Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 464: Trận pháp

“Hoa…”
Hoả diễm hư ảo yếu ớt lại như một ngọn đuốc cháy hừng hực chiếu rọi xung quanh.
Cửu U Minh Hoả.
Hoả thế tràn đầy sử dụng nhiên liệu chính là nhục thân và hồn phách người ta. Chỉ trong chớp mắt, Hà Thừa Nghiệp quỳ dưới mặt đất đã hoá thành tro bụi phiêu tán theo gió, đồ vật để lại bị Mạc Cầu tiện tay thu hồi.
Với loại người này hắn sẽ không lưu thủ, không thể đảm bảo một lúc nào đó đối phương sẽ không tiếp tục phản bội mình.
Mạc Cầu bước đến bên cạnh Tang Thanh Hàn, dùng thần niệm quét qua, lông mày nhăn lại trong vô thức.
“Sư huynh.” Tang Thanh Hàn thấp thỏm âu lo. “Tình trạng của ta thế nào?”
“Có chút phiền phức.” Mạc Cầu đáp. “Sư muội yên tâm, thứ trên người ngươi không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sợ là trong thời gian ngắn khó khôi phục tu vi như cũ. Hiện giờ…”, hắn quét mắt nhìn ra bốn phía. “Chúng ta phải tìm cách phải làm sao mới có thể ra ngoài đây.”
Vừa nói chuyện, hai mắt hắn sáng lên, hai đạo hoả tuyến màu đỏ đã nhập vào thể nội Tang Thanh Hàn thiêu đốt Âm La Toả Hồn Châm. Tang Thanh Hàn cảm thấy thân thể ấm áp, pháp lực bị khống chế cũng có khả năng khống chế trở lại.
“Ra ngoài ư.” Nàng cố gắng đứng dậy, tế ra một dải lụa màu. “Sư huynh có biết đây là trận pháp gì không?”
Mạc Cầu lắc đầu. Dưới Linh Quan Pháp nhãn, cả Sơn thành to lớn đều bị trận pháp chứa đầy khí u ám bao phủ. Mấy chục cột khói đen nhánh nối liền trời và đất nhẹ nhàng đong đưa. Trận pháp bao phủ xuống, khả năng khống chế với thiên địa linh khí của tu sĩ Đạo cơ cũng bị mất đi, khí cơ biến hoá cũng trở nên âm trầm quỷ dị.
Âm dương mất cân đối, ngũ hành không còn theo trật tự thông thường.
Trước đây Mạc Cầu có từng phá vỡ trận pháp nhưng kiếm quang lướt qua phương hướng lại bị vặn vẹo đi, chuyển vài vòng rồi trở lại nguyên chỗ cũ.
“Bách tính trong thành thì sao đây?” Tang Thanh Hàn phát hiện ra điểm bất thường, hoàn thủ tứ phương ra vẻ nghi hoặc. “Sao không khí lại yên tĩnh như vậy?”
Minh Đình Sơn thành vốn cực kỳ phồn hoa, bách tính không dưới mười vạn người, ngay cả ban đêm cũng có nhiều nơi đèn đuốc sáng trưng, hiện giờ khung cảnh quả thực yên tĩnh một cách bất thường.
“Bọn họ…”, Mạc Cầu nhẹ lắc đầu, tay áo dài vung lên, một tầng liệt diễm càn quét ra bốn phía. Dưới làn lửa, phòng ốc, vách tường, gạch ngói theo nhau biến mất để lộ những thân ảnh rải rác khắp nơi. Người thì ngủ say trên giường, có người ngã trên mặt đất, có người gục ngay trong đình viện. Bọn họ đều bị trận pháp ảnh hưởng lâm vào hôn mê.
“Có chuyện gì vậy?” Tang Thanh Hàn chớp mắt, tựa như nghĩ đến điều gì, gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên lạnh lẽo. “Chẳng lẽ Vương gia muốn hạ thủ với người của toàn bộ Sơn thành?”
Tàn sát toàn thành ư? Chuyện thế này không phải là chưa từng xảy ra, nhưng mỗi lần phát sinh đều gây chấn động một phương. Nếu điều này là thật, toàn bộ Thái Ất Tông đều sẽ chấn động.
“Tám chín phần mười là vậy.” Mạc Cầu đáp. “Trận pháp nơi này bao phủ cả thành trì, có lẽ là đại trận luyện hoá sinh linh. Nhiều năm trước Vương gia đã tính toán đến chuyện này rồi.”
“Thật ghê tởm.” Tang Thanh Hàn phẫn nộ, nàng giậm chân. “Vương gia đứng đầu một thành mà xem mạng người như cỏ rác, tông môn sẽ không tha cho bọn chúng.”
“Những người dân này…”
“Ồ!”
Nàng còn chưa nói hết câu đã ngừng lại, vẻ nghi hoặc. Ánh mắt đảo qua những bách tính đang hôn mê kia, thân thể họ đang dần co rút lại, những người trẻ tuổi da thịt trơn bóng bắt đầu trở nên già nua, đầy nếp nhăn, những người đã già lão khí huyết càng kém như đèn sắp hết dầu.
“Cướp đoạt tinh phách!”
Nàng hoàn hồn nhìn về phía Mạc Cầu, thấy đối phương cũng đang ngưng trọng nhìn ra xa.
“Đến rồi.”
“Cái gì đến rồi?”
Nàng vừa dứt lời, từ phương xa hiện ra một vệt độn quang đen nhánh, kéo dài rồi dần biến lớn thành như một bức tường nối liền mặt đất và bầu trời. Trong đó khói đen cuồng bạo, khí cơ trong hư không run rẩy như có thiên quân vạn mã đang phi nước đại.
“Ầm ầm…”
Âm thanh truyền lại đánh thẳng vào thần niệm. Chỗ khói đen đi qua khí tức của vạn vật nhanh chóng trở nên u ám giống như bị tước đoạt hết sức sống.
“Cẩn thận.” Mạc Cầu quát lên một tiếng, đẩy tay về phía trước, Cửu Hoả Thần Long Tráo nghịch thế quấn lấy mấy người.
“Oanh!”
“Lốp bốp…”
Chỉ một thoáng khói đen vọt tới, vô số luồng khí u ám điên cuồng đâm tới, nhất thời tình hình hỗn loạn càng lan rộng.
“Ừm.” Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, màn sáng phòng ngự cũng bị co rút lại, hắn không nhịn được bước lùi về sau một bước. Cũng may, sóng xung kích tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ mấy hơi thở đã lướt qua vị trí của mấy người bọn họ. Đưa mắt nhìn ra xung quanh, có không ít lão nhân, hài đồng đang ngủ say đã hoá thành xương khô. Những người trẻ tuổi khí huyết dồi dào cũng tiêu thất không ít.
“Vương gia…”, Tang Thanh Hàn cắn chặt răng. “Sao bọn họ dám?”
“Bọn họ đã làm rồi.” Mạc Cầu nhíu mày. “Sư muội, các ngươi ở đây đừng nhúc nhích, ta đi xem xét một chút xem có tìm được cơ hội nào không. Có lẽ có thể tìm được vị trí người của Vương gia.”
Chỉ cần có thể ra ngoài, bọn họ đưa tin về tông môn, tông sư Kim Đan chỉ một ngày là sẽ có mặt, lúc đó đại trận Vương gia tồn tại đã trăm năm cũng thành vô dụng.
“Tốt.” Tang Thanh Hàn gật đầu, Trác Bạch Phượng cũng đã hoàn hồn gật đầu.
Mạc Cầu nói xong, thân hình loé lên phi độn đến trước làn khói đen. Hắn xem ra làn khói đen đúng là quét ngang toàn bộ đại trận, đi theo sau đó có lẽ có thể ra tới biên giới trận pháp. Chỉ cần tìm được đường biên giới nay mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Vậy mà… một canh giờ sau.
“Ầm ầm…”
Một trận chấn động qua đi, khói đen tiếp tục lướt tới, trước mắt hắn lại hiện ra thân ảnh của hai nữ nhân.
“Sư huynh, sao rồi?”
“Không được.” Mạc Cầu lắc đầu. “Thứ này đang di chuyển vòng quanh, đi theo nó không ra được, người của Vương gia cũng không biết ẩn thân nơi nào.”
Không chỉ Vương gia, hắn di chuyển một vòng lớn nhưng ngay cả Minh Đình Sơn to lớn như thế cũng không trông thấy. Một toà đại sớn cứ như là đã tiêu thất vào hư không vậy.
Việc này không thể xẩy ra được. Chưa nói Vương gia tu vi cao nhất chỉ là Đạo cơ, ngay cả tông sư Kim Đan cũng không dễ dàng dời đi một ngọn núi lớn.
“A!” Tang Thanh Hàn biến sắc. “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Trác Bạch Phượng ở bên cạnh đã mất đi đấu chí, ánh mắt vô thần.
“Ừm…”, Mạc Cầu trầm ngâm rồi đột nhiên nói. “Sư muội, trận pháp nơi này cần cướp đoạt sinh cơ của sinh linh trong toàn thành, nhất thời nửa khắc không thể xong được, nhanh cũng phải mất mấy ngày. Các ngươi tạm thời tự bảo trọng, ta muốn bế quan.”
“Bế quan?” Hai người sững sờ.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu.
Toàn sơn thành to lớn như vậy, không biết từ khi nào đã bị một tầng huyền quang bao phủ. Nếu có người từ bên ngoài nhìn vào, tình hình bên trong Sơn thành vẫn y hệt trước đây, phồn hoa náo nhiệt không có gì thay đổi.
Ở bên trong, mọi thứ sớm đã biến thành luyện ngục. Theo trận pháp vận chuyển, khói đen lồng lộn tứ phương không ngừng thôn phệ tinh khí, hồn khách của người sống. Thời gian trôi qua, sau khi hấp thụ lượng tinh khí khá lớn, trận pháp cũng phát sinh biến hoá.
“Đã xảy ra chuyện gì thế này?”
“A!”
“Cha! Mẹ!”
“Con của ta!”
Trong thành có nhiều người tỉnh lại, nhận thấy biến hoá của bản thân thì không khỏi sợ hãi đến xanh mặt mày, tiếng kêu rên vang lên liên hồi khắp toà thành. Đám người nhà Vương gia mang ý chí sắt đá, động tác không những không dừng lại mà thuỷ triều màu đen càng lúc càng nồng theo nhau cuốn tới. Khoảng cách thời gian giữa những lần thuỷ triều quét qua ngày một xa nhưng uy lực thôn phệ khí huyết người ta lại ngày một lớn. Mỗi lần nó đảo qua là có rất nhiều nhân mạng mất đi. Lão ấu phàm nhân thân thể hư nhược, cho đến trẻ nhỏ, thậm chí cả võ giả luyện thể… đều không tránh thoát được. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gầm gử, chửi rủa không ngừng nhưng cuối cùng cũng đều im bặt.
Hiện giờ ngay đến võ giả Hậu thiên cũng không kiên trì nổi mà bị trận pháp biến thành xương khô. Oán niệm vô tận, lệ khí xông lên càng lúc càng nồng. Thêm thời gian trôi qua, quỷ hoả, lệ hồn hiện ra cũng bị trận pháp thôn phệ.
Ở nơi nào đó, ba đốm linh quang lẳng lặng lấp loé, vầng sáng không lớn nhưng vẫn có thể bảo trì trước trận pháp. Trác Bạch Phượng, Tang Thanh Hàn ngồi xếp bằng một trước một sau, thân thể lấp lánh linh quang bảo vệ cho Mạc Cầu ở chính giữa. Tiếng la hét vang đến từ toà thành làm các nàng cảm thấy không dễ chịu nhưng cũng đành bất lực.
Trong thức hải Mạc Cầu có rất nhiều tinh quang thỉnh thoảng lại lấp loé. Mặt trời treo cao trôi nổi giữa màn sáng. Ý niệm của hắn chuyển động, trên màn sáng cũng hiện ra rất nhiều văn tự…
Trận Pháp Sơ Giải.
Bí Lục Tam Thập Lục Trận.
Thái Ất Tông Giáp tử Trận pháp tường thuật.
Diêm La Trận…
Từng ghi chép có liên quan đến trận pháp lần lượt hiện lên trên màn sáng, kéo theo đó là vô số tinh quang trở nên ảm đạm. Chỉ một thoáng, rất nhiều cảm ngộ hiện ra. Con đường trận pháp bác đại tinh thâm. Âm Dương, Ngũ Hành, Bát Quái, Thiên Cương, Địa Sát… đều có ở trong đó. Giữa bách nghệ nhân gian nó có thể xưng là số một, yêu cầu về thiên phú cũng rất cao. Lượng tinh quang cần để cảm ngộ cũng cực kỳ khủng bố. Nếu không nhờ tích lũy mấy chục năm qua của Mạc Cầu, có lẽ hắn cũng không thể cảm ngộ hết được.
Không biết qua bao lâu thời gian, Mạc Cầu mở hai mắt. Hắn nhìn xung quanh mình, mọi thứ trước mắt vẫn thế, nhưng trong ánh nhìn của hắn đã hiện lên sự khác biệt như khác biệt giữa ngày và đêm vậy.
Tang Thanh Hàn phát hiện thấy động tĩnh liền quay đầu ra xem.
“Sư huynh, tình hình thế nào rồi?”
Đối phương mới bế quan được bao lâu đâu sao đã vội kết thúc rồi?
Mạc Cầu lại không để ý đến tia nghi hoặc trong mắt nàng, hắn chậm rãi nói.
“Trận pháp nơi này do Vân quán chủ lập xuống, sau đó được hắn cải tiến thêm một lần, luận về phẩm giai, uy năng, nó thừa sức vây khốn tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ. Nhưng trận này có thể thôn phệ khí huyết, hồn phách sinh linh vật sống cho nên nhất định phải có trận nhãn.”
Hai mắt Tang Thanh Hàn sáng lên. “Trận nhãn?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Vị trí trận nhãn chính là nơi có thể thôn phệ sinh linh, nhưng sau khi thôn phệ rồi còn cần phải luyện hoá nữa. Đó chính là cơ hội của chúng ta.”
“Thế nhưng…”, Trác Bạch Phượng đã khôi phục một chút lý trí, nàng nghe xong thì vội hỏi. “Có trận pháp che đậy trận nhãn, chúng ta phải làm sao mới tìm ra được vị trí của nó đây? Tiền bối liệu có tìm được không?”
“Ta…”, Mạc Cầu ngừng lại một chút. “Nếu có đủ thời gian, ta nhất định tìm ra được. Chỉ là… ta sợ thời gian không còn đủ.”
Dù sao hắn cũng vừa mới cảm ngộ về trận pháp, mặc dù kiến giải thông thấu nhưng vận dụng thực tế vẫn còn chưa tinh. Thứ hắn thiếu chính là kinh nghiệm.
“Yên tâm.” Hắn ngước nhìn lên rồi nói tiếp. “Mặc dù ta không biết trận nhãn của trận pháp ở đâu nhưng lại biết pháp khí bên trong trận nhãn là cái gì. Có thể tìm ra nó.”
Nói xong hắn lao vọt lên, cánh tay nhẹ nhàng vung ta, mấy đạo lưu quang hiện ra quanh mình.
Vạn Quỷ Phiên!
“Đinh.”
Trận pháp vốn biến hoá theo thứ tự bỗng dừng lại, tựa như trận pháp hoàn chỉnh chợt có thêm mấy điểm ngoại lai, sau một thời gian, dường như không phát hiện thấy có gì bất đồng, lại không ảnh hưởng đến trận pháp nên nó lại tiếp tục vận chuyển như bình thường.
Mạc Cầu lần theo sự biến hoá của trận pháp đã tìm thấy đội ngũ điều khiển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận