Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 425: Lôi (2)

Mạc Cầu vô thức chắp tay trước ngực, miệng tụng Phật hiệu đồng thời giọng nói trầm trầm cứ quanh quẩn.
“Đại quỷ vô thường, tới bất kỳ, minh minh du thần không biết tội phúc, như si như điếc, tại chư ti biện luận nghiệp quả… Nhất hằng hà sa, mỗi hạt cát là một thế giới, nhất trần nhất kiếp…”
Âm thanh to lớn vang vọng tứ phương. Từ bên trong ý niệm có một đại Phật kim sắc hiện ra, pháp lực trong thể nội chảy xuôi, Phật tượng dần ngưng thành thực thể.
Kim Cương Bạc khẽ run rẩy, trên đó Phật quang lưu chuyển, một mặt Phật từ bi hiện ra từ hư vô. Phật tượng tay trái nắm bảo châu, tay phải cầm tích trượng, ánh mắt từ bi ngồi xếp bằng trên Thiên Diệp Thanh Liên hoa, gương mặt có nét trang nghiêm trấn áp vạt vật chi ý.
“Địa Tạng Vương Bồ Tát Tướng!”
Mí mắt Bạch Ngoại của Hợp Hoan Tông run run, hắn vô thức lùi lại một bước, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Bên trong hàng đệ tử chân truyền của Phật môn cũng ít có người tụ được tướng này, sao hắn có thể… người này rốt cuộc lai lịch ra sao?”
“Ha ha…”, trên bầu trời Bách Quỷ Tẩu thấy vậy thì ngửa mặt lên cười dài. “Tiểu bối, nếu không phải thần hồn của ngươi có vấn đề thì ta cho là ngươi chính là chuyển thế của một vị cao tăng đại đức nào đó. Thủ đoạn như vậy… thật đúng là cao minh! Nhưng dù có vậy ngươi cũng khó thoát được một kiếp.”
Một tiếng thét dài vang lên, quỷ diễm cuồn cuộn bao phủ một phương, bao quanh cả Phật tượng. Phật đà xuất trần cũng bị nó kéo vào U Minh.
“Ầm ầm…”
Tiếng động ầm ầm vang lên liên tiếp, từng vòng tròn sóng xung kích mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được không ngừng hiện ra.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta còn coi đây là trận đấu pháp của cao nhân Đạo cơ nào đó.” Triệu Vô Nhai ngửa mặt lên trời, ánh mắt hoảng sợ.
“Đúng vậy.” Nhiếp Phong gật đầu phụ họa. “Nhưng ta xem ra Lý Nguyên Cảnh mặt dù có điên, thực lực của hắn đúng là kinh khủng, cơ hội thắng của hắn không ít.”
“Hừ.” Bạch Ngoại kia hừ một tiếng. “Người kia từ sớm đã không còn là Lý Nguyên Cảnh nữa rồi.”
“A!” Hai người khác nhíu mày rồi cùng gật đầu. “Không sai, có được thực lực của tu sĩ Đạo cơ thế này, nếu là Lý Nguyên Cảnh thật thì không thể tin nổi. Nhưng nếu vậy thì đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai biết được chứ?” Bạch Ngoại nhún vai, vẻ mặt vẫn kiều mị.
Bên trong Phật quang, hai mắt Mạc Cầu đã nhắm lại, hắn không quan tâm đến ngoại vật, chỉ là gỡ trường kiếm bên hông xuống, nhẹ nắm song chưởng.
Thiên Lôi Kiếm!
Sau khi rơi vào tay hắn, mạc Cầu đã có một chút luyện chế lại. Hiện giờ kiếm dài ba thước ba tấc, lưỡi kiếm vô phong, toàn thân u ám tựa như một khối kiếm sắt bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng nếu đưa thần niệm vào trong thì sẽ nhận ra được sự khác biệt rất lớn. Bên trong kiếm như có ngàn vạn lôi xạ, điện quang và lôi đình không lúc nào ngừng gào thét. Vô số lôi điện hội tụ lại quanh thân kiếm nhưng bị giới hạn bởi chất liệu mà không hiện ra bên ngoài, bao nhiêu thần quang đều nội liễm ở trong cả.
Hiện giờ việc Mạc Cầu cần làm chính là dùng thực lực bản thân để khai phong kiếm này, dẫn động lôi đình chi lực trong nó.
Pháp môn Hàn lão đã truyền thụ từ sớm, nhưng muốn dẫn động sẽ tốn nhiều thời gian, trong lúc làm việc đó không được để tình hình bên ngoài ảnh hưởng nếu sẽ thất bại là điều khó tránh.
“Oanh…”
“Bành!”
Tiếng sấm rền bên tai xen với tiếng quỷ khóc thần hào, âm phong cuồn cuộn không có lúc nào dừng lại. Mạc Cầu ngồi xếp bằng ánh mắt bình lặng, hắn không để tâm tưởng bị ảnh hưởng chút nào. Cũng nhờ vào duyên Phật pháp, nếu không hắn không làm được đến mức ấy. Đại Thừa Đại Tập Tàng Luân kinh tinh vi khó dò, tuy không có pháp môn cụ thể lại có thể dễ dàng dẫn động pháp môn thiền đạo Kim Cương Bạc, càng làm cho thần hồn của hắn mạnh mẽ siêu nhiên bình thường.
Cảnh giới của hắn giống như được kéo lên một đoạn dài, nhận biết, ý niệm đã khác với trước kia. Núi lở trước mặt không biến sắc, đất nứt dưới chân mà không hãi hùng.
Đối với việc sinh tử hắn đã bình chân như vại.
“Đinh…”
Thiên Lôi Kiếm run rẩy.
“Đôm đốp…”
Một tia điện quang hiện ra từ thân kiếm, nó nhẹ nhàng bật lên rồi lập tức ẩn vào trong thân kiếm không thấy đâu nữa. Ở bên ngoài Bách Quỷ Tẩu không thể nhìn thấy những việc phát sinh bên trong Phật quang nhưng nhờ có cảm ứng của cảnh giới thần hồn Đạo cơ, hắn ít nhiều phát giác ra một loại dị trạng nào đó.
Việc này không thể để kéo dài nữa, nếu không sợ là sẽ có biến cố phát sinh.
Ý niệm vừa động, sắc mặt hắn trở nên hung ác hơn, hai tay di động, trường bào trên người ầm ầm tung bay. Dưới trường bào, từng viên Lôi châu lớn nhỏ nhưng kết, số lượng không dưới trăm viên.
“Đi!”
Sau tiếng thét, rất nhiều viên lôi châu bay ra nhanh như thiểm điện cùng với mây đen nồng đậm.
Chớp mắt sau đó…
“Oanh!”
“Đôm đốp…”
Lôi quang ám trầm không ngừng nổ tung giữa trời, lôi đình vô tận như muốn xé rách hết thảy càng khiến cho Phật tượng xuất hiện thêm nhiều vết rách.
“Răng rắc…”
Bách Quỷ Tẩu vui mừng, thân hình đột nhiên xông lên, một cỗ khói đen như vô số cương châm xâm nhập vào khe hở trên Phật tượng.
“Răng rắc…”
“Bành!”
Tiếng vụn vỡ lại vang lên một lần nữa.
“Mở ra cho ta!”
Bách Quỷ Tẩu gầm lên, làn khói đen bùng nổ, hư tượng Phật đà rốt cuộc không chịu được nữa băng liệt để lộ ra hình ảnh một người.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền. Trong bàn tay hắn đang trôi nổi một đạo Lôi đình.
Không!
Là một thanh trường kiếm bằng lôi đình. Một thanh kiếm lấy lôi đình làm cốt, lấy ngàn vạn lôi điện làm lưỡi, khí tức này…
Pháp bảo!
“Không được!”
Bách Quỷ Tẩu biến sắc, hắn không kịp nghĩ nhiều, thân thể loé lên đã hoá thành vô số quỷ ảnh bay ra bốn phương tám hướng.
Một khắc sau đó Mạc Cầu mở mắt.
“Oanh…”
Nơi chân trời chợt hiện ra lôi quang chói loà. Một đạo lôi đình xuyên qua hư không, trong chớp mắt xuyên thủng khoảng không gần một dặm. Nó đơn giản quét ngang đã xua tan toàn bộ tạp khí âm quỷ. Kiếm quang rơi xuống, Triệu Vô Nhai không kịp phản ứng, thân thể tan rã tại chỗ, đến hài cốt cũng không còn. Hai vị đệ tử chân truyền tà đạo còn lại sắc mặt đã trắng bệch, thân hình loé lên bỏ chạy về nơi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận