Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 483: Song phương

Hỏi han câu chuyện xong, Mạc Cầu cảm thấy yên tâm. Xem ra chuyện này chỉ là việc mời đấu của những người tu hành bình thường mà thôi. Hai bên dù thuộc về hai trận doanh nhưng lại có quan hệ lẫn nhau, khó có khả năng làm to chuyện. Thậm chí để phòng ngừa vạn nhất, bọn họ chừa lại khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ có một ngày để chuẩn bị. Thời gian như thế, dù đôi bên có quen biết cao thủ nào sợ cũng không có thời gian mà đi mời. Cuối cùng người đứng ra giao đấu đa phần vẫn là người quen, hoặc là đến cho đủ số lượng như Mạc Cầu chẳng hạn.
Việc này đúng là như thế, mặc dù Vương Hổ giới thiệu hắn rất lợi hại, nhưng Mạc Cầu là góp mặt cho đủ quân số mà thôi. Tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ, pháp lực không nhiều, thực lực khó mà mạnh được. Dù sao mọi người đều biết, người như hắn thường không quen chém giết cùng người khác, là tu sĩ chuyện về luyện đan lại càng như thế.
Từ thái độ của đám người Nông Nghĩa Tuyết là có thể suy ra, bọn họ cung kính giữ lễ với Mạc Cầu vì thân phận của đệ tử Thái Ất Tông và đan sư luyện đan chứ không hẳn là vì thực lực của hắn.
Chỉ có Âu Dương Mạn, vì có Vương Hổ đứng giữa nên nàng nhìn Mạc Cầu với ánh mắt gần gũi thân thiện hơn.
Một canh giờ sau, Mạc Cầu mở mắt sau một thời gian nhắm mắt dưỡng thần.
“Đến rồi.”
Vương Hổ hô lên, Phong Lôi Kiếm Quang trên thân hiển hiện, hắn tung người bay lên không trung, hướng về một đoá tường vân ở phía xa đang bay tới mà hét. “Trang nhị tỷ, các ngươi tới chậm.”
“Bạch!”
Tường vân dừng lại giữa trời, trên đó có một người cất giọng lạnh lẽo.”Vương mập mạp, thời gian đến lúc ước định còn sớm, ta thấy ngươi ngứa da không chịu được nữa hả?”
“Vu NNam Lộ.” Vương Hổ nhăn mày lại. “Tên nhiều chuyện này, có bản lĩnh thì chúng ta so tài trước.”
“Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi.” Người kia cũng quát lên, ánh mây hồng tản ra để lộ một nữ tử có tướng mạo bất phàm. Nàng hẳn là người biểu tỷ đã cản trở người quen của Vương Hổ kia.
Khoé miệng Vương Hổ hơi vểnh lên, hai tay vung vẩy như cánh chim vỗ cánh, Phong Lôi song kiếm ngay lập tức hiện ra tại chỗ, trong hư không ẩn hiện có phong lôi kích.
“Nam Lộ, không nên vọng động.” Từ trên đám mây có một người lên tiếng. “Không phải vội, chờ người tới rồi hãy nói.”
“Hừ.” Đôi mắt đẹp của Vu Nam Lộ chớp động, nàng hừ lạnh một tiếng rồi thu hồi phi kiếm. “Vương mập, tạm thời tha cho ngươi một lần.”
“Ai thua ai còn chưa biết đâu.” Vương Hổ bĩu môi cũng không cưỡng ép động thủ, hắn thu kiếm xuống. Từ tường vân đối diện hiện ra năm người, trong đó có đến bốn người là nữ. Cả bốn người này đều có sắc đẹp, hoặc là hồn nhiên hoặc đoan trang, thanh thuần, trong đó có một người quét mắt nhìn toàn cảnh, đôi mắt đẹp bỗng co rút lại.
“Là ngươi?”
Nhìn thấy người vừa tới, Mạc Cầu liền đứng dậy, gương mặt trở nên lạnh lùng, sát ý vô hình tản ra xung quanh.
“Sư phó, hai người biết nhau sao?”
“Khổng cô nương, người kia là ai?”
Vương Hổ, Vu Nam Lộ đồng thời mở miệng, không khí xung quanh bỗng trở nên khẩn trương.
“Họ Mạc kia, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như thế.” Nữ tử kia chớp mắt, giọng nói lạnh như băng. “Chúng ta thật có duyên đấy.”
“Mạc mỗ cũng không ngờ.” Mạc Cầu gật đầu. “Vừa hay hôm nay chúng ta giải quyết ân oán luôn thể.”
Nữ tử vừa tới kia chính là Khổng Thanh Nghiên, người Mạc Cầu mới gặp qua lúc trước. Hiện giờ hai người đã biết danh tính lai lịch của nhau nhưng sát ý trên thân vẫn không giảm đi.
“Không vội.” Khổng Thanh Nghiên chớp mắt, mở miệng chất vấn. “Ta cũng phải thỉnh giáo các hạ một chút, Tôn đạo hữu chính là thân quyến trưởng lão của ta, các ngươi muốn để bọn họ phân rõ giới tuyến với thân tộc là cớ làm sao? Chẳng lẽ chỉ vì yêu cầu của Thái Ất Tông mà người khác phải bỏ qua thân hữu của mình hay sao?”
“Vớ vẩn.” Vương Hổ quát lớn. “Nhị tỷ vốn không muốn gia nhập Thiên Tà Minh, các ngươi cố ý lôi kéo còn cái cố hay sao?”
“Huyết mạch đồng tộc sao có thể nói đoạn là đoạn?” Vu Nam Lộ lạnh lùng. “Đây là sự thật, chính là các ngươi quá mức bá đạo. Thiên Tà Minh là tà đạo!”
“Ngậm máu phun người! Dựa vào đâu mà ngươi nói tà đạo, chính đạo? Cái tên Thiên Tà Minh chính là được Thái Ất Tông của các ngươi cấp cho, ta nên gọi là Thiên minh mới phải.”
“Thiên minh? Đám ô hợp như các ngươi mà cũng xứng?”
“Thiên minh thành lập là muốn tập hợp lực lượng của mọi người, ở Nhạn Đãng sơn mạch này không đến mức gặp phải nguy hiểm, chỉ một lòng cầu đạo, trong đó có không ít người đức cao vọng trọng. Ngược lại, Thái Ất Tông các ngươi phần lớn là dạng giả nhân giả nghĩa.”
“Láo toét.” Vương Hổ gầm lên. “Thiên Tà Minh các ngươi giết người luyện bảo, thu lấy tinh huyết, những chuyện như thế các ngươi còn làm ít hay sao?”
“Người nhiều thì sẽ có người nọ người kia, chẳng lẽ Thái Ất Tông thì không có người phạm vào môn quy?”
“Dù có phạm môn quy thì so với các ngươi vẫn tốt hơn nhiều.”
Hai người kẻ nói người cãi không ai chịu ai, xem ra bọn họ đều đã rất quen thuộc đường lối, cách nghĩ của đối phương nên nhất thời không phân ra được thắng bại. Mọi người có lòng can ngăn nhưng không thể mở miệng ra được.
“Đủ rồi.” Đột nhiên Khổng Thanh Nghiên quát lớn, đôi mắt đẹp nổi lên hào quang lạnh lẽo. “Việc đã đến nước này dùng miệng lưỡi thì có ích lợi gì?”
“Cái con yêu nữ này lai lịch ra sao?” Vương Hổ giương cổ lên. “Ngươi biết sư phụ ta đúng không? Nhìn qua cũng thấy trước đây hai người đã kết phải thù oán, chi bằng hai chúng ta hay so đo một chút?”
Khổng Thanh Nghiên là Đạo cơ trung kỳ, sư phó của hắn mới là Đạo cơ sơ kỳ mà thôi, Vương Hổ không chắc lắm về phần thắng của phe mình. Bản thân hắn mặc dù cũng là Đạo cơ sơ kỳ nhưng lại có một ít thủ đoạn mạnh mẽ ẩn giấu, dù không địch lại đối phương cũng có thể giữ mạng. Cho nên ý niệm vừa động hắn đã bước ra, muốn dò xét thực hư của nữ tử này một phen, vừa để cho Mạc Cầu đỡ phải xuất đầu lộ diện.
“Dựa vào ngươi mà cũng xứng động thủ với Thanh Nghiên?” Vu Nam Lộ hừ lạnh. “Thanh Nghiên kết bạn tỷ muội với ta mấy năm trước, lần này tới là muốn giáo huấn các ngươi.” Nói xong nàng bay người ra, một thanh phi kiếm màu đỏ trực chỉ Vương Hổ. “Muốn động thủ thì qua ải của ta trước.”
“Được lắm.” Vương Hổ cau mày lại, hắn quát lên. “Vọ Vu kia, ta sớm đã không vừa mắt với ngươi, hôm nay sẽ cho ngươi biết sự lợi hại.”
Dứt lời, Phong Lôi song kiếm đã khuấy động. Vu Nam Lộ tuy miệng lưỡi lợi hại nhưng cũng biết thực lực Vương Hổ không yếu, nàng hừ một tiếng rồi thu kiếm trở về phòng thủ. Phi kiếm màu đỏ của nàng kết thành một đoàn ngăn lại kiếm quang, không ngờ song phương vừa chạm vào nhau, Phong Lôi song kiếm của Vương Hổ đã để lộ ra phong mang kinh người.
Phong kiếm hư bổ, lôi kiếm oanh minh, nó chỉ bị chặn lại một chút rồi tiếp tục tiến lên. Bất luận là phương pháp ngự kiếm hay phẩm chất của Phong Lôi song kiếm đều mạnh mẽ nằm ngoài dự liệu của Vu Nam Lộ. Phong Lôi kiếm quyết của Vương Hổ không ngờ đã đạt tới cảnh giới cực cao. Dù chưa thể đạt tới kiếm tình giao hoà nhưng cũng vì có huyết mạch tương dung nên có thể làm được đến mức tâm tuỳ ý động. Niệm động là kiếm xuất, kiếm thức biến hoá phức tạp không làm khó được hắn.
Vu Nam Lộ biến sắc, vội vung tay tế ra một đám mây màu bao phủ toàn thân. Đám mây mang hai màu đỏ trắng, màu đỏ như lửa màu trắng như điện bao phủ tầng tầng lớp lớp, Phong Lôi kiếm điên cuồng tiến công nhưng lại bị nó quấn chặt lấy, cuối cùng không đột phá được lớp phòng ngự cuối.
Vương Hổ nhướng mày, thu kiếm lui về đồng thời dẫn từng đạo từng đạo lôi đình đánh bay thế công đột kích của đối phương.
“Họ Vương kia, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.” Vu Nam Lộ ẩn thân trong đám mây cười lạnh. “Không có tam bản phủ này để xem ngươi có thủ đoạn gì nữa?”
Mấy năm trước nàng đã tiến giai Đạo cơ trung kỳ, mặc dù nội tình chưa sâu nhưng cũng mạnh hơn Đạo cơ sơ kỳ, chỉ cần nhẫn nhịn đến lúc Pháp lực tiêu hao thì Vương Hổ tuyệt không phải đối thủ của nàng.
“Hừ.” Vương Hổ hừ lên một tiếng, hắn nhướng thân nhảy lên phía trước, trên thân phong lôi lấp loé cùng tương dung với kiếm quang thành thân kiếm hợp nhất, kiếm quang cũng nhờ đó mà sáng ngời.
Một đạo Phong Lôi kiếm mang nháy mắt xuyên thủng phòng ngự của phi kiếm lao vào trong đám mây. Mọi người có mặt thấy vậy thì đều nghiêm sắc mặt. Tu sĩ đấu pháp phần lớn đều ẩn thân ở phía sau, sau đó dùng bảo vật hộ thân hoặc là ngự kiếm giết địch, như thế có thể bảo vệ bản thân án toàn. Mặc dù thân kiếm hợp nhất có thể gia tăng uy lực một chút nhưng nếu để bị thương thì sẽ nặng hơn là bị thường bình thường.
Mọi người có mặt không ai nghĩ Vương Hổ quyết liệt đến thế, Vu Nam Lộ càng biến sắc, trong lòng hoảng hốt. Tinh thần không ổn định làm đám mây phòng ngự xung quanh bị kiếm quang của Vương Hổ xuyên phá, trong lúc cấp bách nàng cũng quyết đoán bấm niệm pháp quyết dẫn động cấm pháp, ánh mắt loé lên một tia hung ác.
“oanh.”
Hoả lôi nổ vàng, một đoàn hồng mang nở rộ, sóng xung kích bạo tạc đẩy nàng lùi nhanh về phía sau. Đây chính là thủ đoạn lưỡng bại câu thương, nhưng chỉ cần có thủ đoạn tiểu xảo thì có thể dùng thương thế của mình đáng tan đột kích của đối thủ.
“Ông…”
Đột nhiên giữa bầu trời đầy tiếng nổ rền vang, một đạo kiếm quang hiển hiện bay lượn trong biển lửa. Sau vài lần chuyển hướng đã tìm được khe hở xuất hiện trước mặt Vu Nam Lộ.
“Hắc hắc…” Vương Hổ cười lạnh. “Họ Vu kia, ngươi quyết đoán đấy nhưng Vương mỗ đây cũng không kém.”
Lúc này kiếm quang của hắn trở nên ảm đạm, toàn thân cháy đen, duy chỉ có hai con mứt là vẫn sáng rõ. Phong lôi kích đãng, tốc độ kiếm quang trong nháy mắt lại tăng lên từ góc nghiêng chém xuống.
“Không ổn.”
“Đừng.”
Phương Sơn tam tú cùng hét lên, Tôn đạo hữu cũng biến sắc. Có người phản ứng còn nhanh hơn, đôi mắt đẹp của Khổng Thanh Nghiên có rút lại, kiếm quang như màn nước đã bao trùm toàn trường. Trong thời gian một cái chớp mắt sau đó, một trận âm phong thổi qua, giữa hư không như xuất hiện một bức tường gió ngăn cách hai thế giới.
“Đinh đinh… đương…”
Tiếng va chạm vang lên liên hồi, tia lửa bắn ra tung toé, kiếm quang như màn nước kéo dài cũng không phá nổi trận âm phong kia.
“Bành!”
Trong thời khắc tối hậu, Vương Hổ đảo ngược phi kiếm thừa dịp Vu Nam Lộ thất thần trong một sát na, một kiếm đánh bay nàng. Hắn quay đầu nhìn thấy kiếm quang ngập trời thì không nhịn được mắng lớn.
“Tiện nhân, dám tập kích. Có bản lĩnh thì cùng ta đánh một trận…”
Vương Hổ còn chưa dứt lời nét mặt đã đại biến, lôi quang loé lên rồi biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa. Tại vị trí hắn vừa đứng xuất hiện một vòng xoáy đen nhánh cuốn Vu Nam Lộ vào trong đó.
“Đinh linh…”
Tiếng chuông thanh thuý vang lên, sóng âm vô hình như vô vàn đạo lợi kiếm đuổi theo điên cuồng kích sát Vương Hổ. Chỉ một thoáng đầy trời đều là kiếm khí, uy lực kinh khủng khiến cho không ít người có mặt cảm thấy lạnh lẽo.
Pháp lực của nàng… thật kinh khủng! Công pháp cũng kinh người. Thật may Vương Hổ dung hợp với huyết mạch Phong Lôi Chuẩn giỏi về phi độn, lại thêm có Phong Lôi kiếm quyết, lúc toàn lực ứng phó cả người như một tia điện quang loé lên, trong chớp mắt đã cách xa một đoạn lớn. Có điều hắn vẫn bị kiếm khí bao phủ đầy trời dồn lại trong khoảng không gian ngày một nhỏ.
“Sư phó, cứu mạng.” Vương Hổ hét lên.
Mạc Cầu nhìn về phía đối diện rồi cong ngón tay búng ra, mười tám đạo Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm đã xông phá chân trời. Kiếm khí và hoả diễm run nhẹ, sóng âm đầy trời tiêu tán trong nháy mắt. Đám người thấy thế đều chau mày lại.
Sao có thể như vậy?
Sao lại dễ dàng như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận