Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 202: Nhân thủ

Trên sườn núi, một đám nam tử đang bận rộn với hòm sắt, kình nỏ, tụ kiếm, còn có cả Phích Lịch Tử. Từng thứ được lấy ra rồi giấu kỹ trong người. Nhạc Định Sơn kiểm tra tiến độ, sắc mặt ngưng trọng, rồi hắn bất ngờ quay nhìn ra xa, ánh mắt chờ đợi.
“Rầm rầm...”
Cành lá lắc lư, từ trong đó có một bóng người xinh đẹp nhảy xuống, thân thể nhẹ như chim yến. Người này dung mạo xinh đẹp, tư thái toàn mỹ, trên người nàng mang theo một thanh bảo kiếm. Nàng mặc một bộ tiễn phục màu xanh sẫm. Tuy là nữ nhưng từ trên người nàng toát ra một cỗ khí thế hào hùng.
Nhìn thấy nàng, Nhạc Định Sơn không khỏi vui mừng, chắp tay nói.
“Phương tiểu thư, ngươi đã đến.”
“Ừm.” Phương Kỳ gật đầu, đôi mắt đẹp chớp động. “Những người còn lại chưa tới sao?”
“Sắp rồi.” Nhạc Định Sơn ngẩng đầu nhìn trời. “Đã gần đến thời gian ước định, mấy vị ấy đều là những người giữ chữ tín, ta tin là sẽ đến ngay thôi.”
“Hì hì...”, có tiếng cười sảng khoái vang lên, sau đó xuất hiện ba thân ảnh. “Nhạc gia chủ quả nhiên hiểu rõ thiếp thân, những việc khác ta không dám nói, còn chuyện sai hẹn là sai lầm rất lớn của người trong thiên hạ.”
Bóng người lắc lư, ba người này theo nhau nhảy lên dốc núi. Người đi đầu dàng vẻ diễm lệ, tư thái kiều mị, nàng mặc váy dài mềm mại xẻ cao nhưng lại không mang quần tất nên thời khắc đáp xuống, chân váy tung bay để lộ đôi chân trắng nõn. Đám nam tử đang bận rộn thấy thế không khỏi ngẩn ngơ, len lén liếc nhìn.
Theo sát sau lưng nàng là một cặp song sinh tướng mạo anh tuấn, trên lưng đeo trường kiếm.
“Hoa phu nhân.” Đối diện với người này, Nhạc Định Sơn tỏ ra khách khí câu nệ hơn, hắn chắp tay nói. “Người đã tới.”
“Ừm.” Hoa phu nhân nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt ma mị khiến không ít người xung quanh tay chân trở nên run rẩy. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Phương Kỳ rồi dịu dàng nói. “Thật không ngờ muội tử Phương gia cũng tới. Nghe nói muội đã bài danh trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, tỷ tỷ chúc mừng chúc mừng.”
“Hừ.” Phương Kỳ lạnh nhạt nhưng vẫn chắp tay đáp lễ. “Xin chào Độc Hoa phu nhân.”
Phủ Đông An có một hoa lâu, nơi ấy là cái động tiêu tiền của không ít người, chuyên kinh doanh sòng bạc, kỹ quán, chủ nhân nơi đó chính là ba tỷ muội Hoa gia. Độc Hoa phu nhân xếp thứ hai, thực lực bất phàm, danh tiếng lan rộng, nhưng điều khiến nàng nổi danh nhất chính là khả năng dùng độc.
Nghe đồn toàn thân nàng là độc, đầy người có gai, nhưng vẫn có không ít nam nhân sẵn sàng quỳ rạp dưới chân nàng. Một nữ nhân như nàng có thể tạo nên dành hào như thế ở phủ Đông An là đủ thấy thủ đoạn của nàng không kém.
“Muội tử Phương gia thật xinh đẹp, khiến ta thấy mà không khỏi động lòng.” Độc Hoa phu nhân cười yêu mị. “Muội không cần khách khí như thế. Ta rất thích những người xinh đẹp, có gì cần muội cứ nói với ta.”
Nói xong, bàn tay vung lên, nàng lướt khẽ qua sau lưng hai người đứng sau nàng. “Nếu muốn mượn riêng hai người này thì tỷ tỷ cũng không có ý kiến.”
“Ngươi...”, Phương Kỳ biến sắc.
“Độc Hoa phu nhân, chúng ta lại gặp mặt.” Từ xa truyền tới thanh âm không lớn nhưng ai cũng nghe rõ. Mấy người quay đầu lại thì thấy một nam tử áo trắng đang chắp tay sau lưng đạp bước mà đi, tư thế ưu nhã, dáng vẻ thong dong. Nhìn hắn như không phát lực mà mỗi bước di chuyển lại cách xa đến cả chục mét. Chỉ trong nháy mắt người này đã lên đến sườn núi.
“Kỳ muội, Nhạc gia chủ.” Người này chắp tay chào mấy người có mặt rồi cười nhạt nhìn Độc Hoa phu nhân. “Không ngờ phu nhân cũng rời khỏi hoa lâu thế này.”
“Đương nhiên.”
Độc Hoa phu nhân giãn chân mày, dịu dàng nói. “Hoa lâu rất tốt, nếu ta không đi thì chẳng phải đã bỏ lơ cơ hội gặp được Ôn công tử hay sao? Lại nói, Ôn công tử từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh toàn mỹ nữ, sợ là không nhìn được mấy người tục phấn trong hoa lâu như chúng ta.”
“Phu nhân chê cười rồi.” Ôn Nhụ lắc đầu, không có ý định tiếp tục câu chuyện nên quay đầu nhìn sang phía Nhạc Định Sơn. “Nhạc gia chủ, mọi người đến đông đủ rồi chứ?”
“Còn thiếu một người nữa.” Nhạc Định Sơn nhìn trời rồi nói. “Vị ấy cũng sắp đến rồi.”
“Còn ai nữa sao?” Độc Hoa phu nhân mở miệng. “Để nhiều người như vậy phải chờ đợi thì thật là không hay. Ta không để ý lắm, nhưng sợ Phương muội và Ôn công tử sẽ sốt ruột đấy.”
Những người có mặt ở đây đều không phải nhân vật tầm thường. Độc Hoa phu nhân tuy là nữ tử nhưng thực lực bất phàm, danh hào tại phủ Đông An không kém. Khả năng dụng độc của nàng càng khiến cho người ta phải sợ hãi.
Bạch Y Thần Nhĩ Ôn Nhụ chính là đệ tử của Huyền Âm Bí Các. Phi Phượng Kiếm Phương Kỳ là nhân vật nổi danh trong thế hệ trẻ của Phương gia. Hai người này đều có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, quan hệ cũng không nhạt.
Lần này hai người đáp ứng tới chứng tỏ lời đồn hai người sẽ kết thành vợ chồng có lẽ không giả.
“Vị kia cũng là một người rất cao minh.” Nhạc Định Sơn hơi chần chừ. “Theo lý mà nói thì hẳn là...”
“Đến rồi.” Lỗ tai Ôn Nhụ hơi rung, đột nhiên quay đầu nhìn về phía dốc núi.
“Hô...”, gió nhẹ thổi qua, từ trong rừng có hai bóng đen xuất hiện, nhìn kỹ thì hai người này đều mặc hắc bào, chân không chạm đất di chuyển với tốc độ kinh người.
“Nhạc gia chủ.” Mạc Cầu thi triển thân pháp bay xuống dốc núi, giấu mình trong tấm hắc bào cất giọng khàn khàn. “Tại hạ đến đây theo ước hẹn.”
Nói xong, hắn phóng ra một phong thư. Nhạc Định Sơn đưa tay tiếp lấy, ánh mắt hơi lo ngại nhưng sau khi xem xong thì tạm đè nén cảm giác đó lại. Hắn không biết đối phương có phải là Mạc Cầu hay không nhưng đã có thể giải quyết phiền phức trên đường đi với hắn thế là đủ rồi.
“Giấu đầu lộ đuôi.” Độc Hoa phu nhân chớp mắt, âm thanh trở nên lạnh lẽo. “Chẳng lẽ các hạ trời sinh xấu xí, hay là thân phận không thể để lộ ra ngoài?”
“Việc ấy có gì quan trọng hay sao.” Mạc Cầu nghiêng người đáp. “Đây chỉ là một vụ giao dịch mà thôi, việc xong thì đường ai nấy đi, chẳng lẽ Độc Hoa phu nhân còn muốn kết giao tình với mọi người?”
Hành thi đi theo hắn hơi gầm nhẹ, một cỗ khí tức âm lãnh từ trên người nó toát ra phủ kín xung quanh. Lần này để cho an toàn, Mạc Cầu quyết định mang hành thi theo, nếu có gặp biến cố thì hắn cũng yên tâm hơn.
“Hai vị.” Nhạc Định Sơn vội đứng ra giàn xếp. “Chuyến này đến đây đều là bằng hữu của Nhạc mỗ, dù chưa quen biết từ trước thì thiết nghĩ mọi người cũng không cần phải vì những việc nhỏ nhặt mà lại tranh chấp với nhau.” Nói xong hắn quay lại nhìn đám người đang bận rộn chuẩn bị. “Mọi thứ chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?”
“Tốt rồi.”
“Đã xong xuôi.”
Có mấy người lên tiếng đáp lại, sau đó lần lượt sáu người võ trang đầy đủ đi ra. Nhạc Định Sơn nói tiếp. “Chúng ta xuất phát thôi.”
Mấy người liếc nhìn nhau, Phương Kỳ, Ôn Nhụ không có ý kiến gì. Độc Hoa phu nhân chỉ cười một tiếng khinh thường rồi cũng gật đầu.
Vạn Chu Sơn ở sâu trong Cửu Liên sơn mạch, là nơi ít người dám lui tới. Nơi này bị độc vật chiếm cứ, dù là võ giả cũng rất ít qua lại nên đường sá gần như không có.
“Rầm rầm...”
Cành lá lắc lư, một hán tử lực lưỡng cầm trường thương trong tay chém về phía trước để mở ra một thông đạo. Mấy người phía sau nối đuôi nhau tiến vào.
Ôn Nhụ, Phương Kỳ sóng vai cùng đi. Độc Hoa phu nhân và đôi song sinh đi ở phía sau, nàng khẽ vuốt tóc, ánh mắt chớp động.
Mạc Cầu cùng hành thi phiêu nhiên mà đi, không hề phát ra tiếng động. Phía sau đoàn người là mấy người của Nhạc gia bọc hậu.
“Gia chủ, có Xử Đoạn Nhai!”
“Ồ?” Nhạc Định Sơn quay người tiến lên, đo khoảng cách một chút rồi vung tay. “Dùng Thiên Huyền Xích.”
“Rõ!”
Một người lập tức lấy từ sau lưng ra một vật nặng buông xuống vách đá, sau đó vỗ lên một cơ quan.
“Răng rắc...”
“Băng!”
Một sợi dây từng từ đó phóng mạnh ra, bay xa tới mấy chục mét, đầu đinh của sợi dây cắm phập vào vách núi đối diện. Đầu bên này cũng để lộ ra mấy cái móng vuốt bằng thép bám chặt xuống mặt đất. Tiếng cơ cấu chuyển động vang lên liên tiếp, trong chớp mắt đã có ba sợi dây thừng như thế hiện ra.
Nhìn thấy vậy, Ôn Nhụ không khỏi vỗ tay tán thưởng. “Cơ quan thuật của Nhạc gia quả nhiên bất phàm.”
“Quá khen.” Nhạc Định Sơn lắc đầu. “Kỳ thực Nhạc gia chúng ta còn có một loại Phi Thiên Thần Trảo, so với thứ này thì tiện lợi hơn nhiều. Tiếc là...” Hắn lắc đầu, tiến lên phía trước, đứng trên sợi dây thừng để thử kiểm tra sức chịu tải của nó. Sau khi kiểm tra thì đến lượt một người của Nhạc gia đi qua trước, rồi lần lượt những người khác thi triển thân pháp vượt qua sườn đồi.
Trên đường đi, người của Nhạc gia ỷ có các loại khí giới thần kỳ, gặp sông thì bắc cầu, gặp đầm thì tạo giá bệ đỡ, biến mọi thứ thành đường đi bằng phẳng. Các loại khí giới lấy ra khiến cho mọi người được mở mang tầm mắt. Có nhiều vật không cần đến cao thủ võ công, người bình thường dùng cũng có thể leo núi lội nước được. Nhưng càng tiến sâu vào địa giới Vạn Chu Sơn thì các dụng cụ của bọn họ ngày một lộ ra nhiều hạn chế.
Độc chướng!
Thứ này có ở khắp nơi, khí giới mang theo phần lớn không sử dụng được, cao thủ có thể chất cường tráng cũng không dám lơi là. Nhạc gia tuy tinh thông cơ quan khí giới nhưng lại không am hiểu võ kỹ. Dù sao phần lớn thời gian của bọn họ đều dành cho việc luyện khí này, thời gian tập võ tất nhiên chẳng còn bao nhiêu.
Việc này giống với đệ tử ở Linh Tố Phái, người có thể vừa tu tập y thuật vừa rèn luyện võ kỹ không có bao nhiêu. Linh Tố Phái giữ được truyền thừa nên còn xuất ra được mấy vị cao thủ nhất lưu, chứ Nhạc gia thì thật thảm. Truyền thừa của họ bị thất lạc nhiều năm, đến gia chủ Nhạc Định Sơn cũng chỉ có cảnh giới chân khí ngoại phóng mà thôi.
“Tiếp theo đến lượt chúng ta.” Ôn Nhụ nhìn Phương Kỳ cười nói. “Kỳ muội, không việc gì chứ?”
“Không vấn đề gì.” Nàng không đổi sắc mặt, chậm rãi rút trường kiếm. Một cỗ kiếm ý sắc bén cũng theo đó mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận