Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 605: Cửu Chân Trung kinh - Cự Linh pháp tướng

Mạc Cầu khẽ vung tay, một người đã bị đứt đôi, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống mặt đất. Ở xung quanh hắn đã có mười mấy bộ thi thể hoặc nằm hoặc ngồi, phần lớn đều là eo róc xương đoạn, thân hình vặn vẹo, tử trạng cực kỳ bi thảm.
Cổ Nhược Bàn đứng ở bên cạnh một tay cầm búa, mặt mũi dữ tợn. Hắn bị quản chế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Cầu đại khai sát giới, không thể ra tay ngăn cản đã đành, có khi còn phải cưỡng ép xuất thủ giúp đỡ.
“Cẩn thận!”
Phía sau trong mật thất, Quách Bộ Bình quát lên. “Bọn chúng phát hiện ra ta thì chắc chắn sau đây sẽ có cao thủ chạy tới.”
“Ừm.” Mạc Cầu không đổi sắc mặt, chỉ gật đầu sờ vào một bên vách tường. Vách tường làm từ gỗ đá, chạm vào thì không có vẻ cứng rắn thường thấy mà cảm giác như một loại vật sống ôn nhu, cẩn thận để ý còn phát giác như thể bên trong có khí tức lưu chuyển. Điều này làm Mạc Cầu nghĩ tới việc Yển sư tạo vật. Hai chỗ đều có điểm giống nhau, mượn nhờ ngoại vật, lấy trận pháp cơ quan để biến hóa thành cơ, lưu thông đủ loại linh tài kỳ vật. Thậm chí có thể coi linh chu ở Vân Mộng Xuyên cũng thuộc về một loại Yển sư tạo vật. Có điều nhờ vào hoàn cảnh thiên nhiên của Vân Mộng Xuyên mà cửu phẩm linh chu sớm đã tự thành một hệ thống riêng, so với truyền thừa Yển tông cũng không hề thua kém.
Trong trí nhớ của Doanh Dao, Yển tông cũng có người am hiểu và cự hình tạo vật như khinh khí cầu, trọng lâu, có điều khó đạt tới đỉnh phong vì họ tập trung nghiên cứu về tự thân con người nhiều hơn.
“A...”
“Cự hình tạo vật cần số lượng linh tài trên trời, tiêu tốn nhiều thời gian lại khó chế tác, không ích gì cho việc tu hành. Phương pháp của Yển tông là từng bước thay đổi thể xác bản thân để tăng thêm tu vi, kéo dài thọ nguyên, bọn họ không nguyện ý lãng phí thời gian để tạo ra thứ quái vật khổng lồ như thế này.”
Mạc Cầu thu tay về, âm thầm gật đầu. Hắn thấy phương pháp linh chu là tập hợp lực lượng của mọi người, dùng năm này tháng nọ để chế tạo, chỉ có hoàn cảnh cụ thể ở Vân Mộng Xuyên mới thích hợp. Rời khỏi Vân Mộng Xuyên thì căn bản không thấy linh chu phát triển, còn Yển sư tạo vật lại đa dạng hơn nhiều. Đối với người muốn chứng được đại đạo thì Yển tông chi pháp mới là hướng đi đúng.
“Đến rồi.”
Ở phía sau Quách Bộ Bình đột nhiên quát lên. Sau đó Mạc Cầu nhướng mày, không khí quanh mình đột nhiên trở nên sền sệt, lại thêm uy áp như có như không rơi xuống khiến hắn không nhịn được cũng phải thốt lên một tiếng. Pháp lực toàn thân bị áp chế xuống còn lại chỉ một thành. Thần thông phép thuật như có gông cùm giữ lại, muốn thôi phát cũng phải cố hết sức.
Những người khác đều lâm vào tình trạng tương tự, mặt mũi người nào cũng trắng bệch, nhưng xem ra thực lực người nào càng mạnh thì càng chịu nhiều áp chế hơn.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, từ mặt nước rộng lớn hiện ra một tạo vật khổng lồ, tứ chi phát lực, ầm ầm xông vào đội hình của Thương Vũ Phái và các thế lực khác.
Linh chu tam phẩm, Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy!
Sáu cánh mỏng như cánh ve bao trùm mười mấy dặm đầm lầy run rẩy, tạo ra gợn sóng bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Linh chu như thể sống phun ra nuốt vào một số lượng lớn thiên địa nguyên khí. Linh chu màu sắc ám kim chưa cần làm gì, chỉ lặng lẽ hiện ra nơi mặt nước đã khiến cho mọi người hô hấp khó khăn, uy áp đè nén.
“Oa!”
Kim Thiềm há cái miệng lớn kèm theo tiếng kêu quái dị, vô số kim quang từ trong miệng nó phun ra, bên ngoài kim quang là liệt diễm cuồn cuộn tràn đến trăm dặm, trong nháy mắt đã bao trùm một đám chiến hạm vào trong.
“Ầm ầm...”
“Răng rắc...”
Đứng mũi chịu sào, linh chu của Tống gia, Cự Kình Bang và Thiên Nhai đạo tràng ầm ầm vỡ vụn, vô số người kêu gào rồi bị kim quang xé thành mảnh nhỏ. Những linh chu khác mặc dù không lọt vào trung tâm của công kích nhưng cũng chịu những tổn thương nhất định. Chỉ trong chớp mắt, thế công của mấy phương thế lực liền bị ngăn lại và chịu tổn thất nặng nề.
“Sao có thể như vậy?”
“Vì sao lại thành ra thế này!”
Có mấy đạo lưu quang xông ra từ trong hỗn loạn, trong đó có thân ảnh chật vật của Tống Đốc, Diệp Phi Hoa. Bọn họ tu vi cao thâm, chỉ bằng vào sức mạnh bản thân đã có thể chống lại áp lực của linh chu ngũ phẩm, tốc độ di động lại nhanh, hiện giờ tuy có vẻ chật vật như không bị thương tổn gì. Chỉ là thần sắc thì không ngừng biến đổi.
“Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy!”
Đôi mắt đẹp của Diệp Phi Hoa co vào, hai mắt gắt gao nhìn linh chu như một dãy núi ở trước mặt. “Sao nó lại ở đây?”
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này.” Chu Tử Thăng đã xuất hiện gần đó, sắc mặt ngưng trọng. “Đó là một cái bẫy, mau rời đi.”
“Muộn rồi.” Tống Đốc lắc đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn chân phải linh chu huy động như điện quang xẹt qua một chiếc chiến hạm.
“Ầm!”
Ánh lửa bùng lên chiếu sáng cả một vùng u ám. Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
“Tứ Thủy Bang!”
Động tác của Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy nhìn như có vẻ chậm chạp nhưng chỉ là chậm so với hình thể khổng lồ của nó mà thôi, kỳ thực vẫn nhanh như điện xẹt. Mười dặm trải dài chỉ một cái quét ngang là hết. Đám tu sĩ Đạo cơ ở trước mặt nó dễ dàng bị nó nghiền ép. Đám người còn lại đều hiện ra vẻ tuyệt vọng.
“Ầm ầm...”
Linh chu to lớn cuốn lên dòng nước cuồng bạo, chân trước nó vung vẩy như vật sống, đang muốn quét sang một phương khác thì đột nhiên cứng đờ ra.
“Răng rắc!”
Một cái cánh trên linh chu đột nhiên bật ngửa ra sau.
Cái gì?
Đám người kia nhìn thấy thì sững sờ. Linh chu của đối phương gặp phải chuyện gì?
Mấy người chưa kịp hoàn hồn thì Lục Dực Kim Thiềm kia đã lại xoay thân, nhìn thẳng ra chiến trường, hai mắt nộ phóng kim quang kèm theo vô số đao quang phóng ra.
“Lốp bốp...”
Trong âm thanh hỗn loạn lại có một chiếc chiến hạm vỡ vụn.
“Bá!”
Hạng Phủ Minh xông ra từ trong cảnh tượng hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch, nét mặt run rẩy. Lần này Thương Vũ Phái tới đây không nhiều nhưng đều lực lượng tinh nhuệ, là căn cơ của tông môn. Nội tình bọn họ cũng chưa đủ sâu nên lần nay đã chịu phải tổn thất nặng nề.
“Ừm?” Hai mắt chớp động, hắn nhìn đám người Lý Nguyên Đồng cũng vừa thoát ra. “Các ngươi cũng thoát ra được?”
Vừa rồi tình huống hỗn loạn đến ngay cả Hạng Phủ Minh hắn cũng phải rất chật vật mới thoát hiểm ra được, đám tu sĩ Luyện khí như bọn họ làm sao có thể thoát ra?
“May mắn có được linh phù của Mạc trưởng lão!”
Vũ Mai thở ra một hơi dài, lấy từ trên người ra một tờ linh phù, vẻ mặt cảm kích. “May mà có nó, nếu không chúng ta đã bị thảm sát rồi.”
“Đúng vậy.” Lý Nguyên Đồng và mấy người khác cùng gật đầu, lấy linh phù trên người ra nhìn về phía trước. “Xem ra còn có thể dùng một hai làn nữa. Không biết có thể kiên trì được không. Cũng may Mạc trương lão lại cho một tấm Phần Thiên liệt diễm phù, nghe nói uy lực của nó có thể uy hiếp cả tu sĩ Đạo cơ trung kỳ.”
“Ta cũng có một tấm.”
“Ta cũng có nữa.”
“Cái gì...”
Hạng Phủ Minh ngây ngốc, hắn há miệng nhưng nhất thời không biết phải nói gì.
“Các vị.” Đúng lúc ấy có một âm thanh từ xa truyền tới. “Linh chu của thủy phỉ mặc dù cường hãn nhưng rõ ràng là bọn chúng còn chưa hoàn toàn khống chế được. Nhân cơ hội này chúng ta xông vào thôi. Như thế mới có hy vọng sống sót.”
Tiếng quát vừa dứt, một cái chân trước của Lục Dực Kim Thiềm rời ra rơi xuống tận đáy nước, để lộ một đường hầm rộng lớn.
“Đông!”
“Đông!”
Thông đạo rộng chừng mười trượng, đủ cho một xe ngựa kéo có thể thông hành. Phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân, người chưa tới sát cơ đã đập vào mặt.
“Ầm...”
Gió táp chấn động, hơn mười đại hán cao gần một trượng xuất hiện ở góc rẽ. Hai mắt đám người này đỏ như máu, dường như đang được kích phát một loại tiềm lực nào đó, nhìn thấy Mạc Cầu thì gào lên xông đến.
“Cẩn thận, bọn họ là đạo binh được thủy phỉ đặc biệt bồi dưỡng huyết nhục, mặc dù pháp thuật không mạnh nhưng nhục thân lại không kém gì tu sĩ Đạo cơ, lại tinh thông phương pháp liên thủ chiến đấu cũng như không chịu sự áp chế của Linh chu đâu.”
Quách Bộ Bình hô lớn. “Ta đã mở thông đạo Linh chu để người bên ngoài có thể đi vào, chúng ta nội ứng ngoại hợp là có thể tiêu diệt đám thủy phỉ này, có điều cũng cần kiên trì một khoảng thời gian.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, nhìn kỹ đám đạo binh đang đột kích tới. Đạo binh thì hắn đã thấy nhiều, bản thân hắn cũng từng có thời gian làm đạo binh nhưng đám trước mắt này thì hắn chưa từng thấy qua. Hắn nhẹ phất tay, nhìn Cổ Nhược Bàn ra hiệu.
“Giải quyết bọn chúng.”
Cổ Nhược bàn cắn răng, hai gò má run lên, tất nhiên là đang chịu áp chế của Mạc Cầu nhưng vì thực lực không đủ nên cuối cùng đành nổi giận gầm lên một tiếng rồi cầm búa nhào tới.
Nhục thân hắn cũng cường hãn, da thịt cứng rắn không thua pháp khí, bị đại hán trước mặt chém vào cũng không chịu tổn thương gì. Ngược lại, hắn công kích đối phương lại như người ta gặt lúc, lưỡi búa sắc bén như lưỡi hái tử thần điên cuồng gặt lấy sinh mệnh đám đại hán kia.
“Ngũ ca.”
Đột nhiên có một âm thanh quen thuộc khiến thân thể hắn run lên. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, một nam một nữ xuất hiện ở cuối thông đạo kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngũ ca.”
Một người trong đó trên mặt có vệt sẹo đang tiến lên. “Ngươi...”
“Trốn mau!” Cổ Nhược Bàn gầm nhẹ, hai mắt đỏ hồng. “Trốn!”
Nói xong hắn hét lên rồi cầm búa đánh tới, phù ảnh trùng điệp che kín thông đạo.
“Hắn bị người ta khống chế rồi.” Nữ tử còn lại chớp mắt, ngón tay khẽ động, một chuôi Phân Thủy Thứ phóng ra như thiểm điện đột kích vào phù ảnh.
“Là người phía sau kia.”
Nếu Cổ Nhược Bàn giữ được thực lực hoàn hảo thì hai người khó phần thắng bại, có điều lúc này nữ tử kia vừa xuất thủ đã đánh hắn bay ra ngoài.
“Ta muốn lấy mạng ngươi.” Nam tử mặt sẹo nghe vậy thì ánh mắt trở nên ngưng trọng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng rồi bổ nhào về phía Mạc Cầu.
Cùng lúc đó, một cỗ áp lực mãnh liệt cách không đè xuống làm Mạc Cầu nhướng mày, muốn di động nhưng cũng đành đứng ngay một chỗ. Đối phương rõ ràng là có phương pháp điều khiển linh chu, mượn nhờ sức mạnh của linh chu tam phẩm để áp chế đối phương rồi kích phát sát chiêu.
Ba thanh phi đao lấp lóe quang mang quỷ dị bay lượn như cá dưới nước, phá hư không đâm thẳng vào cổ họng Mạc Cầu.
“Keng!”
Phi đao sắc bén là pháp khí cực phẩm, đáng tiếc đâm vào người Mạc Cầu lại chỉ để vang lên mấy tiếng kêu giòn giã, lưỡi đao run run mà không thể tiến sâu vào được.
“Luyện Thể Huyền Công!”
Nữ tử kia tiến lên một bước, vẻ mặt ngưng trọng, nàng cong ngón tay búng ra một sợi bạch quang đánh tới. Bạch quang đang bay giữa không trung đã khuếch trương.
“Soạt...”
Một thứ hình dáng như lưới đánh cá chùm xuống, trói buộc lấy Mạc Cầu ở phía dưới. Sau đó lại thêm mấy chục đạo binh cầm đao thương kiếm kích không kể sống chết lao tới.
“Lốp bốp...”
Tiếng va chạm nổi lên không dứt, tia lửa bắn ra tung tóe. Mạc Cầu nheo mắt, ánh mắt trầm thấp, trên thân hiện ra linh quang, vô số phù văn bao phủ ngoài thân thể, Giáp Binh Thối Thể đại pháp đã tự hành vận chuyển.
Mạc Cầu lắc đầu, thân thể khẽ động, cơ bắp màng xương như được thổi phồng biến lớn. Trong nháy mắt Mạc Cầu đã hóa thành cự nhân cao chừng mười mét, cánh tay to như xà nhà, tùy tiện vung tay đã đánh bay một đám đạo binh, lưới đánh cá cũng bị xé tan.
Thông đạo rộng rãi nhưng Mạc Cầu đứng đó lại khiến đối thủ có cảm giác không thể nào vượt qua được. Thân hình hắn như một ngọn núi sừng sững giữa thiên địa, ánh mắt hiện ra lôi uy, chân đạp tứ cực, thân dung thiên địa.
“Cửu Chân Trung Kinh!”
Nam nữ tử ở đối diện nhìn thấy thì sắc mặt đại biến, vô thức lui về sau. Cổ Nhược Bàn đứng ở một góc cũng cứng người, vẻ mặt không thể tưởng tượng được. Hắn chìm đắm vào Cửu Chân Trung Kinh chừng hai trăm năm, so với người khác thì hiểu rất rõ biểu hiện của Mạc Cầu có nghĩa ra sao.
Công pháp đại thành!
Lực so Kim Đan!
Nhưng... sao có thể như thế?
Đối phương mới có Cửu Chân Trung Kinh chưa lâu, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, dù nhục thân có lợi hại thế nào cũng không thể đạt được tới mức này mới phải.
“Pháp môn không tệ.” Mạc Cầu co chân duỗi tay, cười lạnh nhạt. So với Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân thì công pháp này không bằng, nhưng chân thân hắn đang chịu áp lực, lực bộc phát vốn không phải sở trường. Công pháp này lại khác. Nó chỉ tập trung vào lực lượng nhục thân, mới Kim Đan đã là cực hạn, rất coi trọng âm dương tuần hoàn. Tuy cường hoành nhưng quá mức cực đoan.
“Ầm!”
Hắn đạp nhẹ dưới chân, cự nhân cao hơn mười mét đột nhiên biến mất, không khí chấn động, thân hình nữ tử kia cứng đờ rồi đột nhiên nổ tung, cốt nhục hóa thành bã vụn. Huyết nhục tràn ngập. Một vị tu sĩ Đạo cơ mà dưới quyền phong của Mạc Cầu lại không chịu nổi một kích. Ngay cả pháp khí tùy thân cũng bị đánh thành mảnh vụn.
Mạc Cầu quay người, vẻ mặt không biểu hiện gì, bàn tay to lớn xoay động.
“Răng rắc!”
Một cái đầu lâu với hai mắt mở to nằm trong lòng bàn tay, còn thi thể không đầu đổ rầm xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận