Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 264: Náo động

Mùa đông giá rét đã tới. Tuyết trắng tung bay. Mùa đông này là một mùa đông không bình lặng ở phủ Đông An, cuộc sống của bách tính sẽ cực kỳ gian nan.
Hạc quận. Trụ sở Nông Sơn Phái.
“Giết!”
Tiếng rống vang trời giữa tuyết rơi trắng xóa. Trong đám người đang chém giết hỗn loạn, Lục Dung lại tỏ ra thư giãn giống như đang bước đi một cách nhàn hạ, mái tóc dài phất phơ, hai tay chắp sau lưng. Quanh người nàng, một thanh phi kiếm hóa thành lưu quang khi thì đâm thẳng, khi thì uốn lượn như cá bơi, chỉ trong chớp mắt là bao phủ hết một khoảng không gian rộng chừng mười trượng.
Mỗi lần phi kiếm lấp lóe là một người mất mạng. Đổng Tiểu Uyển cầm đao đứng ở bên cạnh nàng chống lại những ám khí tập sát, đảm bảo cho nàng không bị quấy nhiễu mà phân tâm. Có một vị tu Tiên giả sử phi kiếm trùng sát phía trước, nhân sĩ các bang phái phía sau chiến đấu xem ra chẳng khác gì đám trẻ con chơi đùa.
Chỉ một lát sau, ý chí chiến đấu của đám người Nông Sơn Phái đã sụp đổ hoàn toàn. Cao thủ Chu gia, Trích Tinh Lâu và hộ vệ Huyền Giáp cùng nhau tiến lên, nhanh chóng chiễm được trụ sở của bang phái này.
Lục Dung vung tay áo thu hồi phi kiếm rồi nhẹ nhàng nói. “Nghe nói Nông Sơn Phái có một nhóm tinh binh am hiểu trèo đèo vượt núi, lấy dây thừng giết địch nhưng sau hôm nay chúng ta lại không gặp?”
“Nhị tiểu thư nói đùa rồi.” Tiêu Nam Sơn của Trích Tinh Lâu cười nói. “Bọn họ chỉ là phàm nhân sao dám đối đầu với thần uy của Lục phủ. Nông Sơn Phái không tự lượng sức mình, lần này khó tránh khỏi đại nạn, sợ là bọn họ đã rút lực lượng tinh nhuệ đi rồi, để sau này còn có chút hy vọng đông sơn tái khởi.”
“Đáng tiếc.” Lục Dung lắc đầu. “Nếu có thể giải quyết một lượt thì sau này sẽ đỡ phiền toái hơn nhiều, bây giờ đoán chừng cũng không dễ mà tìm được bọn chúng. Thôi được rồi, mọi người dọn dẹp một chút rồi thu đồ vật mang đi cho ta.”
“Vâng.”
Hoàn cảnh như thế không chỉ diễn ra ở Nông Sơn Phái. Lục phủ sai người trưng thu thuế má, có nhiều thế lực sống chết không nghe nên việc giết chóc như thế khó mà tránh được. Để chắc chắn tiền thuế không bị thất thoát, lần này Lục phủ đã xuất động tu Tiên giả tự mình áp trận, đánh đâu thắng đó.
Loan quận.
Tại đại trạch của Lưu gia.
“A!”
“Tha mạng!”
“Nhìn kỹ đi, các ngươi dám phản kháng thì già trẻ lớn bé đều giết không tha.”
Tình trạng hỗn loạn nhanh chóng bao trùm cả tòa đại trạch.
“Phốc!”
Máu tươi tung tóe, một người ngửa mặt lên trời rồi ngã lăn ra đất. Khâu Đường cầm dao găm trong tay, đem theo một đám tôi tớ Phù gia hùng hùng hổ hổ xông vài hậu viện đại trạch. Hắn vung vẩy binh khí, tiện tay chém ngã một tên hộ vệ phản kháng rồi vung tay lên quát.
“Lục soát cho ta!”
“Lưu gia cắm rễ ở quận thành mấy chục năm, tàng trữ kim ngân rất nhiều, ta không tin bọn chúng không thu xếp nổi tiền thuế lần này.”
“Khâu Đường.” Một người bị đao binh vây lấy quỳ rạp xuống đất nhưng tràn đầy lửa giận rống lên. “Ngươi dùng việc công để báo thù riêng sự việc của Khâu gia trang năm đó, lão phu không phục.”
“Không phục sao?” Khâu Đường bỗng nhiên quay đầu lại. “Chúng ta phụng mệnh làm việc, ngươi không phục thì đi tìm Phủ chủ mà nói.” Nói xong hắn cười lạnh. “Năm đó mấy trăm người Khâu gia trang chúng ta bị các ngươi làm cho phải vứt bỏ sản nghiệp, đào vong khỏi thành. Đất trời thay đổi, ngươi chắc không nghĩ sẽ có ngày Lưu gia các ngươi cũng bị như vậy chứ? Ông trời thật là có mắt, một thù trả một thù. Cha ta đã dẫn người đi tiêu diệt Vương gia, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn một chút, giao ngân lượng ra, đừng để liên lụy đến người khác.”
“Khâu... Khâu đại ca.” Từ trong đám người có một âm thanh nhu nhược cất lên. “Năm đó là Lưu gia chúng ta không đúng, nhưng kẻ cầm đầu là Vương gia, Ba Sơn Phái, ngài có thể giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta một con đường thoát không.”
Người này nói xong thì quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.
“Thiện Nhi...”, nghe tiếng người, Khâu Đường hơi biến sắc. Hắn nhìn đối phương bằng ánh mắt có phần phức tạp, có buồn, có giận, có cả yêu. Năm đó Khâu gia trang cũng là thế lực lớn ở Loan quận, hắn và người tên Thiện Nhi này cũng là bạn thanh mai trúc mã với nhau. Hiện giờ... vật đổi sao dời, cảnh còn người mất!
Suy nghĩ một lát, ánh mắt Khâu Đường ngưng trọng, hắn đang định mở miệng thì từ trong nội viện truyền tới tiếng hô mừng rỡ.
“Khâu gia, tìm thấy rồi. Tất cả có năm rương lớn đựng kim ngân, số lượng không dưới hai vạn. Quả nhiên Lưu gia có tiền, chỉ là không tình nguyện nộp lên trên mà thôi.”
“Ồ?” Khâu Đường nghe xong thì cười lạnh, hắn nhìn Lưu gia chủ đang nằm dưới đất. “Lưu thế thúc, ngươi giải thích thế nào?”
“Việc này không thể xảy ra được.” Lưu gia chủ sợ hãi. “Ta đã lấy ra tất cả bạc có thể lấy, trong nhà dù còn cũng không thể có nhiều như vậy được. Ngươi... ngươi cố ý vu oan hãm hại chúng ta!’.
Khâu Đường ra vẻ khinh thường. “Khâu mỗ không muốn đùa giỡn với ngươi, thứ ngươi nên hỏi chính là tiền từ đâu mà tới?”
Lưu gia chủ nghe vậy thì giật mình, đột nhiên hắn quay đầu nhìn về đám người nhà thì thấy sắc mặt mấy người sa sầm lại.
“Nhị đệ! Là các ngươi sao...” Hắn giơ một ngón tay lên chỉ, không nhịn được rồi gào lên đau xót. “Thật là hồ đồ!”
“Đại ca.” Người nhà hắn cắn răng, vẻ mặt trở nên dữ tợn. “Ngươi không oán ta được. Là Lục phủ làm việc quá độc ác, thuế má nhiều như vậy trong thời gian ngắn ai có thể lấy ra được? Dù có đi nữa thì tích lũy nhà chúng ta cũng bị lấy đi sạch, lúc đó cũng chỉ có chết.”
“Đồ hỗn trướng.” Sắc mặt Khâu Đường sa sầm, thân hình lóe lên, một đao chém xuống nhanh chóng lấy mạng người này. “Chống lại Lục phủ, giết.”
Sau đó hắn vung tay lên. “Lục soát. Tất cả mọi thứ đều lấy đi, nam nhân bắt tới DƯợc cốc làm lao động, nữ nhân thì nhốt lại chờ xử lý.”
“Vâng.” Đám người đi theo đồng loạt hô. Khâu Đường thu đao, hắn nhìn Lưu gia chủ mặt cắt không còn hột máu, lại nhìn nữ nhân từng là thanh mai trúc mã với mình rồi phất tay áo bước ra ngoài đại viện.
Trước cửa lớn, hơn trăm người của đội xe đang bận rộn không ngừng. Chính giữa đội xe có một cỗ kiệu xa hoa, thập cửu nương Lục Mộc Hủy vén rèm nhìn Mạc Cầu nói gì đó.
Nhìn thấy Mạc Cầu, bước chân Khâu Đường hơi dừng lại. Vị thần y này mặc áo trắng bồng bềnh, lưng đeo một tấm vải xám bọc lấy một cái vỏ kiếm, khí chất văn nhã, giữa trời đông giá rét càng làm cho người ta lo lắng.
Mọi người vẫn nghe nói hắn không chỉ có y thuật tinh xảo mà võ nghệ cũng không tồi. Thậm chí người mang Vô Định Kiếm đại danh đỉnh đỉnh chính là người này. Khâu Đường không biết thật giả thế nào nhưng có thể phán đoán dựa theo biểu hiện của Phù Tú Ngọc, vị Mạc đại phu này còn ẩn giấu rất sâu.
Hắn lấy lại bình tĩnh, quét mắt nhìn bốn phía. Hai người Phù Ngao, Phù Du An đang bố trí người kiểm tra hàng hóa, còn có mấy chục Nương Tử Thân Quân tinh nhuệ canh giữ bốn phía của xe kiệu.
“Tiểu thư.” Khâu Đường đứng cách xe kiệu mấy trượng rồi dừng lại, chắp tay thi lễ. “Lưu gia không tuần theo Phủ lệnh đã bị xử lý, trong viện tìm thấy năm cái rương chưa kim ngân, số lượng thừa để đóng thuế.”
“Bọn hắn có bạc sao.” Khuôn mặt Lục Mộc Hủy không khỏi kinh ngạc. “Nếu vậy sao còn không mang đến nộp, bây giờ bị phạt có phải là tự tìm khổ không.”
“Việc này...”, Khâu Đường lộ vẻ xấu hổ. Một đại gia tộc không có khả năng không lo cho đủ được, nhưng chắc chắn sẽ có tâm lý cầu may nghe ngóng xem tình hình thế nào. Lần này Lục phủ muốn thu thuế không ít, muốn chân chính đóng ra Lưu gia cũng không dễ dàng gì. Trong việc này cha con hắn cũng có âm thầm ra tay, có điều những việc như thế không thể nói ra với người khác được.
“Được rồi.”Cũng may là Lục Mộc Hủy chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, sau đó nàng khoát tay. “Dọn dẹp đi, chúng ta đến nhà khác.”
“Vâng.”
Bất chợt từ xa vang lên tiếng hô. “Thạch Minh Kính, Vương Hải của Ba Sơn Phái mang theo một đám bang chúng cầu kiến thập cửu nương.”
“Ba Sơn Phái?” hai mắt Lục Mộc Hủy sáng lên. “Thật đúng lúc, tiếp theo sẽ là bọn chúng.”
Nàng còn chưa dứt lời, một đội xe có trăm người xuất hiện ở phía cuối con đường.
“Không phiền thập cửu nương phải tự minh ra tay, chúng ta đã chuẩn bị đủ ngân lượng cùng nhau mang tới.” Thạch chưởng môn khom người từ xa, đám người theo sau nhanh chóng tiến tới lấy ra từng đống hàng hóa. Đây đều là rương đựng kim ngân, còn có cả thảo dược và một số loại vật tư khác.
“hừ!” Khâu Đường nhìn người của Ba Sơn Phái vừa tới hừ nhẹ. “Các ngươi nhanh tay đấy.”
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, Ba Sơn Phái không phải Lưu gia, bọn họ có Tiên thiên tọa trấn, dù là Phù gia cũng không dám thúc ép quá đáng.
“Tốt lắm.” Lục Mộc Hủy vỗ nhẹ hai tay ra vẻ cao hứng. “Chúng ta không cần phải đi đến đó nữa rồi. Phù Ngao, ngươi qua kiểm tra một chút xem có thiếu sót gì không rồi chúng ta đến Ôn Huyện.”
“Vâng.” Phù Ngao đáp, sau đó vung tay lên ra hiệu cho một số người đón lấy hàng hóa người Ba Sơn Phái đưa tới và kiểm tra. Nửa canh giờ sau, hắn khom người hồi bẩm.
“Thưa tiểu thư, bởi vì có không ít hàng gán nợ cho nên có chút rắc rối, nhưng cơ bản là phù hợp.”
“Được rồi.” Lục Mộc Hủy hạ màn xe, âm thanh chậm rãi vang lên. “Đi thôi.”
“Vâng.”
Phù Ngao khom người đáp rồi hô lên một tiếng, cả đội người ngựa mang theo tiền thuế từ từ lên đường. Người của Lưu gia tự có người khác bắt giải về thành.
Mấy ngày trôi qua, tuyết rơi ngày một lớn.
“Báo!”
Trên quan đạo có một kỵ sĩ đạp tuyết mà tới. “Phía trước đường đi có tuyết lở khó mà qua được, chúng tại hạ xin chỉ thị hành quân.”
“Tuyết lở ư.” Phù Du An nhíu mày, hắn xuất ra chân khí, lấy ra mấy thứ đồ để ở trước người quan sát cẩn thận rồi bước lại gần xe kiệu thấp giọng nói. “Tiểu thư, trước mắt đi Định huyện có hai dường, một đường khá xa nhưng thuận lợi, một đường gần hơn nhưng có phần khó đi. Người nhìn...”
“Đi đường gần.” Lục Mộc Hủy không do dự mà quyết luôn. “Định huyện là nơi cuối cùng chúng ta phải đến, chúng ta nhanh về nhanh, lúc này ta chỉ muốn được trở về Lang Tà Đảo thôi.”
“Vâng.” Phù Du An đáp, sau đó lui ra truyền lệnh. Đội xe lại tiếp tục tiến lên. Nửa ngày sau, có một sơn cốc xuất hiện ở phía trước.
Kỵ sĩ tuần tra thúc ngựa đi nhanh, kiểm tra hai vòng sơn cốc rồi bẩm báo không thấy có gì khác thường. Cả đội xe nghỉ ngơi một chút rồi từ từ tiến vào. Bọn họ vừa đi được chừng mười trượng thì hai hàng lông mày của Mạc Cầu nhíu lại.
“Luật...”
Con Tranh mã dưới chân càng hừ mũi không chịu đi nữa, bốn vó thay nhau cào vào trong tuyết.
“Không đúng.” Mạc Cầu đưa tay ra hiệu cho xe kiệu dừng lại.
Lục Mộc Hủy vén rèm nhìn ra hỏi. “Sao thế?”
“Có mai phục.” Mạc Cầu bình thản đáp. “Nên tới thì thế nào cũng sẽ tới, thập cửu nương không cần lo lắng. Có Phù tiền bối, Phượng thống lĩnh ở đây sẽ không có việc gì cả.”
Hắn vừa mới nói xong, phó thống lĩnh Nương Tử Thân Quân Phụng Tiên đã vỗ nhẹ lên bảo kiếm rồi quát.
“Cẩn thận đề phòng có mai phục!”
“Ầm ầm...”
Tiếng quát còn chưa dứt, từ hẻm núi phía trên vang lên tiếng động ầm vang. Đám người ngẩng đầu nhìn, sắc mặt không khỏi ngưng trọng.
“Tuyết lở!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận