Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 369: Mánh khóe (1)

Thương Vũ Phái có nhiều đệ tử, Mạc Cầu thì chỉ dốc lòng tu hành cho nên hắn không quen biết mấy. Trong bốn người xuất hiện lần này thì có hai người hắn biết.
Người đầu tiên là Xa Chí Đạo, cũng tới từ Tiên đảo như hắn, người còn lại là đệ tử thân truyền của Tô Huyền trưởng giáo Tàng Pháp Điện. Thời điểm mới tới tông môn chính đối phương còn tìm hắn gây chuyện, cuối cùng khiến cho Mạc Cầu phải rời đi ngoại viện.
Đã nhiều năm không gặp, không ngờ hiện giờ Xa Chí Đạo đã đạt tới Luyện khí tầng chín, trở thành đệ tử nội môn.
“Mạc Cầu?”
Đối với người từng là Đại sư huynh này Xa Chí Đạo tất nhiên là không quên được, nhìn thấy đối phương thì chân mày hắn nhếch khẽ.
“Thật không ngờ ngươi cũng tới Kiếm Nam Đạo.”
Năm đó ở ngoại viện hắn bị Mạc Cầu dùng một quyền đánh ngất, mối nhục nhã ấy hắn vẫn khắc cốt ghi tâm, giọng nói không dấu được vẻ mỉa mai. Đệ tử ngoại môn tới Kiếm Nam Đạo lúc trước đều là những người không được tông môn coi trọng, xem như có thể bỏ qua.
“Luyện khí tầng tám.” Hai mắt Tô Huyền hiện ra mục quang, hắn nhìn Mạc Cầu rồi gật đầu. “Sư đệ quả là người một lòng hướng đạo, dù con đường có lận đận, ở chốn phàm tục vẫn không quên việc tu luyện, thật đáng quý.”
Có điều, tuổi tác của đối phương đã quá lớn. Trước sáu mươi tuổi nhiều nhất chỉ đạt tới luyện khí tầng mười, trở thành đệ tử nội môn là có thể, nhưng muốn đi xa hơn thì không được.
Môn phái có rất nhiều đệ tử, tính cả đệ tử hạch tâm và chân truyền cũng không có mấy người có hy vọng Trúc Cơ thành công. Hắn suy nghĩ một chút rồi chìa tay ra nói.
“Xa sư đệ ngươi đã biết, ta giới thiệu cho ngươi hai vị này.”
“Bộ đầu ngân bài của Trấn Pháp Ti, Hải Vấn Thiên. Còn đây là đồng đạo tu hành Giang Đan ở gần đây.”
Hải Vấn Thiên mày rậm mắt to, khuôn mặt góc cạnh, hắn vác một cái hộp kiếm phía sau, đôi mắt hổ có thần luôn sáng. Người này có tu vi Luyện khí tầng chín. Vị Giang đạo hữu còn lại bề ngoài cũng bất phàm, tóc trắng bồng bềnh, tiên phong đạo cốt nhưng tu vi hiện mới đạt tới Luyện khí tầng sáu.
“Đệ tử Thương Vũ Phái là Mạc Cầu ra mắt hai vị.”
“Mạc đạo hữu.”
Mấy người chào hỏi nhau một lượt, sau đó Mạc Cầu phất tay mở trận pháp phía sau dẫn mấy người vào trong cốc.
“Xin mời!”
“Mời.”
Tô Huyền chắp tay mà đi, hắn đưa mắt nhìn bốn phía rồi nhẹ gật đầu.
“Thủ bút của sư đệ thật lớn, lại có cả trận pháp bảo vệ động phủ, điều này không phải đệ tử nội môn nào cũng làm được.”
“Sư huynh quá khen.” Mạc Cầu chắp tay. “Lúc trước ta may mắn có được một trận đồ đơn giản, việc này không đáng được coi trọng như vậy.”
“Trận pháp này…”, hai mắt Hải Vấn Thiên chớp động, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ. “Hình như là Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo Trận?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Pháp nhãn của Hải bộ đầu thật tinh tường.”
“Mạc đạo hữu không biết đấy thôi.” Hải Vấn Thiên ra vẻ cười nhạt. “Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo Trận là trận pháp mà Trấn Pháp Ti chúng ta hay dùng nhất, nên có cách nhận ra pháp môn. Kỳ thực đa phần trận pháp này được lưu truyền ở bên ngoài đều có xuất xứ từ Ti chủ Trấn Pháp Ti.”
Nói xong hắn đưa mắt tìm kiếm, vẻ hiểu kỳ không biết vì sao trận pháp bậc này lại rơi vào tay đối phương.
“Thì ra là thế.” Mạc Cầu cũng lạnh nhạt hỏi. “Không biết trận pháp này của ta có phải cũng đến từ Quý Ti không?”
“Trận này thì ta nhìn không ra.” Hải Vấn Thiên thu ánh mắt, lắc đầu. “Trận pháp vốn bác đại tinh thâm, hiểu biết của Hải mỗ còn nông cạn nên không nhận ra được nguồn gốc của nó.”
Mạc Cầu gật đầu. “Xin mời.”
Đoàn người đi vào đình viện, ngồi xuống trong thạch đình đơn sơ.
“Sư đệ.” Tô Huyền lên tiếng. “Chúng ta từ Sơn thành đến, cũng đã gặp qua người kia. Ngươi làm không tệ, hắn rất có khả năng đạt tới Tiên thiên.”
Có vẻ như ở đây có cả người ngoài nên hắn dùng lời có chọn lựa, không kể tỉ mỉ chi tiết thông tin về Ô gia.
“Hừ.” Xa Chí Đạo khinh thường. “Bảo ngươi chiếu cố bọn họ cho tốt, ngươi lại ở đây tu hành, ngươi để ý quá nhỉ?”
“Không thể nói như vậy được.” Tô Huyền khoát tay. “Mạc sư đệ dùng võ nhập đạo, cần phải làm gì đệ ấy là người biết rõ nhất. Còn về chuyện an toàn thì…, nơi này cách Sơn thành không xa, chỉ cần có tin tức thì sẽ tới kịp thôi. Huống hồ Sơn thành hầu hết đều là người tạp cư, trọc khí sâu nặng bất lợi cho việc tu hành, việc này cũng không còn cách nào khác.”
“Sư huynh nói đúng lắm.” Mạc Cầu gật đầu.
Vị đệ tử thân truyền của chưởng giáo này ở tông môn thanh danh không quá nổi nhưng quả không phụ cái danh đại sư huynh. Lời nói nho nhã khiến cho người ta cảm thấy như cây cối đón được gió xuân. Khách quan mà nói, các đệ tử chân truyền khác thường rất cao ngạo, người bình thường khó mà tiếp cận được.
“Ha ha…”, Tô Huyền cười khẽ rồi chuyển qua chủ đề khác.
“Lần này hai vị đạo hữu đi cùng cũng có việc muốn hỏi sư đệ đấy.”
“Ồ.” Mạc Cầu hơi nghiêng đầu. “Xin được lắng nghe.”
“Là như thế này.” Hải Vấn Thiên lên tiếng. “Mấy năm gần đây ở phụ cận thành hay có hồi báo, con cháu thế gia phàm nhân hay bị mất tích mà không tìm thấy. Bình thường thì đây cũng không phải là việc gì quá lớn, chỉ là thời gian trước có người ở gần nhìn thấy có tu sĩ tà đạo ẩn hiện. Trấn Pháp Ti tra xét thì phát hiện ra địa phương này tỷ lệ người bị mất tích cao hơn hẳn những chỗ khác.”
“không sai.” Giang đạo hữu tiếp lời. “Mà người mất tích phần lớn đều là người có trình độ võ học nhất định, và đều là xử nữ, đồng nam. Chúng ta nghi ngờ có tu sĩ tà đạo ẩn thân đâu đây, âm thần lấy sinh linh để tế luyện tà pháp.”
Việc này không phải chưa từng có. Nhân khẩu thường nhân rất lớn, đó chính là kho lúa cho rất nhiều tu sĩ tà đạo có ý đồ xấu. Một ít tu sĩ cấp cao vì tế luyện tà pháp hay pháp khí cũng có thể ngẫu nhiên xuất hiện thu hoạch một đợt. Công việc của Trấn Pháp Ti cũng là tìm kiếm những tu sĩ tà đạo này rồi tìm cách giải quyết.
“Mạc đạo hữu, ngươi ở đây mấy năm có từng phát hiện thấy điều gì khả nghi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận