Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 365: Tiên duyên

Trong khoang thuyền có người của hơn mười thế lực ở SƠơn thành, mọi người đều đang đưa mắt nhìn nhau.
Ngọc Thanh là ai?
Bang chủ đương nhiệm Trường Hà Bang, đệ nhất cường giả ở Minh Đình Sơn thành, một cao thủ Tiên thiên! Mặc dù cùng là Tiên thiên nhưng như gia chủ Mục Dương của Mục gia từng nói, nếu phải so sánh với Ngọc Thanh hắn cũng cảm thấy xấu hổ, thế mà…
Vừa rồi Ngọc Thanh ra vẻ hết sức nghiêm túc hành lễ cẩn thận với một nam tử trung niên chưa ai từng biết. Nếu không tự mắt trông thấy có lẽ sẽ chẳng ai có thể tin được.
Mạc Cầu đạp trên thang dây đi lên con thuyền, Tề Giáp theo sát phía sau, đám người phía trước vô thức khom người.
“Tiền bối, xin mời!” Ngọc Thanh cúi đầu đưa tay chỉ lối.
Hắn sở tu huyền công rất giỏi trong việc nhận biết người khác, thậm chí có thể tra ra biến hoá của thiên địa linh cơ. Bước vào Tiên thiên, trong khoảng cách mười trượng, một con bọ nhỏ nhúc nhích cũng không qua được mắt hắn, thế mà người đang ở trước mắt hắn đây như đã hoà vào cùng với thiên địa. Nếu không nhìn bằng mắt, người này giống như không hề tồn tại, không một tia khí tức nào thoát ra bên ngoài.
Trường hợp này hắn mới chỉ gặp một lần trong đời.
Lần đó, tại đạo phủ, hắn mới sơ nhập Tiên thiên được mời cùng với những Tiên thiên khác tiến đến bái phỏng một nhân vật thần bí nào đó. Người kia chỉ một lời là có thể quyết định sống chết của một cao thủ Tiên thiên. Lần trải nghiệm đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Ngọc Thanh, đánh tan ngạo mạn vừa chớm sinh ra. Lúc quay trở lại Sơn thành, hắn không tranh cường háo thắng với ai mà tập trung phát triển Trường Hà Bang ngày một lớn mạnh.
Cũng sau ngày đó, hắn hiểu được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Tiên phàm vốn cách nhau lạch trời không thể so sánh được.
“Tiền bối.” Vào buồng nhỏ trên tàu, Ngọc Thanh khom người lên tiếng. “Xin mời ngồi.”
Đám người kia lại thêm một lần kinh ngạc. Chưa nói ai là chủ nhân ở chỗ này, hôm nay đám người tề tựu chính là vì việc của Sơn thành, nhường chủ vị cho một người xa lạ không phải là việc nên làm.
“A…”
Có người há miệng định lên tiếng thì nhanh chóng bị một người đứng cạnh giữ lại. Những kẻ có mặt ở đây ít nhiều đều có địa vị, dẫu ít ra khỏi Sơn thành thì cũng từng nghe tới những lời đồn khác nhau. Mặc dù không rõ thân phận người tới thế nào, nhưng Ngọc bang chủ đã coi trọng như vậy thì tất cả bọn họ không thể đắc tội được. Mấy người trẻ tuổi có mặt thì không khỏi choáng váng.
Ngọc Phượng Dung còn đỡ, những người vừa mới bị đánh đều sững cả lại, không ai dám hó hé.
Mạc Cầu chậm rãi đi vào chỗ rồi quay người ngồi xuống.
“Đều ngồi cả đi.”
Hắn nói năng nhẹ nhàng, thần sắc đạm mạc như có một cỗ uy nghiêm vô hình khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Vâng.” Ngọc Thanh gật đầu, chào hỏi mọi người rồi khoát tay. “Tấu nhạc.”
Dứt lời, đàn kỹ ca nữ theo nhau đi vào. Tiếng đàn văng vẳng, mỹ nhân bay múa…
“Tiền bối.” Ngọc Thanh hạ thấp giọng. “Kim Lân Vĩ Ngư ở nơi này rất ngon, chất thịt mềm mịn lại có thể bồi bổ nguyên khí, hương vị thật là tuyệt mỹ.”
“Vậy sao?” Mạc Cầu cúi đầu, ở bên cạnh có tỳ nữ cầm đũa cẩn thận gắp cá đưa tới, cạnh đó là tỳ nữ khác trình rượu sẵn sàng. Phía sau có người chuẩn bị sẵn khăn lụa để lau thức ăn thừa. Có thể nói việc hầu hạ tỷ mỉ không chút thiếu sót. Có điều, Mạc Cầu lại không thích những thứ này.
“Đủ rồi.” Hắn nhíu mày, nhẹ khoát tay. “Các ngươi lui ra đi.”
Chúng nữ nghe vậy thì biến sắc, vội vã quỳ xuống, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng. Sinh tử của các nàng đều nằm trong tay chủ nhân, người nào không làm tốt phận sự đều sẽ bị trách phạt nhưng hiện giờ các nàng đều không biết mình đã làm sai chuyện gì.
“Các ngươi lui ra đi.” Ngọc Thanh như nghĩ ra điều gì đó, hắn vung tay ra hiệu cho đám mỹ nữ lui ra. “Tiền bối không cần các ngươi hầu hạ.”
“Vâng.” Chúng mỹ nữ thở phào rồi chậm rãi rút lui.
“Mùi vị không tệ.” Mạc Cầu nếm qua thức ăn rồi buông đũa. Cả âm thanh và điệu múa có vẻ đều không được hắn đánh giá cao, nếu không có việc hắn đã phất tay áo rời đi rồi.
“Tiền bối.” Ngọc Thanh hơi nghiêng về phía trước nói. “Sơn thành tuy nhỏ nhưng cảnh sắc lại đẹp, nếu tiền bối không chê thì mời người ở lại mấy ngày. Trường Hà Bang của tiểu nhân có một chỗ sơn phong cảnh vật tịch mịch có thể tặng để tiền bối nghỉ ngơi.”
“A…”
Ở phía dưới có mấy người giật mình, thiếu chút nữa đánh rơi cả ly chén trong tay, vẻ mặt hốt hoảng. Trong phạm vi thế lực của Trường Hà Bang có không ít đỉnh núi, nhưng chỗ quan trọng nhất chính là Bình Lê Phong. Núi ấy không chỉ có phong cảnh đẹp mà trên núi có mộc liệu đặc thù mang lại thu nhập không nhỏ cho bang phái. Chỗ ấy… sao có thể mang tặng cho người được?
Tặng cho người lần đầu tiên gặp mặt, danh tính đối phương cũng không ai biết tới?
“Ý tốt ta ghi nhận.” Mạc Cầu khẽ lắc đầu. “Ta chỉ tiện đường qua đây nên lưu lại ít thời gian, không bao lâu sẽ rời đi.”
Không bao lâu? Vậy là bao nhiêu thời gian?
Nói cách khác, mấy ngày gần đây đối phương sẽ không rời khỏi chỗ này.
“Trước mắt tiền bối đã có nơi nghỉ chưa?” Ngọc Thanh chớp mắt. “Trong thành… không, ở ngoài thành chúng ta có vài trạch viện yên tĩnh có thể dùng được.”
“Được rồi.” Mạc Cầu khoát tay rồi đứng dậy.
Không gian im lặng. Nhạc sĩ vũ nữ đều dừng cả lại, cúi đầu chờ đợi. Ngọc Thanh cũng thấp thỏm trong lòng.
“Chỗ này đều là người của thành Minh Đình sơn phải không?”
“Vâng.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu bước tới trước. Hắn đảo qua đám người rồi cuối cùng dừng lại ở một người trẻ tuổi.
“Ngươi tên gì?”
“A…”, Người trẻ tuổi sững ra, mất một lúc mới luống cuống đáp. “Tiểu nhân… Ô Liên Thành xin ra mắt tiền bối.”
Nói xong hai đầu gối hắn mềm nhũn muốn quỳ xuống đất thì bị một lực lượng vô hình nâng dậy.
“Ô Liên Thành.” Mạc Cầu khẽ phất ống tay áo rồi chậm rãi gật đầu. “Không tệ.”
Nói xong hắn chỉ tay về phía Tề Giáp. “Sau khi về thành thì ngươi tới Hồi Xuân Đường tìm hắn.”
“A!”
Ô Liên Thành không hiểu, có một lão giả bên cạnh hắn vội túm áo ra hiệu.
“Vâng vâng.” Ô Liên Thành hoàn hồn, vội vã gật đầu. “Vãn bối nhất định sẽ đến.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu.
Đưa mắt nhìn con thuyền rời xa cho tới lúc khuất bóng, Ngọc Thanh mới thu hồi ánh mắt có phần nuối tiếc.
“Ngọc bang chủ.” Có người lúc ấy mới nhỏ giọng. “Vị tiền bối kia có phải là tu…”
Lời vừa ra đến miệng hắn lại không dám nói hết, nhanh chóng quay ra nhìn về phía con thuyền đối phương vừa mới rời đi.
“Không phải các ngươi đều đã đoán ra rồi sao?” Ngọc Thanh chắp tay sau lưng thở dài. “Thật không ngờ, Sơn thành nhỏ bé của chúng ta lại có nhân vật như vậy xuất hiện.”
Nói xong hắn quay ra nhìn lão giả bên cạnh Ô Liên Thành.
“Ô huynh, công tử nhà ngươi hình như chưa có mai mối đúng không?”
“Việc đó…”, Lão giả sững người, chần chừ một lúc mới đáp. “Nó chưa có hôn thư, cũng bởi Ô gia chúng ta thấp kém nên người ta không nhận.”
“Không nhận?” Ngọc Thanh cười lạnh. “Đúng là có mắt không tròng. Ta nhìn công tử nhà ngươi rất tốt, cái tên cũng rất hay.”
Hắn tán dương thẳng thừng như thế khiên ngay cả Ô Liên Thành cũng thấy xấu hổ.
“Ô huynh.” Ngọc Thanh tiếp tục nói. “Ta có một con gái, ngươi cũng đã gặp qua, đến giờ nó vẫn chưa có hôn phối, không bằng chúng ta nhận làm thân gia với nhau?”
“A!” Cha con Ô gia nghe thấy đều giật mình. Những người có mặt cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Ngọc Phượng Dung chớp đôi mắt đẹp quan sát Ô Liên Thành từ trên xuống dưới, biểu hiện ra chiều suy nghĩ. Người này mặc dù ăn mặc không ra sao nhưng tướng mạo không tệ, tuổi tác khá tương đồng, tu vi cũng đã đạt đến Hậu thiên.
Không biết phẩm tính thế nào mà thôi.
Đêm.
Ở một góc Sơn thành.
Mục phủ.
Gia chủ Mục Dương giải quyết xong việc đi vào thư phòng trong hậu viện, hắn vặn cơ quan mở ra một cánh cửa ngầm. Lấy lại bình tĩnh, hắn bước chậm rãi vào bên trong.
Cửa ngầm này nối thẳng xuống lòng đất. Không biết đi đã bao xa, hắn bước đến một nơi u quang loé lên thì dừng lại.
“Tiên sư, hôm nay có người hồi báo, một nhóm người của Trường Hà Bang nghị sự ở hồ Minh Đình thì ngẫu nhiên gặp một vị tu Tiên giả.”
“Ồ?” Trong bóng tối có tiếng người vang lên. “Lai lịch ra sao?”
“Trước mắt chưa biết.” Mục Dương lắc đầu. “Người đó chỉ tạm thời lưu lại, đề điểm một hai câu với một người trẻ tuổi họ Ô rồi rời đi. Nghe nói hắn chỉ ở lại Sơn thành một khoảng thời gian.
Trong bóng tối, tiếng người im lặng một lúc mới lại vang lên. “Không cần để ý, nếu là đi ngang thì thôi, còn muốn tìm tới cửa thì mệnh hắn khó dài.”
“Vâng.” Mục Dương gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận