Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 308: Vây giết (1)

Vùng đất rộng gần một dặm với phàm nhân đã đủ mệt mỏi, nhưng trong mắt người tu hành thì đó chỉ là một khoảnh chiến trường rất bình thường.
“Bạch!”
Tấm chắn mạnh mẽ đâm tới, giết chết mấy vị đạo binh rồi hóa thành một sợi lưu quang ở phía trước một người.
Man Bá Triệu Long!
Người này được gọi là Man Bá nhưng diện mạo khôi ngô, có chút gì đó giống với một thư sinh hơn. Chỉ có đôi mắt của hắn là âm lãnh sắc bén giống một con hung thú tàn bạo khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào đó.
Hắn đã bị thương!
Cánh tay trái bị đứt, nửa người trên vương máu huyết còn chưa khô hẳn khiến khí thế của hắn càng thêm hung lệ bức người.
“Sư huynh.” Mạc Cầu cũng cảm thấy căng thẳng. “Phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao nữa?” Thẩm Tuyền lắc đầu ra vẻ đắng chát. “Tình hình bên này vẫn còn tốt, bên kia sẽ ác liệt hơn nhiều.”
Mạc Cầu nghiêng đầu, chỉ thấy vị Phi Hoa tiên tử Lý Ngọc Trí đang đại sát tứ phương. Xem ra trước khi có đệ tử nội môn quay lại thì không ai có thể khống chế tình hình ở đây được.
“Chết đi.”
Ở đối diện, Man Bá Triệu Long gầm lên một tiếng, tấm chắn vọt tới trước thuận theo mấy người đánh tới. Phía trước tính cả Mạc Cầu và Thẩm Tuyền thì còn hai đệ tử ngoại môn và hơn mười đạo binh khác. Tuy phe hắn người đông thế mạnh nhưng sắc mặt mọi người lại hết sức khó coi.
Người tới là cao thủ Luyện khí tầng mười, cùng loại với nhân vật tổ tiên của Lục gia cơ đấy. Thực lực của đối phương có lẽ còn mạnh hơn thế.
“Động thủ.”
Một người hét lên, đồng thời đưa tay bấm pháp quyết.
“Minh minh vô trần, Thiên Tỏa đằng mạn, đi!”
“Hoa….”
Bàn tay hắn run lên, mạn thiên yếu ớt, một hạt giống linh đằng tuột khỏi tay rồi nhanh chóng sinh sôi. Trong nháy mắt thời gian, cô số dây leo to như cánh tay trẻ con đã cắm rễ vào lòng đất, phần còn lại nhào về phía Man Bá Triệu Long.
Trong Tiên pháp cũng có phân chia ngũ hành. Và trong đó thì Mộc hành chi lực có thể diễn ra sinh cơ vạn vật, trị bệnh cứu người đồng thời lại rất cứng rắn, rất thích hợp để vây giết đối thủ.
Thẩm Tuyền hít sâu một hơi, linh quang trên thân lấp lóe, Kim Cương Phù, Hộ Thân Phù, Tật Phong Phù có bao nhiêu đều thi triển ra cả. Ngoài ra còn có vầng sáng pháp y du tẩu bảo vệ bản thân.
Mạc Cầu nhìn đối phương mà hết sức hâm mộ. Hắn cũng có một kiện pháp y lấy được thì một người trẻ tuổi ở phủ Đông An nhưng thần lực có hạn chưa thể huyết luyện, nếu gặp tai nạn cũng chỉ có thể dựa vào bản thân chất liệu của quần áo để ngạnh kháng mà thôi.
“Oanh…”
Trong lúc suy tư, dây leo phía trước bị xé rách, một tấm chắn ngang to như một bức tường ngang nhiên xông ra. Triệu Long theo sát phía sau, một tay hắn vừa nhấc, một tia ô quang đã hung hăng lao về phía Thẩm Tuyền.
“Hây!”
Hai mắt Thẩm Tuyền trợn lên, hắn quát khẽ, pháp lực toàn thân tụ lại, bảo châu trên người bay ra ngoài. Viên bảo châu này to như một quả trứng chim cút nhỏ, bên trong chứa đầy thủy ý mênh mông. Nương theo sự dẫn dắt của pháp lực, vô số dòng nước giương nanh múa vuốt từ trong đó bay ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ một vùng rộng mấy trượng.
Thủy tính yếu đuối nhưng một khi bạo khởi lại có khả năng hủy thiên diệt địa. Dưới sự dẫn dắt bằng pháp lực của tu Tiên giả, mỗi giọt nước đều có khả năng giết người.
“Bành!”
Ô quang va chạm với sóng nước, sóng nước nổ tung, bảo châu cấp tốc quay trở lại, gương mặt Thẩm Tuyền cũng đỏ hồng. May mà hắn tu hành đã mấy chục năm, pháp lực hùng hậu, thủy pháp tinh xảo nên miễn cưỡng ngăn được đòn tấn công của đối phương. Ô quang kia cũng hiện ra chân hình là một thanh côn màu đen dàu chừng hơn một xích.
Lúc này một vị đệ tử ngoại môn khác chớp mắt, đột nhiên lao tới đồng thời ngự sử phi kiếm đâm về phía Triệu Long. Hắn thấy Man Bá Triệu Long tuy mạnh nhưng tấm chắn và thanh côn là hai kiện pháp khí đều đã bị người của mình cuốn lấy, pháp y trên thân bị tổn hại, bản thân đối phương lại bị thương. Đây quả thực là thời cơ tốt nhất.
Kiếm quang lấp lóe đâm về mi tâm đối phương, đồng thời người này duỗi bàn tay, năm sợi dây thừng vô hình cùng nhau quấn tới.
Một khắc sau, thắng lợi tựa như đã ở ngay trước mắt, cái danh đệ tử nội môn có lẽ đã nằm gọn trong tay người này rồi.
“Đừng!”
Đột nhiên ở phía sau có tiếng người hô lên. Tu sĩ đệ tử ngoại môn này sững người, chưa kịp lấy lại tinh thần thì thấy phi kiếm lướt nhanh qua thân ảnh Triệu Long, nhưng dường như đó không phải thực thể của đối phương.
Không ổn!
Trong lòng cuồng loạn, người này nhanh chóng rút lui, trong ánh mắt đã hiện ra hình ảnh một nắm đấm đang ngày một lớn. Trên quyền phong ẩn hiện linh quang kéo theo một cỗ lực lượng kinh khủng ầm ầm bộc phát.
“Không…”
“Bành!”
Tiếng kêu thảm thiết im bặt, một cái thi thể mất đầu đổ rầm xuống mặt đất. Bàn tay Triệu Long nhiễm đầy tiên huyết. Hắn nhe răng cười, vẫy vẫy bàn tay lớn một cái, tấm lá chắn hóa thành lưu quang trở về. Cánh tay còn lại nhanh chóng nắm lấy tấm lá chắn xông về phía đám đạo bình còn lại.
Tấm lá chắn có thể biến lớn biến nhỏ, lớn thì có thể so với bức tường thành, nhỏ thì chỉ vừa bàn tay nắm, va chạm nhẹ nhàng nhưng lực lượng phát ra vô cùng lớn, không ai cản nổi.
Thanh côn bổng du tẩu giữa trời, chợt đông chợt tây khiến đám đạo binh hỗn loạn không có ai là đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận