Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 138: Thăm dò

Với những người bình thường trong phủ Đông An, chiến tranh tới thật đột ngột, nhưng trong mắt những nhân vật ở trên cao thì nó lại là lẽ đương nhiên.
Mùa đông, ở biên giới Dự Châu gần phủ Đông An diễn ra một trận chiến tập trung đến mười mấy vạn người. Dưới sự vây giết của phủ binh và quân đội hai châu, đám người Huyền Y Giáo bí ẩn bộc lộ ra sức chiến đấu kinh người. Kế hoạch kết thúc trận chiến trong vòng nửa tháng sụp đổ, cho đến giờ vẫn còn tiếp tục.
Nghe nói, ở đó còn có cả Tiên nhân hiện thân. Tin tức thật giả thế nào không rõ, nhưng cũng đủ khiến lòng người trong phủ Đông An bàng hoàng. Những tin này truyền tới Cửu Liên Sơn thì bị chậm mất nửa tháng, hiệu ứng của nó đã giảm đi nhiều.
Đại nhân vật có đại nhân vật quan tâm, tiểu nhân vật cũng có vấn đề của tiểu nhân vật.
“Gốc Bạch mộc này đủ tuổi, hẳn là có thể khai thác được mấy cân Mộc Tâm, các ngươi bắt tay vào đi.” Mạc Cầu đứng dưới tàng cây, ngước nhìn cái cây thẳng tắp cao tới mấy trượng rồi khoa tay. “Thu thập xong là hôm nay có thể nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Đáp lời hắn không phải đám người của Linh Tố Phái mà là sơn dân từ mấy vùng phụ cận. Mỗi ngày bọn họ nhận được ba mươi đồng tiền lớn, lại được bao ăn ở, nếu bị thương sẽ được trợ cấp làm bọn họ rất vui mừng.
Người của Linh Tố Phái thì phụ trách việc tìm kiếm cây, phân biệt dược liệu, mỗi người một việc.
“Vất vả rồi.” Mạc Cầu nhìn mấy người rồi gật đầu. Hắn nhìn mấy người bắt đầu lấy búa, đục một cách trầm ngâm rồi bước đi.
Bạch Mộc Thụ to lớn, lại cứng rắn, Mộc Tâm sinh trưởng ở bên trong, chỉ nghĩ thôi cũng biết là không dễ dàng thu hoạch. Với những sơn dân này, có thể lấy được một hai khỏa một ngày, tương đương với mấy cân là đã muốn kiệt sức. Đấy là còn chưa tính đến thời gian dùng để tìm kiếm nữa.
“Hô...”
Gió núi thổi tới, tuyết rơi như mưa. Mạc Cầu bị hơi lạnh làm cho tỉnh táo lại, thân hình nhẹ lắc rồi nhảy vọt ra xa. Mỗi bước của hắn cách nhau tới gần một trượng, gân cốt run lên như con báo bất ngờ xuất hiện đuổi bắt con mồi.
Mỗi lần bộc phát, tuyết dưới chân hắn nổ tung, một hố lại một hố nối liền thành một đường thẳng.
Chỉ Xích Thiên Nhai.
Dù không có chân khí mà chỉ dùng phương pháp vận chuyển khí huyết, môn khinh công này cũng là cho tốc độ của hắn tăng lên gần gấp đôi. Không bao lâu sau, khóe mắt hắn đảo qua một gốc Bạch mộc thì thân hình mới dừng lại.
Mặc dù thân thể đang di chuyển với tốc độ rất nhanh nhưng trong nháy mắt đã có thể dừng lại, khả năng kiểm soát của hắn không thua kém người đã tu luyện môn khinh công này trong một thời gian dài chút nào.
Mạc Cầu nhìn cây Bạch mộc cách đó không xa, thân cây phải hai người ôm mới hết. Hai mắt hắn chớp động, vội xông tới. Gần đến nơi, hai tia sáng lạnh lẽo từ dưới áo tơi lao ra nhanh như thiểm điện rồi chém vào trên cành gây.
“Soạt!”
Một tiếng nứt vang lên, vỏ cây trước mắt nổ tung, thấy chất lỏng bắn ra thân thể hắn lại biến động. Đao kiếm hợp lại tạo thành tấm lưới thi nhau chém xuống.
“Bạch!”
“Bạch...”
“Răng rắc...”
Tiếng nứt gãy vang lên, hắn nhẹ nhàng lui lại rồi thu đao kiếm vào vỏ.
“Uỳnh!”
Một tiếng động lớn vang lên, mảnh gỗ vụn bay tán loạn trước mắt hắn, đoạn dưới của cây Bạch mộc đột nhiên nổ tung ra mấy đoạn, để lộ ra bên trong là khúc mộc tâm đỏ thắm như máu.
“Hẳn là có thể lấy được hai ba cân nữa. Đám sơn dân lấy nốt chỗ này là đủ.” Mạc Cầu mỉm cười, chậm rãi bước tới.
Mộc Tâm của Bạch mộc non mềm, dùng lực một chút là sẽ vỡ ra, giá trị cũng bị giảm xuống. Dù là Mạc Cầu cũng phải rất cẩn thận mới có thể lấy được. Hắn còn chưa kịp gói ghém lại thì đã nghe thấy tiếng thét sợ hãi vang lên từ xa.
“Hả?” Hướng đó...
Mạc Cầu nghiêng đầu, cầm vội lấy Mộc Tâm, thân hình lóe lên, nhanh chóng di chuyển tới nơi vừa phát ra tiếng kêu. Chưa tới gần hắn đã nghe thấy tiếng người bàn tán nhốn nháo.
“Lại có người chết!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đây... là người của Tỏa Nguyệt Quan, là ai đã hạ thủ?”
“Có chuyện gì vậy?” Mạc Cầu chạy tới gần, cảnh tượng trước mắt làm hai mắt hắn co rút lại. Trên mặt đất máu tươi bắn ra tung tóe, mười mấy cỗ thi thể nằm ngổn ngang bên mấy cái xe cũng đã bị phá hủy.
Nhìn quần áo trên người thì bọn họ đến từ một thế lực gần đó có tên là Tỏa Nguyệt Quan. Giống như Linh Tố Phái, Tỏa Nguyệt Quan cũng bị lệ thuộc vào Tử Dương Môn. Lầy này bọn họ cũng nghe theo lời triệu tập của Phủ quân đến để thu thập vật tư cần thiết.
Có mấy bang chúng Linh Tố Phái sắc mặt đã trắng bệch đứng ở gần đó, một người e dè mở miệng nói.
“Chúng ta vừa tới thì đã nhìn thấy tình cảnh này rồi.”
“Mạc đại phu.” Một thiếu niên trẻ tuổi của phân đường Song Quế lên tiếng. “Máu còn chưa khô, thi thể vẫn chưa hết nhiệt, người hạ thủ có lẽ còn chưa đi xa.”
Hắn vừa dứt lời, mấy người có mặt trở nên căng thẳng, mỗi người đều vô thức sờ tới binh khí trên người mình.
“Chớ có lộn xộn.” Mạc Cầu lộ vẻ mặt trầm tư. “Mau phát tín hiệu thông báo cho Tỏa Nguyệt Quan và người của Tử Dương Môn đến đây. Đây là lần thứ mấy trong tháng rồi?”
“Lần thứ ba.” Một người trả lời. “Nhưng hai lần trước người chết không nhiều như vậy.”
Mạc Cầu im lặng. Bình thường Cửu Liên Sơn cũng không phải là nơi an toàn, thi thoảng vẫn có người mất mạng nhưng chém giết ngông cuồng như thế này thì rất hiếm thấy. Xung quanh khu vực này không chỉ có người của Tỏa Nguyệt Quan và Linh Tố Phái, còn có cả người của Tử Dương Môn và phủ binh đóng quân nữa.
Là ai đã ra tay?
Bọn chúng thật to gan lớn mật!
Quét mắt nhìn đám thi thể xong, Mạc Cầu càng trở nên nghiêm túc. Có thi thể lồng ngực bị vỡ nát, có người bị chém làm đôi, người hạ thu chắc chắn phải có tu vi Hậu thiên.
Có thi thể mi tâm vẫn còn vết kiếm, dấu kiếm quỷ dị giống với trường hợp xảy ra trước đó. Hắn đoán đối tượng ra tay không chỉ có một mình. Chí ít cũng tu luyện cùng một loại công pháp. Về phần công pháp gì thì Mạc Cầu không phân biệt được, nhưng người của Tử Dương Môn hình như có biết.
Sau vài lần như thế, các thế lực đều thu nhỏ phạm vi, mỗi khi hành động đều liên kết thành đội, vậy mà vẫn xảy ra chuyện!
Tín hiệu phát ra không lâu thì đã có người chạy tới.
“Mạc đại phu.” Người đến đầu tiên kinh ngạc nhìn thảm trạng, sau đó vội nhìn sang Mạc Cầu. “Ngươi mau trở về một chuyến, người của Tử Dương Môn tới lần này sợ là không có ý tốt.”
“Cái gì?” chân mày Mạc Cầu khẽ vếch lên.
Tại trụ sở, lúc Mạc Cầu trở về thì nơi này đã có mấy người đang có mặt ở đấy. Ngoài Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông ra thì vẫn còn mấy vị nam tử mặc áo tím nữa. Không khí rất ngưng trọng.
Đám người mặc áo tím chính là người đến từ Tử Dương Môn, nhưng hai người dẫn đầu lại không mặc áo tím. Một người trung tuổi thân mặc cẩm y, chân đi giày thêu hoa văn đang đứng chắp tay, khí tức trầm ổn. Một người khác thì mi thanh mục tú, tuổi chỉ tầm hai mươi, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt nhìn đám người Linh Tố Phái không có nhiều thiện ý.
Hai người này Mạc Cầu có biết, khi vừa tới đây hắn đã từng thấy. Hai người chính là chấp sự nội môn Đoạn Bất Bình của Tử Dương Môn và con của hắn tên là Đoạn Đức.
Hôm đó gặp mặt, hai người vừa mở miệng đã muốn thu ba thành thu hoạch của bọn hắn, lần này xuất hiện không biết là có việc gì nữa đây.
“Đoạn chấp sự.” Miêu Nguyên Thông thận trọng nói. “Bởi vậy mà khoảng cách xuống núi không xa, ta lại phải cao thủ tuần sát, việc vận chuyển hàng hóa không cần phiền đến quý môn phải nhọc lòng.”
“Thật sao?” Đoạn Bất Bình lắc đầu, hắn nghiêng tai nghe người bên cạnh thì thầm mấy câu rồi nhíu mày. “Các ngươi hắn cũng đã nhận được tin tức, đội ngũ vận chuyển hàng hóa của Tỏa Nguyệt Quan đã bị chặn giết. Lũ người kia đã dám ra tay với người của Tỏa Nguyệt Quan, các ngươi nghĩ người của Linh Tố Phái có thể thoát được hay không?”
“Việc này...”, Miêu Nguyên Thông biến sắc.
“Đoạn chấp sự.” Cố Vũ lên tiếng. “Nếu Tử Dương Môn nguyện ý xuất thủ tương trợ, chúng ta cảm kích còn không hết, nhưng lại còn đòi ba phần thu hoạch thì... xin thứ cho chúng ta không thể tự tiện quyết định được mà phải xin chỉ thị của Lưu trưởng lão.”
“Các ngươi lẽ nào lại không biết.” Đoạn Đức ra vẻ kinh ngạc. “Lưu trưởng lão theo bố trí của phủ nha, hôm trước đã rời đi Ly Loạn Sơn để chữa bệnh cho binh lính rồi.”
“A!” Mấy người có mặt sững sờ. Việc này đối phương không có lý do gì phải lừa bọn họ, chỉ cần nghe ngóng một chút là bọn họ cũng sẽ biết được.
“Hai vị.” Đoạn Bất Bình than nhẹ. “Không phải Đoạn mỗ không tin các ngươi, chỉ là tình hình hiện giờ biến động, bên phủ quân lại thúc ép, việc khai thác dược liệu không thể thiếu thốn hay chậm trễ được. Nếu như hỏng việc, chết người là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới việc quân bên Lục phủ mới là chuyện lớn.”
“Việc này không phiền Đoạn chấp sự phải quan tâm.” Cố Vũ trầm giọng đáp. “Chúng ta sẽ không làm hỏng việc.”
“Việc này các hạ không quyết định được.” Đoạn Bất Bình nhíu mày. “Thực lực Tỏa Nguyệt Quan không yếu mà vẫn còn gặp khó, các ngươi thật khiến Đoạn mỗ không yên lòng.”
“Đoạn chấp sự.” Nghe vậy, Miêu Nguyên Thông cũng không nhịn được nữa. “Phải làm thế nào thì ngươi mới yên tâm đây?”
“Như vậy đi...”, Đoạn Bất Bình trầm ngâm một lúc rồi nói. “Khuyển tử nhà ta bất tài, năm trước mới tu ra chân khí, ở Cửu Liên Sơn này miễn cưỡng mới có thể tự vệ được. Nếu hai vị có thể thắng hắn một chiêu nửa thức thì Đoạn mỗ mới có thể yên tâm và không quấy rầy các vị nữa, thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận