Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 142: Bị tập kích

Từ sau vụ việc Tử Dương Môn cho người đến can thiệp, Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông thụ thương, mấy ngày tiếp sau đó mọi người làm việc càng cẩn thận hơn. Mỗi ngày ra ngoài thu thập vật tư đều đi thành đội, không đi cá nhân, xuất hiện điều gì bất thường là nhanh chóng thông báo cho nhau.
Cách làm này khiến tốc độ thu thập vật liệu bị giảm xuống nhưng lại an toàn hơn, Đổng Tiểu Uyển cũng không phản đối.
Cũng bởi vậy, kế hoạch lẽ ra chỉ cần hơn nửa tháng là xong thì bây giờ kéo dài đến trăng tròn mới đủ. Trong doanh địa ai nấy đều bận rộn.
“Bó chặt!”
“Bạch Mộc thụ tâm phải cẩn thận đấy, thiếu một cân là sẽ phải bổ sung gấp đôi.”
“Nói ngươi thì có.”
Tiếng quát tháo vang lên không ngừng. Trong đó có tiếng của đường chủ Mục Quân Tập đến từ phân đường Củng Trấn ở thành nam. Ở một chỗ khác có mấy người đang bàn giao công việc.
“Cố đường chủ.” Mạc Cầu lấy từ trên người ra một phong thư đưa tới. “Sau khi trở về thì phiền ngài giúp ta đưa thư về Tú Nhai với.”
“Gửi cho Tần cô nương hả?” Sau một thời gian nghỉ dưỡng, tình hình của Cố Vũ đã tốt hơn nhiều. Hắn vui vẻ nhận lấy bức thư. “Tẩu tử của ngươi vẫn quan tâm đến việc kia của sư tỷ ngươi, ngươi hãy suy nghĩ kỹ một chút. Người của Doãn gia tuyệt đối xứng với Tần cô nương.”
“Chuyện đó ta không thể can thiệp được.” Mạc Cầu lắc đầu.
Sau khi thê tử của Cố Vũ gặp Tần Thanh Dung thì có nhờ người mai mối, người của Doãn gia mà hắn vừa nhắc là một trong số đó. Tiếc là việc ấy chẳng thành.
“Cố huynh, ta thấy so với việc của Tần cô nương thì ngươi nên để tẩu tẩu quan tâm nhiều hơn tới Mạc Cầu mới phải.” Miêu Nguyên Thông đứng ở bên cạnh cười cười. “Mạc đại phu cũng không còn nhỏ tuổi nữa, đến lúc thích hợp để thành gia lập nghiệp rồi.”
“Ngươi thì biết cái gì.” Cố Vũ lắc đầu. “Mạc huynh đệ có y thuật cao minh, hiện giờ là một nhân tài không được trọng dụng nên lưu tạm ở phân đường Song Quế mà thôi, sớm muộn sẽ được gọi trở lại Dược cố để nghiên cứu y đạo. Lúc này làm mối liệu có thể tìm được người tốt phù hợp nào chứ?”
“Ây...”, Miêu Nguyên Thông sững người lại, hắn gật đầu. “Nói cũng phải.”
Mấy người quen biết đều hiểu y thuật Mạc Cầu lợi hại ra sao, nếu không phải là không có đất dụng võ thì danh tiếng đã vang dội từ lâu. Dù vậy, danh tiếng cũng đã đến tai các trưởng lão. Việc quay lại Dược cốc chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
“Đúng rồi.” Cố Vũ thu lại lá thư nhìn Miêu Nguyên Thông. “Ngươi không có gì muốn mang về sao?”
“Ta không cần.” Miêu Nguyên Thông lắc đầu. “Mấy ngày nữa phân đường Thanh Liên xuống núi, ta sẽ cùng theo họ trở về, có cái gì sẽ mang về một thể.”
“Vậy cũng được.” Cố Vũ gật đầu, nói giọng cảm khái. “Chúng ta xem như là nhân họa đắc phúc, bị người ta đánh một trận xong lại có cơ hội được trở về sớm.”
“Đúng vậy.” Miêu Nguyên Thông quét mắt nhìn bốn phía rồi mới nói. “Ta ở đây gần hai tháng đã chịu đựng đủ rồi, tiếc là Mạc đại phu còn phải ở lại thêm một thời gian nữa.”
“Tại hạ vẫn ổn, không sao cả...”
“Mấy vị.” Lúc ấy có một đại hán dáng người cao lớn bước tới đưa ra một tờ giấy. “Đồ vật đã được kiểm kê đầy đủ, không có phát sinh gì chứ?”
Người vừa lên tiếng là đường chủ Mục Quân Tập của phân đường Củng Trấn. Hắn là đệ tử nội môn của Linh Tố Phái. Cùng là cao thủ nhập lưu nhưng thực lực của hắn vượt xa hai người Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông, có lẽ không yếu hơn Đoạn Đức bao nhiêu.
“Không có gì.” Cố Vũ vội đáp. “Lần này làm phiền Mục đường chủ rồi.”
Mục Quân Tập làm ra vẻ đạm mạc, hình như không muốn trò chuyện gần gũi với mấy người. Hắn tùy ý khoát tay áo rồi hô lên.
“Nếu đã vậy, chờ Đổng sư muội tới là chúng ta liền xuất phát.”
“Được.”
Có hai người Đổng Tiểu Uyển và Mục Quân Tập, mọi người tin tưởng dù có đụng cao thủ trong đám dư nghiệt Hắc Sát Giáo thì bọn họ cũng giữ được hàng hóa yên ổn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Ước chừng đến giờ thân, Miêu Nguyên Thông ngẩng đầu nhìn trời, chần chừ một lát rồi mới chắp tay nhỏ giọng nói. “Mục đường chủ, trời đã không còn sớm nữa.”
“Ta biết.” Mục Quân Tập nhăn mày. “Nhưng Đổng sư muội có nói, hôm nay nàng muốn mọi người chờ nàng rồi cùng hành động.”
“Vậy là... sẽ chờ nàng?”
“Chờ một chút.”
Mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng đang dần yếu đi. Lần này không chỉ Cố Vũ mà mấy bang chúng phổ thông chuyên áp tải hàng hóa cũng tỏ ra lo lắng. Bây giờ còn không đi thì trời sẽ tối mất.
“Không đợi nữa.” Mục Quân Tập trầm mặc, đột nhiên hét lớn một tiếng rồi đứng dậy. “Chúng ta để lại hai người, chờ Đổng sư muội tới thì dẫn đường cho nàng, những người khác chuẩn bị kỹ càng rồi xuất phát.”
“Mục đường chủ.” Mạc Cầu bước tới trước, nhỏ giọng nói. “Hay là chúng ta chờ thêm một chút. Đổng sư tỷ không hay đến trễ, có thể đã gặp việc phát sinh nào đó thì sao.”
Chẳng biết vì lý do gì mà trong lòng hắn có cảm giác nôn nao.
“Đã đến lúc này rồi còn chờ cái gì nữa?” Mục Quân Tập nói giọng không vui. “Cứ chờ nữa thì hôm nay khỏi đi luôn. Xuất phát.”
Mạc Cầu há miệng bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ biết than nhẹ. Với tính tình của hắn, hắn luôn muốn mọi việc được an ổn. Để được như vậy thì dù có chậm trễ một ngày cũng chẳng làm sao. Có điều những người khác lại không nghĩ như vậy.
Chờ đợi trong rừng sâu núi thẳm một tháng khiến mọi người đều mong được nhanh chóng quay lại phố thị. Cảm giác sốt ruột này rất khó kìm nén lại.
“Đi.”
Tiếng ra lệnh vang lên, đám người bắt đầu xuất phát. Một nhóm hơn hai mươi người cầm theo đao kiếm, có cả phủ quân mang kình nỏ chậm rãi lên đường.
“Đừng lo lắng.” Miêu Nguyên Thông thấy Mạc Cầu nhăn mày thì tiến lên vỗ nhẹ vào đầu vai hắn. “So với bọn hắn, người chúng ta ở lại ít hơn, gặp phải sự cố thì không biết bên nào mới nguy hiểm hơn.”
“Nơi này dễ thủ khó công, sợ không có ai coi trọng.” Mạc Cầu khẽ quay đầu cười cười. “Chắc là ta lo lắng quá thôi.”
Nhiều người được võ trang đầy đủ, còn có cao thủ Mục Quân Tập dẫn đội, khả năng gặp bất trắc quả thực không lớn.
“Ngươi đúng là cẩn thận quá.” Miêu Nguyên Thông cười to. “Đi, chúng ta trở về uống vài chén cho ấm bụng.”
“Miêu đường chủ vẫn còn rượu?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Đương nhiên.” Miêu Nguyên Thông vỗ ngực. “Nếu không phải lo lắng Cố đường chủ lần nào đến cũng muốn uống cho tận hứng thì ta đâu cần phải che giấu làm gì.”
“Đi thôi.”
Trong sơn động, ánh đuốc chập chờn, hai người hâm rượu đối ẩm, không bao lâu sau đã rơi vào cảm giác mơ màng.
“Hô...”
Bên ngoài kình phong khuấy động, có âm thanh lạ vang lên, toàn thân Mạc Cầu lập tức căng ra, hắn mở mắt đứng dậy.
Từ lúc còn trên đường tới phủ Đông An, hắn vẫn luôn cảnh giác đề phòng, lâu dần thành thói quen khó bỏ. Hiện giờ hắn còn tu luyện Phù Đồ, ngũ giác tinh nhạy hơn nhiều, chỉ cần khác biệt một chút là hắn nhận ra ngay.
“Ai?”
“Là ta.”
Màn vải vén lên, một người mang theo gió lạnh thổi vào nhìn hai người nhíu mày.
“Đổng tiểu thư.”
“Sư tỷ.” Thấy người tới, hai mắt Mạc Cầu co rút lại. “Máu, ngươi...”
“Là máu của người khác, không phải ta.” Mái tóc dài của nàng buông xõa, trên mặt trên người chỗ nào cũng thấy vết máu, ánh mắt nàng càng lăng lệ.
“Người đâu, không phải ta đã dặn là chờ ta đến rồi cùng đi sao?”
“Sư tỷ, ngươi tới chậm quá, Mục đường chủ chờ không được nên đã đi mất rồi.” Mạc Cầu biến sắc. “Không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?”
“Đáng chết.” Đổng Tiểu Uyển nghe xong thì biến sắc, nàng giậm mạnh chân rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu chột dạ, hắn vội cầm lấy đao kiếm ở bên cạnh mình. “Cho ta đi theo, ta biết đường.”
Nếu là người khác, có thể hắn sẽ mặc kệ, nhưng Cố Vũ là bằng hữu đã ở cùng hắn ba năm qua.
“Đi.” Thân thể Đổng Tiểu Uyển hiện nhoáng lên một cái đã thoát ra ngoài. Lúc này tời đã chuyển tối, lá rừng xen kẽ nên bên dưới đã tối lại càng nhập nhoạng. Hai thân ảnh di chuyển rất nhanh, thân hình lóe lên đã ở cách đó hơn một trượng đang cấp tốc lao về phía trước.
Mạc Cầu chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt, hô hấp khó khăn, hắn phải nín thở ngưng thần mới nhìn rõ tình huống xung quanh.
Đổng Tiểu Uyển mang theo một người nhưng tốc độ vẫn không hề thuyên giảm. Thân pháp nàng không giống với mấy môn công pháp mà Thôi lão từng giới thiệu, có lẽ nàng tu tập pháp môn không có ở Vạn Quyển Lâu.
“Rẽ trái.”
“Có dấu vết xe trượt.”
Một khắc đồng hồ sau, Mạc Cầu đột nhiên biến sắc. “Múi máu tươi!”
“Hô...”
Tốc độ của Đổng Tiểu Uyển tăng lên, cả người lao đi như một tia chớp. Lúc nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hai người đều biến sắc.
Toàn là thi thể!
Trên mặt đất, ngoài khung xe vụn vỡ thì đều là thi thể của đệ tử Linh Tố Phái.
“Cố Vũ!”
Mạc Cầu quét mắt quan sát tổng thể, hai mắt ngưng trọng, hắn không nghĩ đến chuyện che giấu thân pháp mà nhanh chóng phát lực nhảy tới bên cạnh một thi thể.
“Chết rồi.” Đổng Tiểu Uyển lại gần đó, hai mắt trở nên âm trầm. “Là Độc Sát Kiếm, kiếm tại mi tâm, là do dư nghiệt của Hắc Sát Giáo hạ thủ.”
“Mục Quân Tập không ở...”
Thân thể Mạc Cầu cứng lại, hốc mắt đảo điên cuồng. Trước đó không lâu, hai người vẫn còn nói cười với nhau, vậy mà mới được bao lâu thời gian chứ...
Mấy ngày trước Cố Vũ đã báo tin về nhà, nói cho thê tử và hai đứa con hắn là hắn sắp về nhà, lúc viết thư, tinh thần hắn phấn chấn đến quên cả thương thế trên người. Người nhà hắn đều đang mong hắn về!
Thế mà bây giờ...
Mạc Cầu hít thở dồn dập, hắn cảm thấy ngực mình co thắt lại.
Hắn đã thấy rất nhiều người chết, cũng từng tự tay giết không ít người, hai bàn tay cũng từng nhuốm máu nhưng đây là người mà hắn quen biết giao hảo mấy năm qua, hắn không kìm chế được.
“Mục Quân Tập cũng không thoát được.” Tiếng Đổng Tiểu Uyển truyền từ xa tới. Nàng tìm thấy thi thể ở trong rừng. “Ta có thể truy theo bọn chúng.”
“Cái gì?”
“Ta có thể truy theo dấu vết của bọn chúng.” Hai mắt Mạc Cầu lộ ra sát cơ, song quyền đã nắm chặt lại.
“Trên người Cố Đường chủ có một viên ngọc dược ta tặng vào dịp tết, hiện giờ đã không thấy đâu. Có lẽ đã bị người nào đó trong bọn chúng lấy mất. Dựa vào nó ta có thể truy theo được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận