ lạnh, bàn tay duỗi ra. Phi châm chuyên dùng để phá giáp đối thủ dễ dàng bị hắn bắt được. Linh tính trong tay nó vẫn còn nên điên cuồng giãy giụa muốn thoát ra. Mạc Cầu chỉ nhếch miệng cười lạnh, năm ngón tay nắm chặt lại.
“Bành!”
Kình khí nổ vang, linh quang trên phi châm nhanh chóng tịch diệt, khẽ rên lên một tiếng rồi yên lặng. Cùng lúc đó, hai người của Hợp Hoan Tông sắp sửa chạy ra khỏi Hồi Phong Cốc thì đột nhiên bị một màn sáng đuổi kịp bao vây lại.
Cái lồng bao vây được hình thành từ hỏa diễm, tuy có vẻ mỏng manh nhưng hai người bọn họ không làm sao phá vỡ được.
“Rống...”
Một con rồng chín đầu biến hóa từ hỏa diễm hiện ra, nó há cái miệng lớn rồi phun ra một luồng liệt diễm nóng bỏng.
Cửu Hỏa Thần Long Tráo.
Huyền Hỏa Đằng Long.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm, linh quang, pháp khí, nhục thân của hai tu sĩ từ từ tan biến.
Sau thời gian mấy cái hô hấp, mặt đất chỉ để lại một đống tro tàn. Cả bốn người lần lượt mất mạng.
Mạc Cầu nhấc tay, mấy trượng bao phủ cốc khẩu bị Cửu Hỏa Thần Long Tráo bao trùm hóa thành đan hoàn lớn nhỏ giống như bảo châu đỏ bừng hướng về mi tâm hắn rồi biến mất không thấy gì nữa.
Hạ Bạch Thạch đang khoanh chân ngồi trên một phiến đá, quay về phía mặt trời ở xa để hấp thụ nguyên khí.
“Đát... đát...”
Tiếng bước chân nhỏ vang lên, hắn cau mày, mở mắt. Trong bóng tối có một người bước ra. Thân ảnh quen thuộc làm hắn kinh ngạc.
“Mạc Cầu?”
“Là ta.”
Mạc Cầu gật đầu, chậm rãi bước tới."
Thế nào, thấy ta còn sống trở về sư huynh bất ngờ lắm hả?”
“Sao... sao lại như vậy?”
Hạ Bạch Thạch cười vẻ xấu hổ, ánh mắt không hiểu."
Ta chỉ không nghĩ là sư đệ trở lại nhanh như vậy thôi. Việc bên Hồi Phong Cốc thu xếp xong rồi chứ?”
Mạc Cầu ngẩng đầu nói."
Việc sư huynh thực sự muốn hỏi là mấy người Lôi Xương Dịch có đắc thủ không đúng chứ?”
“Sư đệ.”
Hạ Bạch Thạch nuốt một ngụm nước bọt xuống."
Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?”
“Lôi Xương Dịch tuy có chút thông minh nhưng lại nhát gan sợ phiền phức, không thể vì nữ nhi mà đắc tội với Thương Vũ Phái.”
Mạc Cầu lên tiếng."
Hắn đã dám làm như thế, tất nhiên phải chắc chắn nếu có giết ta thì Thương Vũ Phái cũng không truy cứu. Sư huynh, chính ngươi đồng ý để hắn làm vậy.”
“Soạt.”
Hạ Bạch Thạch đột ngột đứng dậy, vẻ mặt giận dữ."
Sư đệ, lời của ngươi là có ý gì? Ngươi nghi ngờ ta gây bất lợi cho ngươi? Nếu muốn xuống tay với ngươi, lúc chúng ta đấu kiếm ta đã có thể ra tay rồi.”
“Sư huynh tất nhiên đã có ý nghĩ này trong lòng từ tước.”
Mạc Cầu lạnh nhạt."
Chỉ là bình thường tông môn nghiêm cấm việc đồng môn tương tàn, thứ ngươi sự là sẽ bị người khác truy vấn mà thôi. Ngươi mượn bàn tay của Lôi Xương Dịch để loại bỏ ta. Với bản lãnh của hắn, trong thời gian ngắn sẽ khó mà lấy được túi trữ vật của ta, rốt cuộc bao nhiêu thứ tốt lại sẽ về tay ngươi mà thôi.”
“Hừ.”
Hạ Bạch Thạch hừ lạnh."
Xem ra, dù ta có giải thích như thế nào thì sư đệ cũng nhất quyết cho rằng ta đã làm phải không?”
“Sư huynh.”
Mạc Cầu lắc đầu, hắn làm ra vẻ chính trí thông minh của đối phương đã hại hắn."
Ngay từ lúc bắt đầu ngươi chưa từng hỏi ta có phải Lôi Xương Dịch ra tay với ta ở Hồi Phong Cốc hay không.”
Hạ Bạch Thạch sững người. Sự thực đúng như vậy. Nếu là người thực sự không biết chuyện, phản ứng đầu tiên sẽ phải là hỏi vì sao Lôi Xương Dịch lại động thủ chứ không phải là việc vội vã chứng minh mình không liên quan đến việc đó.
“Ngươi...”
, Hắn há miệng định nói thì đã thấy Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn về phương xa.
‘Rầm rầm...”
Cây rừng lắc lư, có hai thân ảnh theo nhau vọt tới. Đó là hai người Vạn Nhậm Bình và Chu Ngọc Dung.
“Sư huynh.”
“Sư huynh.”
Hai người không biết Chu Ngọc Dung nên vẫn thi lễ với Vạn Nhậm Bình.
“Ừm.”
Vạn Nhậm Bình gật đầu, hắn chợt phát hiện ra bầu không khí có chút không bình thường liền nhíu mày hỏi."
Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm sư huynh.”
Mạc Cầu chắp tay."
Hạ sư huynh sai Lôi Xương Dịch hại ta, may mà kế hoạch bị ta phát giác. Xin sư huynh xử lý theo môn quy.”
“Ngươi nói láo.”
Hạ Bạch Thạch biến sắc mặt, hắn vội nói."
Sư huynh, ngươi phải tin ta. Ta tuyệt đối không làm chuyện như thế.”
Vạn Nhậm Bình nhíu mày, rồi đột nhiên vung tay lên, cách không đánh Hạ Bạch Thạch té ngã xuống đất.
“Sư huynh.”
Hạ Bạch Thạch vội quỳ rạp xuống đất, cả người run lên."
Ta thật không có... không có...”
“Ngậm miệng.”
Vạn Nhậm Bình gầm nhẹ."
Phế vật vô dụng, chút việc nhỏ như thế cũng không làm được, còn để người khác tìm đến tận cửa.”
“Cái gì?”
Hạ Bạch Thạch sững người lại.
Mạc Cầu ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc không kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận