Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 465: Phá trận (1)

Trước lúc Mạc Cầu động thủ với Hà Thừa Nghiệp, người của Vương gia đã sớm tập trung, trận địa sẵn sàng nghênh đón. Tứ phòng Vương Lâm Xuyên ngồi xếp bằng ở chính giữa, hai tay hơi khép lại, đưa mắt nhìn vào mặt kính chiếu rợi khung cảnh ở xa xa.
Trong đám người có kẻ khẩn trương, có kẻ thấp thỏm, cũng có người lộ vẻ chần chừ nhưng không có ai biểu hiện lo sợ có điều gì ngoài ý muốn sẽ xảy ra.
Hà Thừa Nghiệp thì không cần phải lo rồi. Hắn dựa vào quan hệ với mấy người của Thái Ất Tông, đột nhiên xuất thủ thì nhất định có thể giết đối phương mà đối phương trở tay không kịp. Người tên Mạc Cầu vốn không có danh tiếng gì, không thể so với gia chủ Đạo cơ nhà bọn họ đã chứng được từ hơn một trăm năm trước. Huống hồ còn bị tập kích.
Cho nên không có ai trong đám người này nghĩ sẽ có sự việc phát sinh ngoài ý muốn. Trên mặt kính hiện ra một đạo kiếm quang âm lạnh phá toái hư không. Một kiếm này tuy ở xa nhưng lại kiến cho tất thảy mọi người nhìn thấy mà phát lạnh. Kiếm ấy không chỉ giết chết Vương Thủ, những người theo dõi qua tấm kính cũng không thoát được.
“Soạt…”
Mặt kính vỡ nát.
“Kiếm Khí Lôi Âm!”
Vương Lâm Xuyên cắn chặt hai hàm răng, ánh mắt sợ hãi. Hắn đột nhiên hét lớn, hai tay giơ ra phía trước rồi há miệng gào lên.
“Khởi!”
“Ầm ầm…”
Chỉ một thoáng, linh quang nổi lên, rất nhiều lưu quang mắt thường không phân biệt được tràn ra bốn phía. Đại trận mở ra.
“Không được.” Việc làm của hắn khiến mấy lão nhân gia trong nhà biến sắc, vội vàng nói. “Một khi khởi động trận pháp, bách tính cả thành sẽ trở thành đồ huyết tế, chúng ta không còn đường lui nữa.”
“Hừ.” Vương Lâm Xuyên hừ lạnh. “Đã đến nước này các ngươi còn nghĩ chúng ta có đường lui hay sao? Tên họ Mạc kia ra tay với đại ca chúng ta, bọn chúng chắc chắn đã phát hiện ra vấn đề rồi. Không bắt lấy bọn chúng thì dù chúng ta thoát được hôm nay, mấy ngày nữa cũng sẽ bị Thái Ất Tông diệt tộc mà thôi.”
Im lặng.
Mặc dù gia chủ Vương gia là Vương Thủ nhưng người có tu vi cao nhất đã sơ nhập Đạo cơ trung kỳ lại chính là Vương Lâm Xuyên. Hắn vốn làm việc quyết đoán, thái độ khó lấy lòng người khác nhưng lời nói ra đều là sự thật.
Vừa lúc ấy…
“Bạch!”
Một đạo hắc quang xuyên thủng kết giới bên ngoài đột nhập vào trong. Hắc quang tán đi hiện ra một cây cờ đen dài gần một trượng. Có tiếng của Vương Thủ từ trong truyền ra.
“Tứ đệ làm tốt lắm.” Âm thanh giận dữ. “Phát động đại trận đem bọn chúng giải quyết hết. Việc đã đến nước này thì không cần cố kỵ điều gì, ngay cả Hà Thừa Nghiệp cũng không được tha.”
“Đại ca, không ổn.” Vương Lâm Xuyên giữ vẻ bình tĩnh nói. “Việc này không vội được.”
“Không vội ư?” Cây cờ run lên, tiếng Vương Thủ gào thét. “Ta bị tên họ Mạc kia hủy đi nhục thân mà ngươi còn nói không vội được? Mau làm theo lời ta, động thủ giết hết bọn chúng.”
“Đại ca, ngươi đang nóng giận quá rồi.” Vương Lâm Xuyên lạnh nhạt. “Ngươi nên xem xem bản thân có bị trúng pháp thuật của tên họ Mạc kia khiến cho thần niệm bị ảnh hưởng hay không.”
“Ta trúng thuật hay không đâu cần ngươi phải lắm lời.” Vương Thủ gầm khẽ. “Nhanh động thủ giết bọn chúng.”
“Đại ca.” Vương Lâm Xuyên nhướng mày, âm thanh đã trầm xuống. “Ngươi đừng quên, theo quy củ cũ, người mất đi nhục thân rồi thì ngươi cũng chỉ là một chủ hồn trong Vạn Quỷ Phiên mà thôi, không còn là gia chủ Vương gia nữa. Chẳng lẽ ngươi…”, hắn quay ra phía sau nhìn thoáng qua một lượt. “Ngươi muốn biến mất như Hạ đạo hữu kia?”
Vương Thủ im bặt. Mặt cờ khẽ rung như có một ánh mắt rơi vào phía sau lưng Vương Lâm Xuyên. Ở đó có một người đang ngồi xếp bằng. Người này cao gần một trượng, cả người cao lớn khôi ngô, trên người mặc đồ da thú, toàn thân cơ bắp nổi cuồn cuộn, trên lớp da ngoài chứa đầy phù văn, ngay cả gương mặt và mi mắt cũng thế.
Hắn đang ngồi xếp bằng không động đậy, hai mắt nhắm nghiền như thể không quan tâm đến mọi chuyện đang diễn ra xung quanh.
“Đại ca.” Thấy Vương Thủ không lên tiếng, Vương Lâm Xuyên lại mở miệng. “Hiện giờ trận pháp vừa ra, tuỳ tiện động thủ với bọn chúng không chỉ hao phí pháp lực mà có thể đắc thủ được hay không cũng còn khó nói. Lúc này mà ra tay ngay thì sợ là không khôn ngoan.”
“Không sai.” Một vị lão giả khác có mặt ở đó đồng tình. “Trận pháp này dùng để huyết tế dân chúng trong thành chứ không chủ về vây giết, không được vì nóng giận nhất thời mà làm hỏng việc chuẩn bị cả trăm năm qua của chúng ta.”
“Chính là như thế.” Vương Lâm Xuyên gật đầu. “Đại ca yên tâm, tên họ Mạc kia hủy đi thân thể của ngươi, thù ấy không thể không báo. Chúng ta huyết tế dân chúng trong thanh để luyện trọng bảo, sau khi triển khai Thập Phương Diêm La đại trận rồi thì đừng nói là tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ, ngay cả Đạo cơ hậu kỳ hay tu sĩ Giả Đan cũng không thoát được.”
“Thôi được.” Vương Thủ trầm giọng, cây cờ đen khẽ run lên rơi xuống vị trí nào đó trong trận pháp. “Tu7ws đệ, hiện giờ ngươi là gia chủ Vương gia, chủ trưởng đại trận, cần làm như thế nào ngươi cứ phân phó.”
“Ha ha…”, Vương Lâm Xuyên cười lớn. “Đại ca, ta bội phục nhất ngươi ở điểm này, biết lúc nào nên lấy, lúc nào thì bỏ. Lâm Xuyên ta đành nhận vậy. Hai trăm năm chuẩn bị, hơn trăm năm tích lũy… Hôm nay Vương gia ta nhất định luyện ra trọng bảo, đại trận. Lúc đó dưới Kim Đan ai có thể làm khó được chúng ta? Thiên hạ rộng lớn nhưng ngoài những cấm địa kia thì có nơi nào chúng ta không thể đi?”
“Rầm rầm…”
Hắn còn chưa dứt lời thì trong hư không đột nhiên hiện ra vài cây trường phiên đen nhánh, mỗi cây đều cần rất nhiều sinh linh vật sống huyết tế mới có thể trở thành Vạn Quỷ Phiên.
“Ô…”
Một luồng khói đen nối liền giữa trời và đất như thuỷ triều và cuồng phong bay về phía toà thành. Chỗ làn khói đen đi qua mọi khí huyết của sinh vật sống đều bị đại trận thôn phệ, sau đó đặt vào Vạn Quỷ phiên. Cây Vạn Quỷ Phiên đứng sừng sững ở bên trong hư không kia mang khí tức vô cùng u ám và thâm trầm.
Thay đổi lớn nhất diễn ra trên người Vương Lâm Xuyên. Là người chủ trận, tích lũy trăm năm của Vương gia bộc phát nên có nhiều lợi ích rơi vào trên người hắn, khí tức trên người cũng đề thăng với tốc độ chóng mặt.
Đạo cơ trung kỳ.
Trung kỳ đỉnh phong…
Cho đến tận Đạo cơ hậu kỳ!
Cho dù là mượn trận pháp để cưỡng ép đề cao tu vi, thực lực chưa đạt tới mức ấy nhưng pháp lực tăng lên có việc có thật,. Thần hồn cũng bành trướng như được thổi phồng, dù thần niệm vận động còn có chút chưa được trơn tru linh xảo nhưng đã có lực, vài phần ý niệm đã có thể hoá thành thực chất.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
“Không đúng.” Phần hồn phách còn sót lại của Vương Thủ nhìn chăm chú vào đám người Mạc Cầu, hắn bỗng mở miệng. “Bọn họ đều đã giải quyết Hà Thừa Nghiệp xong rồi, vì sao không thử một lần xông vào trận pháp? Cứ đợi ở đó chờ trận pháp chúng ta triển khai chẳng phải là đang chờ chết sao?”
“Làm sao mà biết được.” Vương Lâm Xuyên được đề cao tu vi nên hiện giờ không chú ý tới hành động của mấy người Mạc Cầu. Hắn cười lạnh. “Buồn cười thật! Đại trận này đã được Vương gia chúng ta lập xuống từ hai trăm năm trước. Hơn trăm năm trước Bách Quỷ Tẩu đến đây lại cải biến thêm một lần, bảy mươi năm trước được Vân quán chủ điều chỉnh bổ sung, uy năng hiện giờ so với một ít đại trận trấn thủ của các môn phái chỉ có mạnh hơn chứ không thua kém. Bọn chúng chỉ là mấy tên Đạo cơ sơ kỳ, muốn chạy thoát là điều vọng tưởng.”
“Không hẳn.” Vương Thủ vội nói. “Tứ đệ, liệu có phải do bọn chúng đã báo tin cho người của Thái Ất Tông nên đang đợi viện binh tới?”
“Không thể nào.” Vương Lâm Xuyên khoát tay. “Trong đại trận này bản thân ra cũng không thể ra ngoài, bọn họ không thể đưa tin cho người khác được.”
“Việc này…”, tính tình vốn cẩn thận, Vương Thủ vẫn cảm thấy bất an. Hắn nói. “Vậy có thể nào hắn đã thông báo trước khi lọt vào trận pháp không?”
“Đúng! Hẳn là như thế, nếu không bọn hắn sao có thể yên lặng chờ đợi như vậy được.”
“Đại ca.” Vương Lâm Xuyên nhíu mày. “Ngươi quá đa nghi. Nếu bọn báo tin về Thái Ất Tông trước thì sao còn xông vào đây làm gì.”
“Không.” Vương Thủ vẫn không yên tâm. “Tứ đệ, vì lý do an toàn chúng ta đừng tiếp tục nữa, nên nắm bắt thời gian ly khai là hơn. Chỗ này quá gần Thái Ất Tông, giữ được núi sợ gì không có củi đun. Chúng ta cẩn thận đề phòng không thừa.”
“Đừng có nói nhảm nữa.” Vương Lâm Xuyên quát lên. “Vương gia chúng ta hao phí bao nhiêu năm, trải qua mấy đời chuẩn bị cũng vì một ngày hôm nay, sao có thể vì sự đa nghi của ngươi mà bỏ đi? Đại ca, ngươi đừng quên ta mới là gia chủ hiện giờ của Vương gia, ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.”
Dứt lời, hắn bấm pháp quyết, ngăn cản hoàn toàn không cho Vương Thủ lên tiếng nữa. Lúc này hắn đang đắm chìm trong sự thoả mãn khi tu vi tăng tiến chóng mặt, làm gì có chuyện dễ dàng từ bỏ?
Phải biết rằng, theo tính toán của tổ tiên Vương gia để lại thì lần tích lũy này có thể biến một người có cơ hội tiến lên tới cảnh giới Giả Đan. Lại thêm có Thập Phương Diêm La đại trận…
“Soạt…”
Vương Lâm Xuyên chau mày, một lần nữa thôi động pháp quyết. Chợt hắn cảm thấy trận pháp có điểm khác thường như thể vừa dung nạp thêm một thứ gì đó.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ý niệm vừa nổi lên, hai mắt hắn bỗng có rút lại. “Mạc Cầu!”
Trong hư không, một hình dáng thon dài, ánh mắt đạm mạc đang thư thái đứng đó, quần áo đón gió tung bay. Người đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Vương gia chính là Mạc Cầu.
“Thì ra các ngươi ở chỗ này.” Nhìn mấy người nhà Vương gia hắn khẽ than. “Thật không dễ tìm thấy.”
“Sao ngươi có thể tìm tới đây?” Vương Lâm Xuyên chau mày, chậm rãi đứng thẳng. “Vừa rồi là ngươi dở trò quỷ?”
Mạc Cầu quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, không trả lời câu hỏi của đối phương mà nói.
“Trận này có thể bao quát một vùng rộng đến trăm dặm, Vương gia các ngươi đã bỏ vốn không ít đấy nhỉ.”
“Hừ.” Vương Lâm Xuyên cười lạnh, mười ngón tay bấm pháp quyết, một luồng khói đặc bao phủ lấy vị trí của đám người trong nháy mắt. “Ngươi đoán không sai, ngay cả Minh Đình sơn thành này cũng là do tổ tiên chúng ta cố ý dựng lên, từ từ tích súc mới có được nhiều bách tính như hôm nay. Tên họ Mạc kia, ta biết ngươi đang tụ lực, Kiếm Khí Lôi Âm quả thực rất cao minh nhưng cũng phải nhằm trúng người mới được.”
Mạc Cầu lặng lẽ đè kiếm quang xuống. “Lấy hơn mười vạn người để huyết tế, Vương gia các ngươi thật quá độc ác.”
“Chỉ là đám phàm nhân mà thôi.” Vương Lâm Xuyên nhếch miệng. “Họ Mạc, ngươi cũng không cần giả nhân giả nghĩa, vừa rồi trận pháp xuất hiện thêm ba cây Vạn Quỷ Phiên chính là của ngươi đúng chứ?”
“A…”
“Có thể có vật này, ngươi cũng chẳng khác gì chúng ta.”
Nói xong hắn làm ra vẻ dữ tợn. “Thật không ngờ hôm nay chúng ta lại có thêm thu hoạch ngoài ý muốn. Có thêm ba cây Vạn Quỷ Phiên ấy, Vương gia chúng ta đi đến nơi nào cũng sẽ có địa khí.”
Thập Phương Diêm La đại trận nhiều nhất có mười cái Vạn Quỷ Phiên mà thôi, thêm nữa cũng vô dụng nhưng bọn họ có thể đưa cho hậu bối để tăng cường thực lực, rất nhiều việc sẽ trở nên dễ dàng hơn.
“A!” Mạc Cầu nhíu mày. “Xem ra ngươi đã nghĩ chúng là đồ trong túi mình rồi.”
“Không phải vậy sao?” Vương Lâm Xuyên cười lạnh. “Ta có mười cây ở đây, ngươi chỉ có ba cây, quyền điều khiển trận pháp vẫn đang ở trong tay ta. Mặc dù ngươi có kiếm pháp xuất chúng đi nữa, đối mặt với lực lượng của trận này chắc chắn phải chết…”
“Đó là cái gì vậy?” Bỗng nhiên sắc mặt hắn đại biến, âm thanh cũng im bặt. Vạn Quỷ Phiên bên cạnh hắn đang điên cuồng run lên như gặp phải khắc tinh. Cây Diêm La Phiên Mạc Cầu cầm trong tay đón gió mà bành trướng, trận pháp to lớn cũng đình trệ, gần nửa trận thế đã thoát khỏi quyền kiểm soát của Vương gia.
“Xem ra các ngươi không biết rõ vật này.”
“Xem như ngươi có thể dừng trận pháp lại thì sao? Ngươi chỉ có một người, thật nghĩ chúng ta không có cách nào bắt ngươi?” Vương Lâm Xuyên hét lớn. “Hôm nay các ngươi tất phải chết!”
Dứt lời, ba đạo lưu quang từ kết giới xuất ra bao bọc lấy Mạc Cầu vào giữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận