Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 297: Tiểu Uyển (2)

Vệ thành rộng lớn, ngoài tu Tiên giả đến từ Đại Tấn còn có rất nhiều thế hệ phàm nhân ở đây từ lâu. So với địa phương khác, sinh hoạt của người thường ở đây tốt hơn rất nhiều.
Trên đường phố lúc nào cũng sạch sẽ, cây cối được chăm sóc quản lý và bài trí rất có ý tưởng. Mạc Cầu lần theo khí tức đi qua mấy con đường, cuối cùng dừng lại ở một tửu lâu. Quán rượu này gần như không có một khách nào.
“Khách quan, mời vào bên trong.” Tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón. “Ngài cần gì ạ?”
“Ta tới tìm người.” Mạc Cầu phất tay, đưa ra một khối bạc vụn rồi bước lên lầu hai. Ở gần cửa sổ đúng là có một thân ảnh quen thuộc với hắn.
Đổng Tiểu Uyển.
Lúc này khí tức nàng có vẻ suy yếu, thần sắc sa sút, quần áo cũng đã lâu không được để ý, tóc tai tản mát, đôi mắt đẹp vằn lên tơ máu. Nếu không phải người thân thuộc, Mạc Cầu chưa chắc đã nhận ra nàng.
“Sư tỷ?”
Thân thể Đổng Tiểu Uyển run lên, nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Cầu thì con ngươi chứa đầy tĩnh mịch sáng lên một ánh vui mừng.
“Ngươi cũng đến đây rồi.”
Âm thanh khàn khàn khiến Mạc Cầu nhíu mày. Trong ấn tượng của hắn, khí tức Tiểu Uyển lúc nào cũng sung mãn phồn thịnh, gặp phải biến cố Lục phủ, thụ trọng thương cũng mặt không đổi sắc, không biết nàng mới gặp phải vấn đề gì?
“Thế nào?” Hắn ngồi xuống đối diện, rót cho mình một chén rượu đầy. “Khí sắc kém như vậy, lại ngồi uống rượu một mình, có phải Nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện gì phải không?”
Đổng Tiểu Uyển khẽ lắc đầu. “Nhị tiểu thư đi Tiên đảo, chúng ta không có linh thạch trên người nên tạm thời phải lưu lại chỗ này.”
“Thế thì tại sao ngươi lại ra thế này?” Mạc Cầu càng không hiểu.
“Ta...”, Đổng Tiểu Uyển ngẩng đầu, con ngươi run nhè nhẹ. “Ta đã gặp mẹ ta.”
“Ô!” Mạc Cầu giật nảy mình kinh ngạc. “Tiền bối hiện ra sao?”
“Bà ấy rất tốt.” Khóe miệng Đổng Tiểu Uyển cong lên, nước mắt chợt lăn như mưa, nàng gục đầu nghẹn ngào. “Bà ấy rất tốt.”
“Đó chẳng phải là chuyện đáng mừng hay sao?” Mạc Cầu hỏi. “Sao sư tỷ lại đau khổ như vậy?”
“A...”, Đổng Tiểu Uyển nấc lên mấy tiếng, thật lâu sau khi tinh thần đã ổn định lại nàng mới đáp. “Hơn hai mươi năm qua, cha ta một lòng nhớ bà ấy, muốn được gặp bà ấy...”
Bưng vò rượu lên, Đổng Tiểu Uyển uống một ngụm lớn, để mặc cho rượu tràn ra chảy cả lên người.
“Lúc trước bà ấy bị người ta bắt đi, chúng ta... đã rất lo lắng cho bà, sợ bà ấy gặp phải khổ cực, không ngờ hiện giờ bà ấy rất tốt.”
Mạc Cầu trầm lặng.
“Chuyện qua rồi, nên để cho qua thôi.” Đổng Tiểu Uyển liên tục gật đầu, nàng bặm môi, run run. “Nam nhân kia không bạc đãi bà ấy, thậm chí chăm lo cho bà ấy rất chu đáo, đã giúp bà thành tự Tiên thiên nữa. Nhưng ta thật không hiểu.”
Nàng nắm chặt hai bàn tay lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt đẹp trợn trừng giận dữ.
“Bà ấy không gặp phải chuyện gì cả, sao không nhớ về chúng ta, sao không gửi thư đến phủ Đông An? Dù chỉ là một lời nhắn ngắn ngủi cũng được.”
“Có lẽ...”, Mạc Cầu há mồm, ngập ngừng một lúc mới nói được. “Biết đâu bà ấy không muốn các ngươi phải lo lắng nghĩ ngợi nhiều hơn thì sao?”
Lời vừa nói ra, bản thân hắn cũng biết là khó mà chấp nhận được. Hắn lắc đầu, giơ bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Ha ha...”, Đổng Tiểu Uyển càng dở khóc dở cười, thần thái trở nên mất kiểm soát hơn. “Ta gặp được bà ấy đúng lúc bà ấy đang dạo phố cùng người kia, ngươi có biết biểu hiện lúc đó của bà ấy thế nào không? Tinh thần phấn chấn, cao hứng bừng bừng, lòng đầy vui vẻ, trong mắt bà ấy chỉ có nam nhân kia mà thôi. Rõ là đã cao tuổi rồi mà còn nũng nịu như một nữ hài vậy. Ta... ta đứng cách xa bọn họ mấy bước, ngay từ lúc nhìn thấy bà ấy và nhớ lại bức chân dung cha ta vẽ, ta không còn dám tin vào mắt mình nữa. Ta định bước tới chào hỏi thì...”
“Cạch!”
Nàng ngẩng đầu, cố gắng ngăn nước mắt đừng chảy nhưng vô dụng.
“Ta có nghi là bà ấy giả bộ vui vẻ cho nên lúc nam nhân đó rời đi ta có lén gặp bà, kết quả là... Bà ấy cho ta linh thạch, cầu xin ta rời khỏi nơi này, không muốn để quấy rầy cuộc sống hiện tại của bọn họ.”
“Ô ô...”
“Bà ấy là mẹ ta đấy! Là mẹ ta!”
Mạc Cầu ngồi đối diện không nói một lời nào. Khóc một trận xong Đổng Tiểu Uyển mới ngẩng đầu, giọng run rẩy.
“Sư đệ, ta không oán bà, thật sự không oán trách bà ấy. Ta và cha vẫn luôn mong bà ấy có một cuộc sống tốt đẹp, chẳng qua là ta thấy không cam tâm. Vì sao bà ấy có thể cảm thấy thoải mái như vậy được chứ? Cha ta chịu đủ mọi tra tấn bao năm qua, ta cũng vì để gặp được bà ấy mà không ngừng cố gắng. Bởi vì bà ấy mà chúng ta chịu đủ dày vò mỗi ngày, thế mà bà ấy có thể vì nam nhân khác mà chẳng mảy may nhớ đến hay nghĩ về chúng ta, ngay cả con gái ruột cũng muốn đuổi đi... Ta không cam lòng!”
“Ta nên làm gì đây?”
Bi phẫn, ủy khuất dồn nén bao nhiêu ngày được dịp phát tiết ra ngoài cả. Giọng nàng nhỏ dần, cuối cùng thân thể đổ nghiêng ngả cả ra đất.
“Sư tỷ, ta còn chưa nói tin tức về Đổng tiền bối cho ngươi mà.” Mạc Cầu cúi xuống, khẽ lắc đầu.
“Còn có... linh thạch chắc ngươi cũng đã nhận rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận