Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 269: Ảnh hưởng

Cương thi là loài bất lão bất tử, lực lượng bản thân lớn vô cùng, lấy việc thôn phệ huyết nhục người sống để tồn tại là truyền thuyết quỷ quái lưu truyền trên phố. Hơn mười năm dung dưỡng, lại thêm âm thi khí quán chú, Hành thi trong tay Mạc Cầu đã thành công tiến hóa làm Cương thi cách đây không lâu. Lúc này, nó vừa ra tay đã khiến Thượng Vân Nhu biến sắc. Hắc khí quanh thân nó là âm sát khí có thể làm hao mòn linh tính của pháp khí. Hai chân nó nhún lên đã vượt qua mấy trượng, tốc độ di chuyển có thể so với cao thủ Tiên thiên đỉnh phong.
“Cương thi!”
Thượng Vân Nhu hoảng sợ gào lên, bàn tay rung rung, mấy tấm Linh phù theo nhau xuất hiện đồng thời há miệng hét lớn.
“Lục đại ca, cứu ta!”
Đỡ một quyền một kiếm của Mạc Cầu, xương sườn nàng đã gãy mất mấy cái, ngay cả di chuyển cũng khó khăn, không thể trốn sự truy giết của Cương thi được, nàng cũng rõ, đồ trong tay mình ứng phó với võ giả còn được chứ không thể làm gì một bộ Cương thi.
Dù sao pháp lực có thể khắc chế chân khí chứ không khắc chế được Âm sát khí của Cương thi kia.
“Đôm đốp...”
Linh phù lấp lóe giữa trời, khí cơ phun trào, điện quang lóe lên từ hư không. Một khắc sau...
“Phích!”
Một tia lôi đình ầm vang giữa trời, trong nháy mắt đánh trúng thân Cương thi.
“Bành!”
Thân thể nó run lên, ngã về sau hơn một trượng nhưng khói đen trên thân nó phun trào, nhanh chóng làm hao mong điện quang rồi lại đứng dậy.
Trấn Sơn Phù!
Đào Nhạc Phù!
Linh quang lấp lóe giữa trời hóa thành hư ảnh cả dãy núi, cả sông đao hung hăng đè xuống va chạm với âm sát khí tạo thành tiếng rung động và tiếng nổ lốp bốp. Từ trong tiếng gào thét, một hắc ảnh đánh vỡ Linh quang, hung hăng lao ra.
“Lưu lại cho ta.”
Lục Bắc Hải rống lên, linh quang trên thân nở rộ, cả cơ thể bành trướng, một kiếm tựa như khai sơn bổ hải chém xuống.
“Đương...”
Một kiếm mang theo cự lực phun trào, so với lực lượng Mạc Cầu vừa mới bộc phát không hề thua kém. Thân thể cương thi ngã ngửa ra sau, bị đánh bay ra ngoài.
“Kim Cương Phù.”
“Phong Hành Phù.”
“Linh minh nhiễm huyết! Mở cho ta.”
Lục Bắc Hải ngửa mặt lên trời, tinh huyết trong thể nội tuôn ra ở ngực, nhiều tờ linh phù liên tiếp được hắn kích phát. Võ giả kích phát linh phù sẽ bị tổn hao rất nhiều tinh nguyên, nhất là những Linh phù bậc cao thì lượng tiêu hao càng lớn. Dù người sử dụng có là cao thủ Tiên thiên thì cũng phải chịu áp lực không nhỏ.
Mạc Cầu chỉ mượn nhờ lực lượng của Phong Hành Phù nên khí huyết bị hao tổn ở mức nhất định, lúc này Lục Bắc Hải đã toàn lực bộc phát, liên tiếp kích phát mấy tờ Linh phù chứng tỏ hắn đã rơi vào trạng thái liều mạng.
“Cút cho ta.”
Kiếm quang như nước thủy triều dâng ầm ầm hiện ra. Cương thì vừa mới bị đánh, bàn tay đang vươn về phía trước, răng nanh lồi ra, chuẩn bị gào lên lại bị đánh bay ra ngoài.
“Tranh...”
Đột nhiên có một tiếng đàn du dương như tơ vang lên.
“Ngươi!”
Lục Bắc Hải quay dầu, Cầm Tiên Tử vốn đang bị trói đã thoát ra từ lúc nào, bên cạnh nàng có một con nhện kim sắc đang bò, chỉ qua mấy lần di chuyển đã ẩn vào bên trong bóng tối.
“Ung dung chúng sinh, sao mà vô tội...”
Hai mắt Cầm Tiên Tử nhắm lại, hai tay duỗi ra tựa như đang đánh lên những dây đàn vô hình, tạo ra từng làn sóng âm quấn lấy Lục Bắc Hải.
Huyền Âm Bí Các - Vô Hình Huyền!
“Bành!”
Mặt đất rung lên, gạch ngói vỡ nát. Một thân ảnh vung vẩy tay áo, cuốn theo binh đao từ dưới đất rồi cuộn lại thành một cái vòi rồng lao tới.
Chu Quát!
Chu gia Bách Binh Quyết!
“Họ Lục kia, ngươi đã muốn giết ta, vậy thì hãy để mạng lại đi.” Chu Quát gầm lên. “Thiên Kích Trảm, phá cho ta!”
Hai vị cao thủ Tiên thiên dùng toàn lực ứng phó, dù là Lục Bắc Hải cũng không thể xem thường. Huống chi...
“Ô...!”
Trong bóng tối, Cương thi vẫn gào thét, lực lượng cuồng bạo chấn nát gạch ngói kéo theo âm phong lăng lệ lại tiếp tục đánh tới.
“Oanh!”
Đòn thế đụng nhau làm kình khí tán ra bốn phía như bão táp, vách tường thiền điện đổ sụp, bụi đất tung mù.
“Đương đương... đương...”
“Có thích khách! Người đâu mau tới, có thích khách!”
Đến lúc này hộ viện ở Tiên Lai Uyển mới phản ứng kịp, tiếng hô hoán và tiếng trống vang lên, bóng đuốc lắc lư chen với bóng người, không biết có bao nhiêu nhân thủ từ bốn phương tám hướng vọt tới.
“Đinh đinh...”
Thân hình Mạc Cầu lấp lóe, nhuyễn kiếm bay múa liên tục. Thượng Vân Nhu bị thương, bản thân tu vi cũng không cao nên tốc độ điều khiển phi kiếm không bằng Hoàng lão quái của Huyền Y Giáo, so với nhị tiểu thư Lục Dung thì còn kém khá xa nhưng phương pháp ngự kiếm của tu Tiên giả đúng là tinh diệu, không cần cầm chuôi kiếm trong tay nên có thể tạo thành rất nhiều biến hóa.
Võ giả bình thường thi triển kiếm pháp cần phải phát lực, tá lực, vận kình các loại nên cũng bị nhiều quy tắc chi phối. Tu Tiên giả thì không phải phiền toái như vậy, giống như họ chỉ cần dùng suy nghĩ thôi là có thể tùy tâm sở dục rồi. Không nhờ Vô Định Kiếm bất phàm, chắc chắn Mạc Cầu sẽ đối phó rất khó khăn với thứ kiếm quyết quỷ dị khó lường này.
“Đinh...”
Phi kiếm rung lên, bay lượn giữa trời, tại lúc đâm tới tốc độ của nó dừng lại đôi chút, hai mắt Mạc Cầu khẽ chớp, hắn đột nhiên khoát tay vung vỏ kiếm ra.
“Răng rắc!”
Phi kiếm đâm thẳng vào vỏ kiếm, điên cuồng vùng vẫy trong đó như rắn không đầu. Không biết lai lịch cái võ kiếm này thế nào nhưng nó có thể ngạnh kháng Huyền Hỏa Đằng Long của Hỏa Long Bội thì chất liệu tạo nên chắc chắn bất phàm. Dù là phi kiếm cũng không thể xuyên qua.
Phi kiếm bị khống chế, sắc mặt Thượng Vân Nhu đại biến, nàng đột nhiên quay người nhằm phía sau bỏ chạy.
“Bạch!”
Trong hỗn loạn, một đạo kiếm quang quét ngang giữa trời.
“Không!”
“Dừng tay!”
Tiếng rống vang lên kéo theo vô số mũi tên, ám khí và đao binh điên cuồng lao tới.
“Ầm ầm...”
Bụi mù tràn ngập, một đạo hắc ảnh từ trong đó lao ra hướng sang bên cạnh bỏ chạy.
“Bắt hắn lại!”
Huyền Giáp Hộ Vệ, Nương Tử thân quân, cao thủ Tiên thiên thủ hộ ở xung quanh đồng loạt lao đến. Mạc Cầu co ngón tay búng một cái, những nơi hắn đi qua hỏa tinh bắn tung tóe, liệt diễm chói sáng và hơi khói tràn ngập.
“Khụ khụ...”
“Cẩn thận, có độc!”
“Vây từ phía trước lại...”
Sau lưng vang lên tiếng gào thét liên tiếp không dừng, Mạc Cầu vừa thi triển bộ pháp trốn chạy vừa liếc mắt nhìn vào một gian phòng đã đổ sụp cách đó không xa, trong lòng cuồng loạn.
Đan dược!
Hàn Tủy, Ngọc Long Cốt, Linh chi... Nơi này có chứa rất nhiều thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy.
“Bạch!”
Vừa lúc có một cái chăn lông bị kình lực thổi bay lên, hắn vội lợi dụng lúc đó xông vào trong phòng.
Quỳnh Nguyệt Hồ.
Một chiếc thuyền ba tầng lớn đang chậm rãi trôi đi, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn tiếng tiêu, tranh trống hợp thành những âm thanh du dương phiên lãng ra bốn phía.
“Lục huynh.” Thượng Mặc bỏ chung rượu trên tay xuống nói. “Thượng mỗ cứ nghĩ mình đã biết hưởng thụ là thế nào, cũng chưa hề bạc đãi bản thân, nhưng trải qua khoảng thời gian vừa rồi mới thực sự hiểu được chân chính hưởng lạc là thế nào. Ta tới phủ Đông An rồi, thật là không nỡ rời đi.”
“Ha ha...”, Lục phủ chủ cười lớn. “Nếu không muốn đi thì cứ việc lưu lại. Phủ Đông An lớn như thế lại không có chỗ cho Thượng huynh dung thân hay sao. Hai tháng nữa cũng là thời gian đính hôn của Bắc Hải và Vân Nhu, lúc đó chúng ta sẽ xây một nơi ở khác cho Thượng huynh.”
“Khách khí.” Thượng Mặc cúi đầu. “Thượng mỗ đã già, đi nơi nào cũng không khác nhau, gia huynh lại không có thiên phú tu hành, có thế nào đành nhận thế ấy vậy. Duy chỉ có Vân Nhu và Vân Tường, thân là trưởng bối ta vẫn không yên lòng.”
“Có gì mà không yên?” Lục phủ chủ chớp mắt. “Vân Nhu đã có Bắc Hải quan tâm, nếu hắn làm gì có lỗi với Vân Nhu, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Còn như Vân Tường...” hắn trầm ngâm một lúc rồi nói. “Dung nhi hiện giờ chỉ một lòng cầu Tiên đạo, nhưng hai ta đều hiểu, chuyện ấy đâu có đơn giản như vậy. Nó đi đến Tiên đảo một lần có khi lại hiểu được ở nhà mới thực sự là nơi tốt đẹp, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng thương lượng với bọn nó. Dù gì, người trong phủ có thể nên duyên với Vân Tường thì cũng là chuyện tốt cho hai nhà.”
Thiên phú tu Tiên không phải ai cũng có, nhưng trải qua trăm năm ngàn năm truyền thừa, rốt cuộc vẫn có dấu vết để lần mò. Trong đó có một điểm quan trọng, nếu hai vị tu Tiên giả có thể kết hợp thì đời sau xác suất có thiên phú là rất lớn. Cũng vì thế, việc kết minh của hai nhà Lục - Thượng mới thuận lợi như vậy. Thế hệ trẻ của hai nhà sớm muộn cũng về chung một nhà.
“Ngô...” Thượng Mặc ra vẻ trầm ngâm rồi nhẹ gật đầu. “Trước khi đến đây, gia huynh đã dặn riêng ta phải chiếu cố cho hai người bọn họ, nếu được như thế là tốt nhất.”
“Báo!”
Đột nhiên mặt hồ xuất hiện một người đạp trên mặt nước lướt nhanh, người này vừa chạy vừa hét lớn. “Tiên Lai Uyển xuất hiện thích khách hành thích Thượng tiểu thư. Hiện giờ tiểu thư sống chết không rõ. Nhị tiểu thư và Thượng công tử xảy ra va chạm tại Vạn Hoa Lâu, Thượng công tử bị Nhị tiểu thư đánh ngất đi đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
“Cái gì!” Trên lâu thuyền, mấy người có mặt đồng loạt biến sắc.
“Lốp bốp...”
Tiếng gỗ cháy lách tách, thi thoảng lại phát ra tia lửa, Thượng Mặc đứng trong đám phế tích, mặt mũi tái xanh nhìn nửa người Thượng Vân Nhu còn lại trên mặt đất.
“Bẩm phủ chủ.”
Đại phu dùng thuốc xong mới nói.
“Có thể bảo vệ tính mạng nhưng hai chân đã bị chém đứt thì khó mà di chuyển được. Hơn nữa còn có một cỗ hỏa kình đốt cháy ngũ tạng lục phủ của Thượng tiểu thư, lúc này cần từ từ xem xét, dù cho có Linh dược đi nữa, sợ là không mất ba năm, năm năm thì khó mà động đậy được.”
“Vân Nhu.”
Nhìn bộ dáng ái nữ, Thượng Mặc há miệng muốn thổ huyết, hắn nắm chặt song quyền, cắn răng gầm lên. “Ai..., là ai gây ra chuyện này?”
“Hình như là Vô Định Kiếm Mạc Cầu.”
Lục Bắc Hải đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm cũng đang nghiến răng. “Chí ít, đối phương là người có thể thi triển Vô Định Kiếm.”
“Vô Định Kiếm.”
Thượng Mặc nghiêng dầu, hai mắt nhìn Lục Bắc Hải chằm chằm. “Một kẻ phàm nhân, dựa vào một môn võ kỹ phàm nhân ở trước mặt ngươi làm nữ nhi của ta...” hắn hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục nói. “Hắn đã lấy cắp rất nhiều linh đan diệu dược Thượng gia chúng ta mang đến, đây là thứ mà các ngươi gọi là bảo vệ chặt chẽ an toàn đây sao?”
“Còn có một đầu Cương thi nữa.” Lục Bắc Hải lên tiếng.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Thượng Mặc gào lên.
“Thượng huynh.” Lục phủ chủ bước lên trước một bước.
“Lục huynh, ngươi cũng đừng lên tiếng.”
Thượng Mặc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. “Còn cả Vân Tường nữa, chỉ vì một nữ nhân phàm tục mà hắn đã bị Nhị tiểu thư nhà ngươi đánh cho trọng thương. Đây là thái độ của Lục gia các ngươi hay sao?”
“Thượng huynh.”
Lục phủ chủ biến sắc, vội vàng nói. “Việc này có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
Thượng Mặc đưa tay chỉ nữ nhi nhà hắn rồi giận dữ thét lên.
“Ngươi nói đây là hiểu lầm sao!”
Lục phủ chủ há mồm nhưng không nói được gì, một hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng buồn bực. “Thượng huynh, hai tháng sau Bắc Hải và Vân Nhu vẫn đính hôn như đã định. Ta cam đoạn việc này. Vân Nhu chính là thê tử duy nhất của Bắc Hải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận