Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 148: Đột phá

Vấn Tâm Hương trị giá mấy chục lượng bạc tỏa hương lững lờ, lửa than trong đan lô đỏ rực, bên trong gian phòng tỏa ra mùi vị thảo dược nồng đậm.
Hơi khói tràn ngập như sương ngưng kết bốn phía khiến nơi này giống như tiên cảnh.
“Kẽo kẹt...”
Cửa phòng đẩy ra, Đổng Tiểu Uyển bước vội vào.
“Cha!”
Trước lò luyện đan có một người ngồi xếp bằng. Hắn nghe nàng gọi thì mở mắt, cất giọng đạm mạc. “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc gặp đại sự phải giữ được bình tĩnh, ngươi vẫn cứ hấp tấp vội vàng như thế.”
Người này mặt như trung niên nhưng ánh mắt chứa đầy tang thương. Vẻ ngoài chứng tỏ lúc trẻ hắn rất anh tuấn. Hắn chính là một trong ba vị trưởng lão nội môn của Linh Tố Phái hiện giờ, Tam Thu cư sĩ Đổng Tịch Chu.
“Cha, ta có việc gấp nên đến tìm.” Hai hàng lông mày thanh tú của Đổng Tiểu Uyển hơi nhíu lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn khom người nói.
“Lúc trước sự việc đã được kết luận, nhưng Tử Dương Môn trở mặt không nhận, ngược lại còn muốn hãm hại Mạc sư đệ. Cha không thể mặc kệ không hỏi như vậy được.”
“Vu hãm?” Đổng Tịch Chu tất nhiên biết nàng đang nói về chuyện gì, hắn chỉ lạnh nhạt đáp. “Sao ngươi biết là hắn bị vu hãm?”
“Cha!” Đổng Tiểu Uyển trợn mắt lên. “Ngày đó ta cùng với Mạc sư đệ tìm được doanh địa của đám dư nghiệt Hắc Sát Giáo, chẳng lẽ cha không tin cả con?”
“Tất nhiên là ta tin ngươi.” Đổng Tịch Chu không tỏ vẻ gì. “Nhưng sau khi tên Mạc Cầu kia rời đi còn phát sinh chuyện gì hay không thì ai có thể biết được? Ai chứng minh được những gì hắn nói là sự thật? Thực lực Đoạn Đức và Đoạn Bất Bình đều hơn xa hắn, thế mà lại mất mạng cả trong tay hắn, chuyện như vậy ngay cả ta cũng không tin được.”
“Cha!” Đổng Tiểu Uyển giậm chân vẻ khó chịu. “Người sao có thể nói giúp người ngoài như thế được?”
“Giúp người ngoài?” Đổng Tịch Chu lắc đầu, cầm một thanh củi có giá trị không nhỏ bỏ vào trong đống lửa dưới đan lô. “Là một người ngoài cuộc, ta chỉ nói những việc khách quan có thể xảy ra mà thôi. Hắn nói mình vận khí tốt, vì may mắn nên mới giữ được mạng, vì sao người bên ngoài không thể nói hắn sử dụng quỷ kế để giết người?”
Đổng Tiểu Uyển vội la lên.
“Mạc sư đệ là đệ tử ký danh của cha mà.”
“Có năm trăm lượng bạc là mua được thôi.” Đổng Tịch Chu lắc đầu. “Hắn bỏ tiền, ta cho hắn chút danh phận, cả hai đều đạt được thứ mình muốn. Giao dịch đã thành thì không liên quan gì nữa. Huống hồ... Tử Dương Môn còn cho ta nhiều hơn.”
“Cha có ý gì?” Đổng Tiểu Uyển sững người lại. “Tử Dương Môn đã đến gặp cha?”
“Đúng vậy.” Đổng Tịch Chu khẽ gật đầu.
“Vì sao?” Đổng Tiểu Uyển không hiểu.
“Vì sao ư?” Đổng Tịch Chu cười khẽ, hắn thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói tiếp. “Đoạn Bất Bình là chấp sự có thực quyền của Tử Dương Môn, có sư phó, có thân bằng, con trai hắn cũng rất được trưởng lão coi trọng, đã đính hôn cùng với nữ nhi thứ ba của phó môn chủ. Nếu chuyện cha con hắn cấu kết với Hắc Sát Giáo bị vỡ lở, ngươi nghĩ chuyện sẽ thế nào?”
“Việc này...”, Đổng Tiểu Uyển nhăn mày ra vẻ suy tư, nàng chần chừ nói. “Ý của cha là bọn họ vì không muốn bị liên lụy nên mới tìm đủ mọi cách để nói giúp cho cha con Đoạn Bất Bình?”
“Đoạn Bất Bình rất thông minh, quan hệ của hắn rất rộng, bao trùm đến phân nửa Tử Dương Môn chứ không ít.” Đổng Tịch Chu cười nhạt. “Ngươi có nghĩ những người đó đều câu kết với dư nghiệt Hắc Sát Giáo chứ?”
“Tất nhiên là không có khả năng đó.” Đổng Tiểu Uyển lắc đầu.
Đừng nói là dư nghiệt Hắc Sát Giáo, lúc Hắc Sát Giáo còn ở thời kỳ hưng thịnh, Tử Dương Môn cũng chưa từng đầu nhập về với bọn chúng, hơn thế nữa, họ còn kết hợp với Lục phủ cử người tiễu trừ nên không thể có khả năng này được.
Từ đó suy ra, nếu có người cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát Giáo thì cũng chỉ là một số ít người, hoặc chỉ là cha con Đoạn Bất Bình kia mà thôi.
“Chuyện này ngươi cũng hiểu, những người khác sao lại không biết?” ĐỔng Tịch Chu ngẩng đầu, ánh mắt vô tình. “Một bên là Tử Dương Môn với rất nhiều nhân vật cao cao tại thượng, một bên chỉ là một tên tiểu bối vô danh còn chưa tiến vào Hậu thiên. Lựa chọn thế nào, không phải nhìn qua là biết hay sao?”
“Thế nhưng, sự thực là...”, Đổng Tiểu Uyển vội la lên, nhưng nhanh chóng bị cha nàng cắt ngang.
“Sử sách còn bị người sau sửa lại, sự thật không phải lúc nào cũng quan trọng như vậy.” Đổng Tịch Chu lắc đầu. “Chuyện này đã được quyết định, ngươi không thể làm gì để thay đổi đâu.”
“Không!” Đổng Tiểu Uyển nghiêm mặt. “Ta đã dùng lệnh bài của Tuyết Nhi cho mang Mạc sư đệ ra ngoài, cũng cam đoan hắn sẽ không gặp phải việc gì cả.”
“Thật hồ đồ.” Đổng Tịch Chu trầm sắc mặt lại, hắn giận dữ mắng nàng. “Ngươi thật quá ngây thơ! Ngươi cho rằng làm như vậy thì có thể thay đổi được gì hay sao? Đã thế lại còn làm lãng phí mất một cái nhân tình!”
Đổng Tiểu Uyển không lên tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn lộ rõ sự bướng bỉnh.
Thật lâu sau...
“Thôi thôi.” Đổng Tịch Chu nhắm hai mắt lại, than nhẹ. “Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích.”
“Cha.” Đổng Tiểu Uyển bước lại gần hỏi. “Mạc sư đệ thì sao, sau này đệ ấy sẽ thế nào? Người của Tử Dương Môn có buông tha cho hắn hay không?”
“Hắn muốn được yên ổn thì phải tự mình lo liệu, người bên ngoài muốn giúp cũng không giúp được bao nhiêu.” Đổng Tịch Chu lạnh nhạt đáp.
Hai mắt Đổng Tiểu Uyển chớp chớp, vẻ suy tư. Đổng Tịch Chu không để ý đến sự việc này nữa mà nói sang chuyện khác.
“Cực Huyền Kình của ngươi cũng nhanh đột phá đến đệ lục trọng đi chứ?”
“Vâng.” Đổng Tiểu Uyển tỉnh lại, nàng gật đầu. “Trong một năm là có thể đạt tới đệ thất trọng, tấn thăng nhất lưu.” Vừa nói, nét mặt nàng không giấu được vẻ tự ngạo.
Một năm sau nàng cũng chỉ mới có hai mươi tuổi. Hai mươi tuổi trở thành cao thủ nhất lưu, phóng mắt toàn thiên hạ cũng không có mấy người.
“Một năm à...”, Đổng Tịch Chu khẽ nhíu mày, bấm đốt ngón tay tính toán một chút rồi chậm rãi gật đầu. Hẳn là có thể.”
“Cha!” Đổng Tiểu Uyển giận dỗi. “Ta đã rất cố gắng, có thể liệt danh trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng còn chưa được hay sao?”
“Ngươi không hiểu.” Đổng Tịch Chu hơi chững người lại, vẻ mờ mịt. “Tiềm Long Sồ Phượng Bảng chỉ là viên gạch đầu tiên mà thôi, có thể chân chính hóa rồng thì còn thiếu rất nhiều thứ. Vi phụ đã không thành... Mà ngươi thì còn có hy vọng được nhìn thấy phong cảnh trong truyền thuyết kia, cũng có thể tạm biệt mẹ ngươi...”
Giọng hắn nhỏ dần, Đổng Tiểu Uyển nghe xong cũng không khỏi lâm vào trầm mặc.
Mấy ngày sau, ở trụ sở Linh Tố Phái.
Nơi này nhà gỗ nối nhau thành hàng, bóng người đi lại như mắc cửi. Mạc Cầu đang khoanh chân ngồi trong một căn phòng.
“Thùng thùng...”
“Mời vào.”
Đổng Tiểu Uyển bước vào trong phòng, liếc nhìn Mạc Cầu vẻ không vui, nhưng cảm xúc đó chỉ hiện thoáng qua rồi biến mất.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu đứng dậy, biểu hiện lạnh nhạt như chưa từng có gặp gỡ mấy ngày trước. Ngươi đến rồi, mời ngồi.”
“Ừm.” ĐỔng Tiểu Uyển gật đầu, gỡ từ trên lưng ra một vật.
“Cho ngươi.”
Đây là một cái hòm gỗ dài chừng bốn thước, hình thù đơn giản nhưng khá nặng, nàng đặt nó lên bàn.
“Đây là cái gì vậy?” Mạc Cầu liếc nhìn đầy nghi hoặc.
“Ngươi mở ra xem là biết.” Đổng Tiểu Uyển đưa tay ra hiệu cho hắn.
Mạc Cầu gật đầu, lại gần mở nắp cái hòm gỗ. Hai thanh một đao một kiếm được giữ gìn cẩn thận lọt vào mắt hắn.
Đao dài ba thước, kiếm ngắn một tấc, hình thù hơi khác với hình dáng của thanh đao. Hai thứ được đặt song song ở trong hòm. Hắn chỉ đưa mắt nhìn qua đã cảm nhận được đao phong sắc bén khiến trong lòng phát lạnh. Hai thứ này chắc chắn là một bộ lợi khí.
“Âm Dương Thác Loạn Đao.” Đổng Tiểu Uyển mở miệng nói. “Năm đó, vị tiền bối kia chết đi, binh khí và võ kỹ đều để lại ở Linh Tố Phái, những người khác giữ nó cũng vô dụng, bây giờ chúng sẽ thuộc về ngươi.”
“Sư tỷ...”, Mạc Cầu há miệng, dừng một lúc rồi gật đầu. “Đa tạ!”
“Đừng vội cám ơn ta.” Đổng Tiểu Uyển khoát tay, lấy từ trong ngực ra một vật. Đây là một bản bí tịch.
“Ta nghe nói ngươi tu hành Tam Dương Thung, bản này là Chính Dương Công, so với Tam Dương Thung thì phẩm giai cao hơn nhiều, tu tập nó miễn cưỡng có thể đạt tới cảnh giới nhị lưu. Mà công pháp này tu ra chân khí công chính bình ổn, đột phá cũng không khó, sau này nếu gặp công pháp tốt hơn cũng dễ đổi.”
“A...”, Mạc Cầu ngây người. “Sư tỷ, chuyện này là sao?”
Quan hệ của hai người không phải nước lã nhưng chắc chắn là chưa đến mức độ này. Còn về Tam Dương Thung thì đúng là hắn cũng có ý định sẽ đi đổi, vì muốn dùng nó để che giấu việc tu luyện Phù Đồ của mình.”
“Đây là những thứ ngươi đáng có được.” Đổng Tiểu Uyển cười khổ. “Phát hiện ra dư nghiệt Hắc Sát Giáo, đoạt lại vật tư, những việc đó đúng ra đều có công lao của ngươi, nhưng giờ đều quy về cho ta cả nên ngươi cứ nhận, không phải áy náy.”
“Công lão?” Mạc Cầu giật mình, chắp tay ôm quyền. “Dù thế nào, ta cũng xin đa tạ!”
“Ừm.” Đổng Tiểu Uyển mím môi một cái, sau đó nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt phức tạp. “Sự việc liên quan đến Tử Dương Môn chắc sẽ tạm dừng lại ở đây, nhưng sau này có thể ngươi vẫn còn gặp phải chút phiền phức nữa. Cho nên, nếu có thể thì hãy tìm mọi cách để gia tăng thực lực bản thân.”
“Ta hiểu rồi.” Mạc Cầu gật đầu.
“Được rồi, cứ vậy đi.” Đổng Tiểu Uyển thở dài, không nhiều lời mà khoát tay cáo từ rồi rời đi.
Mạc Cầu đưa mắt nhìn theo cho tới lúc nàng khuất bóng mới đóng cửa phòng, vẻ mặt trở nên âm trầm.
Công lao thuộc về Đổng Tiểu Uyển tức là Linh Tố Phái đã không thừa nhận lời hắn nói, có lẽ vì nể mặt mũi Tiểu Uyển nên mới không truy cứu trách nhiệm của hắn nữa.
Một phen vất vả hiểm nguy, cuối cùng hắn lại rước lấy một đống phiền phức. Nhưng nghĩ cho cùng, Linh Tố Phái dù sao cũng còn phụ thuộc vào Tử Dương Môn, không thể vì một tiểu nhân vật mà bất chấp mặt mũi đối phương được.
Thậm chí nếu không may, những nhân vật tai to mặt lớn kia chỉ tùy tiện nói một câu là hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay.
Thực lực! Cuối cùng vẫn là thực lực quyết định tất cả!
Mạc Cầu quay về trước bàn, trầm mặc một lúc rồi lấy ra một bình đan dược, đặt trong tay.
Đan dược tên là Tụ Khí Tán, có thể giúp võ giả tu thành chân khí, sau khi phục dụng thì sẽ giúp gia tăng một thành cơ hội đột phá. Trước lúc đến Cửu Liên Sơn hắn đã có chuẩn bị để thử đột phá nhưng vẫn băn khoăn sợ việc không thành. Hiện giờ sau rất nhiều thời gian suy nghĩ, hắn quyết định đã đến lúc phải hành động rồi.
Hắn bây giờ chỉ là một võ giả Luyện thể vô danh tiểu tốt, chẳng ai thèm để ý đến hắn. Nhưng nếu hắn có thể tiến giai Hâu thiên thì sẽ như tiểu tốt qua sông, dù thực lực chưa mạnh nhưng người khác cũng không thể không để ý đến nữa.
Cuối cùng vẫn là câu chuyện thực lực mà thôi!
Hai mắt Mạc Cầu trở nên ngưng trọng, hắn mở nắp bình, dứt khoát nuốt Tụ Khí Tán vào trong miệng.
Dược tán vào miệng thì tan ra, cảm giác lạnh buốt, sau khi đi vào trong thể nội thì khí huyết bên trong cũng phát sinh biến hóa.
“Oanh....”
Khí huyết toàn thân hắn sôi trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận