Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 179: Giải quyết

Trong mắt Mạc Cầu, trên bề mặt mấy viên Phích Lịch Tử ở dưới cái hộp gỗ xuất hiện mấy vết rách, một tia hồng quang từ bên trong tràn ra.
Chỉ trong chốc lát, tinh thần hắn trầm lặng, thế giới như đứng yên, chỉ có phù đồ ác quỷ chi tướng trong thức hải hiện ra với tốc độ kinh người.
Ý niệm chuyển động, toàn thân Mạc Cầu căng cứng.
Tu La Thân.
Thiên La Công.
Súc Cốt Công.
“Lốp bốp...” Trong tích tắc, thân thể hắn co rút, hai tay cầm tấm da thú vô danh hướng ra phía trước, thân thể xoay thành một vòng tròn, đồng thời một tầng kình lực vô hình xuất hiện quanh người để tăng thêm một lớp phòng ngự nữa.
“Oanh...”
Lôi hỏa cuồng bạo bùng lên rồi quét sạch tứ phương, cảm giác như có một đoàn tàu hỏa từ xa đâm thẳng tới. Mạc Cầu cảm thấy toàn thân run lên, cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, cả người hắn bị đánh bay ngược về sau đến hơn mười mét.
“Bành!”
Thân thể hắn ngã lăn ra đất, kéo lê dưới đất một quãng cho tới lúc va vào một gốc cây mới dừng lại. Cả người hắn đau nhức, đầu óc choáng váng. Hai mắt hắn mơ hồ, ý thức nhất thời bị chấn động mạnh.
Không biết đã qua bao lâu, Mạc Cầu mới từ từ tỉnh lại, khôi phục thần thái nhưng thân thể hắn vẫn không thôi run lên.
“Hô...”
Hắn cố gắng đứng dậy, vận động chân tay một chút đã thấy mồ hôi thấm đầy trán, khí lực bị thất thoát quá nhiều. Hắn nhìn ra xung quanh, mấy trượng vách núi quanh đó đã thành một mảnh trống rỗng, người áo đen kia cũng không biết văng đi nơi nào, sống chết ra sao.
Tám chín phần là hắn bị đánh văng xuống vách núi. Mạc Cầu lắc đầu, vẻ mặt chua chát.
Tấm da thú vô danh nhiều lần bảo vệ tính mạng hắn đã bị vỡ vụn, hắn chạm vào là nó tan vỡ, hóa thành từng mảnh nhỏ phiêu tán trong gió.
Mấy thứ đồ còn lại như cái huân gốm, một ít đan dược trên người đều bị chấn thành bụi phấn, không có thứ gì giữ được. Chỉ có quyển trục Ngự Thú Chân Quyết kia là còn nguyên.
Hắn đưa mắt tìm kiếm, cái hộp gỗ vẫn còn nguyên vẹn đập vào mắt hắn làm hắn thở phào.
Hắn trả giá lớn như vậy mà không thu được gì thì sẽ rất thất vọng.
Lấy lại tinh thần, hắn nhặt cái hộp gỗ lên, nhìn thoáng qua một lượt rồi lảo đảo đi vào trong rừng rậm. Ở phía sau vẫn còn có truy binh, nơi này vừa xảy ra chấn động lớn, chẳng bao lâu sẽ có người đuổi tới. Hắn không đi ngay thì sợ không còn cơ hội nữa.
Mấy canh giờ sau, trong một hốc cây.
“Ừm...”
Mạc Cầu khoanh chân ngồi, hai mắt từ từ mở ra. Hắn há miệng thở ra một ngụm trọc khí, sau một thời gian cuối cùng cũng kìm chế ổn định được thương thế trong cơ thể. Bên cạnh hắn là cái hộp gỗ được quấn trong tấm áo choàng đã bị rách.
“Rầm rầm...”
Ở phía xa, cây cối lắc lư, kèm theo tiếng người nho nhỏ vọng lại.
“Ở gần đây có dấu chân, mọi người cẩn thận một chút, rất có thể là dư nghiệt của Hắc Sát Giáo. Chúng ta mà gặp thì nhất định phải xuất thủ bất lưu tình.”
“Sư huynh.” Có tiếng người khác vang lên. “Nếu không phải là dư nghiệt của Hắc Sát Giáo thì sao?”
“Ta nói chúng thì chính là chúng, ngươi cần gì nhiều lời như vậy.” Người được gọi là sư huynh cao giọng, ẩn nộ khí. “Mau tìm kiếm đi.”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, hắn nhấc hắc bào lên, từ trong gốc cây xông ra.
“Ai?”
“Dừng lại mau.”
Phía sau vang lên tiếng người ồn ào, kéo theo đó là mấy đạo ám khí lao tới.
“Pặc pặc...”
Ám khi đánh vào không khí rồi cắm phập vào mấy thân cây gần đó. Thân thể Mạc Cầu lắc lư, nhanh chóng chạy trốn.
“Chỉ có một người.”
“Chắc chắn là dư nghiệt của Hắc Sát Giáo rồi, mau đuổi theo!”
Phía sau, mấy người sáng mắt lên, ai nấy mang theo binh khí dùng tốc độ nhanh nhất mà đuổi. Trong đó có một vị nam tử trung niên tu vi có lẽ đã đạt tới nhị lưu cầm đầu. Nếu vào một hoàn cảnh khác, đám người này không thể gây khó dễ cho Mạc Cầu được, hiện giờ hắn đầy thương tích nên đành cắm đầu chạy.
Lao ra khỏi khu rừng không bao xa, phía trước hắn lại xuất hiện một đội nhân mã. Chỗ này đường núi chật hẹp, mọi người không thể sóng vai mà đi.
“Đát...”
Mạc Cầu dừng bước, trong lòng phát khổ. Hắn thở dài bất đắc dĩ, chuẩn bị rút đao kiếm mở lấy một con đường máu thì hai mắt rực sáng. Hắn chạy nhanh về phía trước, đưa tay vung lên.
“Sư tỷ!”
“A?” Có một người trong đội ngũ phía trước ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Cầu thì không khỏi vui mừng.
“Là ngươi? Ta còn tưởng ngươi... Không việc gì là tốt rồi.”
Người này chính là Đổng Tiểu Uyển!
Bên cạnh nàng là mấy người Lý Quảng Nhiên, Cát Nguyên, Chử Trang và mấy người đệ tử Linh Tố Phái khác. Không hiểu từ lúc nào mà bọn họ đã tập hợp lại với nhau.
Mấy người này nhìn thấy Mạc Cầu thì đều vui mừng.
“Ngươi làm sao...”, Đổng Tiểu Uyển đưa mắt nhìn Mạc Cầu một lượt, nàng không nhịn được khẽ lắc đầu, cất giọng cảm khái. “Xem ra, những ngày vừa rồi ngươi cũng không dễ chịu gì. Không trách được, tu vi và thực lực của ngươi đúng là hơi thiếu một chút.”
Lúc này, hai mắt Mạc Cầu nổi đầy tơ máu, khí tức bất ổn, cả người từ trên xuống dưới rách rưới. Lông tóc trên người bị lửa thiêu xoăn tít lại. Bộ dáng đúng là vô cùng chật vật.
“Đúng.” Mạc Cầu cười một tiếng vẻ xấu hổ, rồi hắn đưa tay chỉ về phía sau. “Nhờ sư tỷ giúp cho.”
“Bọn họ là ai?” Đổng Tiểu Uyển nhíu mày, trong đôi mắt đẹp có một tia sát ý hiện ra.
“Là người của Hỏa Chiếu Hội.” Chử Trang đứng bên cạnh đáp lời. “Hỏa Chiếu Hội là một thế lực nhỏ nằm dưới Cửu Sơn Trang, người đi đầu kia chắc là Tam Hỏa Chưởng Lư Mạch, là một cao thủ nhị lưu.
“Cao thủ nhị lưu à.” Đổng Tiểu Uyển gật đầu, khóe miệng hơi vểnh lên, sau đó cõng trọng đao bước tới trước.
“Linh Tố Phái.” Người đối diện thấy vậy thì cũng dừng lại, sắc mặt Lư Mạch trùng xuống. “Thế nào, các ngươi muốn che giấu dư nghiệt của Hắc Sát Giáo hay sao?”
“Dư nghiệt Hắc Sát Giáo?” Đổng Tiểu Uyển nghiêng đầu hỏi lại. “Các hạ muốn nói tới ai?”
“Hừ!” Lư Mạch chớp mắt. “Tiểu cô nương, đừng tưởng có thể dựa vào Linh Tố Phái mà có thể làm bậy. Tiền bối trong nhà không giáo dục ngươi sao? Đã hành tẩu trên giang hồ thì cũng phải biết quy củ của giang hồ. Người kia là chúng ta nhìn thấy trước.”
“A...” Đổng Tiểu Uyển bật cười. “Ngươi không ngây thơ đến mức cho rằng chúng ta sẽ giao người ra đấy chứ?”
Lư Mạch cau mày. Hắn dừng lại một chút mới hừ nhẹ một tiếng, hướng tay về phía sau. “Chúng ta đi.”
“Đi?” Sắc mặt Đổng Tiểu Uyển trầm xuống, âm thanh trở nên lạnh lẽo. “Các ngươi đuổi giết người của chúng ta rồi cứ thế rời đi?”
“Ngươi muốn làm gì?” Lư Mạch đáp. “Đừng thấy người khác nhún nhường thì lại làm tới.”
“Không làm gì cả.” Đổng Tiểu Uyển vỗ nhẹ lên trọng đao phía sau. “Đúng lúc cha ta muốn ta tạo lập danh hào để không bị người khác chê cười. Hôm nay Trọng Vẫn Đao này sẽ dùng ngươi để khai phong.”
Nàng cất tiếng lạnh nhạt, ngữ khí không để đối phương vào mắt.
“Ngươi...”, Lư Mạch tức giận. “Nói khoác mà không ngượng mồm.”
Chưa dứt lời, một thanh trọng đao đã chém tới trước.
Thân thể xinh đẹp của Tiểu Uyển khá nhỏ nhắn, trọng đao lại có hình dáng to lớn, nàng cầm nó trong tay giống như một đứa trẻ nhỏ đang vung vây một cây trọng chùy lớn. Nhưng thời khắc nàng xuất đao, mọi người có mặt đều giật mình.
Hình như tâm khỉ nhảy khỏi tam giới, ý như lý mã lao theo cửu tiêu, một cỗ khí tức hào hiệp chợt nổi lên trong lòng. Trong đao vung lên trời như chim bay, lúc hạ xuống lại như côn bằng lao xuống mặt nước.
“Ầm ầm...”
Đao chưa hạ, khí lãng đã cuồn cuộn quét sạch hơn một trượng xung quanh.
Lục Hợp Đao.
Môn đao pháp này được Tiểu Uyển sử ra bao gồm cả cương nhu cùng tồn tại, vừa bá đạo lại vừa tinh diệu, vượt trên lẽ thường. Chỉ một đao mà khiến Lư Mạch rơi vào cảm giác tuyệt vọng.
“Bành!”
Một bóng người bay ngược lại sau, không rõ sống chết.
“Không thú vị chút nào.” Đổng Tiểu Uyển nhíu mày, thu đao đứng thẳng.
“Nhất... nhất lưu!”
Ở phía sau, đám người của Hỏa Chiếu Hội và cả Linh Tố Phái đều khiếp sợ. Chỉ một chiêu đánh bay cao thủ nhị lưu, mà Đổng Tiểu Uyển mới chỉ chừng hai mươi tuổi mà thôi. Không ngờ nàng đã là cao thủ nhất lưu rồi!
Chẳng phải là... không thua kém các nhân vật có mặt trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng hay sao!
So với những người khác, Mạc Cầu càng nhìn rõ tình thế hơn. Hắn đã từng giao thủ với cao thủ nhất lưu, theo phán đoán của hắn, trong đám cao thủ nhất lưu bình thường, Đổng Tiểu Uyển cũng không phải kẻ yếu. Như Quỷ Đầu Kiếm Cử Giai Hoa chắc chắn không phải đối thủ của nàng.
“Mạc sư đệ.” Không để ý tới đám người Hỏa Chiếu Hội đang vội vàng chạy trốn, Đổng Tiểu Uyển quay bước trở về. “Yên tâm đi, không sao rồi. Vấn đề trên núi cũng đã được giải quyết. Ít ngày nữa là chúng ta có thể trở về. Đúng rồi, thứ này...”
Nàng chỉ đồ vật trên lưng Mạc Cầu, thấy hắn đột nhiên che chắn thì không khỏi bật cười lớn. “Yên tâm đi, quy củ ta hiểu, người nào đoạt được thì sẽ là của người ấy. Hơn nữa có ta ở đây, không ai cướp nó khỏi ngươi được.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu, hắn thở phào nhẹ nhõm. “Lần này ta phải cảm tạ sư tỷ!”
“Ngươi khách khí rồi.” Đổng Tiểu Uyển khoát tay. “Lên núi đi, có một vị cao nhân từ lục phủ tới. Nếu vận khí tốt, các ngươi có thể gặp được.”
Hiện giờ Mạc Cầu chẳng muốn gặp ai, chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi rồi cùng mọi người trở về. Hắn cần ít nhất mười ngày nửa tháng để tĩnh dưỡng chưa trị thương thế mới ổn được.
Trên núi không có cao nhân của Lục phủ, nhưng lại tụ tập không ít những người khác. Mọi người đang cùng nhau bàn tán xì xào, biểu hiện kích động.
“Tề Bỉnh chết rồi, món đồ trên người hắn cũng bị người của Lục phủ mang đi, nghe nói lúc đó còn có một vị cao thủ Huyền Y Giáo xuất hiện.”
“Ta nghe nói còn có cả Cương thi hiện thân nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận