Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 542: Trận chiến cuối cùng (2)

“Thật vô dụng.”
Doanh Dao đạp hư không, nhẹ nhàng đến trước mặt Mạc Cầu, đưa mắt nhìn xung quanh rồi lắc đầu vẻ tiếc nuối. Dáng người nàng cao gầy, khoác áo bào màu vàng, trên người toát ra quý khí không thể nghi ngờ.
“Không nói bắt giữ được tiền bối, mà ngay cả việc tiêu hao một chút thực lực cũng không làm được, ngài nói xem có đúng là không được việc gì hay không?”
“Doanh Dao?” Mạc Cầu nắm tay, phát lực, sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Răng rắc!”
Quỷ Trạch Mao Nanh hành tung quỷ bí, thực lực bất phàm hoàn toàn tiêu tán.
“Ta đã nghe nhắc đến ngươi. Năm đó Trác Bạch Phượng tới gặp ta mấy lần có từng để cấp đến một người đệ tử xuất sắc là ngươi. Chỉ tiếc,” Mạc Cầu than nhẹ, “Nàng không ngờ được, một ngày kia lại chết trong tay đệ tử mà mình tâm đắc.”
“Là do nàng ta quá ngu mà thôi.” Doanh Dao lắc đầu. “Đối với sư phó ta vẫn một lòng cảm kích. Nếu không có nàng, có lẽ ta vẫn chỉ được nuôi dưỡng ở trong thâm cũng không ai biết tới chứ nào có được như ngày hôm nay...”
Nàng giang hai tay ra, vẻ ngạo nghễ bừng bừng phấn chấn. “Là người nắm giữ cả thiên hạ trong tay. Muốn cái gì là có cái đóm, ngay cả việc sống mãi ở đây cũng chưa chắc đã không làm được.”Kỳ thực lúc trước ta có đi tìm tiền bối rồi.” Thả tay xuống, Doanh Dao nhìn Mạc Cầu. “Ở phương động thiên này, ngoại trừ đầu cương thi giấu trong nước không chịu ra thì tiền bối chính là mối họa lớn trong lòng ta. Đáng tiếc, sư phó không chịu tiết lộ vị trí của ngài, bao nhiêu năm ta tìm kiếm mà không thấy. Cũng may, hôm nay có thể giải quyết mọi việc tại đây rồi.”
“Ồ?” Mạc Cầu không đổi sắc mặt. “Ngươi có vẻ rất tự tin, điều này làm ta hiếu kỳ không rõ sự tự tin ấy từ đâu mà đến?”
Mạc Cầu nói chuyện bình thản nhưng trong lòng không hề buông lỏng. Phương pháp tu hành ở giới này quỷ dị khó dò, âm hồn phụ thân, yêu quỷ linh trạch không chỗ nào không có. Mạc Cầu có Linh Quan pháp nhãn có thể nhìn thấy mọi việc vì cơ bản là bọn họ chịu quy tắc động thiên áp chế, thực tế tu vi cảnh giới không cao, Đạo cơ giả chỉ lác đác không có mấy. Nhưng người tên Doanh Dao này thì không như vậy.
Người này chịu tiếng xa hoa lãng phí vô độ, yêu thích nam sắc, hoang phế triều chính, chưa từng nghe nói tu vi mạnh đến thế nào khiến hắn nhìn không thấu. Đối phương không có pháp lực ba động, không có khí tức chập trùng, chỉ từng bước đi tới, chân đạp hư không, thâm bất khả trắc!
Trác Bạch Phượng có thể dạy ra một đồ đệ cỡ này hay sao?
“Ta đương nhiên tự tin.” Doanh Dao cười khẽ, bàn tay vừa nhấc, một thanh như ý lấp lóe linh quang hiện ra. “Tiền bối bất quá chỉ có tu vi Đạo cơ trung kỳ, dù có phương pháp ngự kiếm tinh diệu đi nữa liệu có thể chóng lại uy năng của pháp bảo hay không?”
“Vậy cũng chưa chắc.” Mạc Cầu cười nhạt. “Ngươi quên Ngụy Tồn Hoa rồi?”
“Nàng ta?” Doanh Dao ra vẻ khinh thường, nàng đưa tay phủi nhẹ sợi tóc vương trên trán nói. “Pháp bảo trong tay nàng ấy đã bị hao tổn, chỉ phát ra được vài phần uy năng. Hiện giờ Diêm La Phiên trong tay ngài đã mất, không thể ngăn Phá Pháp như ý trong tay ta.”
“Thật vậy sao?” Ánh mắt Mạc Cầu hơi hiện gợn sóng. “Ta thừa nhận, ngươi ẩn giấu rất sâu, nhưng hình như ngươi quá mức tự tin, coi thường người khác rồi.”
“Vậy ư?” Doanh Dao làm bộ tùy ý. “Không sao, trước thực lực tuyệt đối thì mọi phản kháng đều không có ý nghĩa gì.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Một vấn đề cuối cùng, vì sao năm xưa ngươi lại ra tay với Trác Bạch Phượng?”
Câu chuyện liên quan đến con người này có thể xem như một truyền kỳ. Phụ thân nàng vốn là tội thần, vốn không thể nhập vào hoàng tộc. Nàng thuở nhỏ được nuôi dưỡng trong thâm cung, còn sống đã là kỳ tích. Nàng được Trác Bạch Phượng phát hiện và nuôi dưỡng, hỗ trợ đưa nàng từng bước một leo lên vị trí Chí tôn. Dù nàng chỉ tính toán để bồi dưỡng là một con rối nhưng cũng đã tận tâm tận lực, còn truyền xuống cả pháp môn. Theo lý mà nói, Doanh Dao nên cảm kích và biết ơn Trác Bạch Phượng mới phải.
Pháp môn nàng tu hành là truyền thừa Thái Ất Tông, không ứng với yêu ma quỷ quái ở giới này. Thế mà hết lần này đến lần khác, Doanh Dao cấu kết với tà đạo, cuối cùng đặt cạm bẫy ở Tỏa Hồn Cốc rồi giết chết Trác Bạch Phượng.
“Thực ra thì đơn giản thôi.” Doanh Dao không ngại nói nhiều vài câu. Dù sao ở giới này, người có tư cách cùng nàng trò chuyện không nhiều, sau này sẽ càng ít hơn nên lúc này tinh thần nàng khá thoải mái, vẻ mặt hài lòng giang đôi tay ra. “Ta thích thế giới này, còn có phương pháp trường sinh nên không muốn ra ngoài thế giới kia nữa. Ở đây ta chính là trời! Ta muốn gì thì sẽ có cái đó. Chỉ một câu nói là có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, cũng có thể khiến người khác không có đất mà chôn. Sao ta phải ra ngoài làm gì?”
Doanh Dao đắc ý, giọng nói đầy thoải mái, phấn chấn.
“Hiểu rồi.” Mạc Cầu gật đầu. “Lý do này quả không tệ.”
Dứt lời, hai đạo kiếm quang đã xẹt qua chân trời, lướt qua khoảng cách giữa hai người xuất hiện ở trước mặt Doanh Dao, đồng thời còn loáng thoáng có tiếng sấm rền vang.
Kiếm Khí Lôi Âm!
Tốc độ nhanh cực hạn, pháp khí thì sắc bén, lại đột ngột công kích, Vô Sinh lão tổ ở đấy cũng khó thoát một kiếp, nhưng…
“Tiền bối cần gì vội vàng như vậy.” Doanh Dao cầm phá pháp Như Ý trong tay, nhẹ nhàng giơ lên định trụ phi kiếm. Nàng than nhẹ một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối.
“Khó có người có thể lắng nghe ta nói mà ta lại không ghét, sau này đâu còn nhiều cơ hội như vậy nữa.” Nói xong nàng nâng ngọc Như Ý, hào quang nở rộ ở chân trời như thuỷ triều sôi trào bay thẳng về phía Mạc Cầu.
“Rống!”
Hoả long gào thét, trong hư không đột ngột hiện ra chín con hoả long trông như thật. Hoả long có đầy đủ cả lân giáp, đôi mắt rồng nhấp nháy, cái miệng lớn há mở phun ra chín đạo hoả diễm chói mắt.
“Oanh…”
Linh quang và hoả diễm đụng nhau, quang diễm bay tán loạn, khí lãng càn quét một phương. Mặt đất phía dưới như có vật nặng gõ xuống đè ép đến lún sâu vào. Mạc Cầu không trốn tránh mà lấy thần thông pháp thuật chọi cứng với Pháp pháp Như Ý một kích, cũng từ đó muốn dò xét thử thực lực của đối phương xem thế nào.
Linh diễm tán đi, trong lòng hắn cũng có điều hiểu ra. Mặc dù pháp pháp Như Ý mạnh hơn Huyễn Thiên Xích nhưng không đáng sợ như trong tưởng tượng, mà việc này cũng không khó giải thích. Bình thường tu sĩ Đạo cơ rất khó khống chế pháo bảo, đừng nói tới chuyện phát huy ra toàn bộ uy năng của nó. Doanh Dao tu vi không cao, thời gian lấy được pháp bảo cũng ngắn, chưa chắc đã có pháp môn phù hợp. Chỉ mấy chục năm thì không có khả năng luyện hoá bảo vật này.
Điều này khác với Nguỵ Tồn Hoa. Tuy Huyễn Thiên Xích bị hao tổn nhưng luyện hoá không gặp nhiều phiền phức. Nàng ấy lựa chọn bỏ qua nhục thân, lấy hồn phách tương hợp nên có thể phát huy ra uy năng không tệ.
“Tốt lắm.” Doanh Dao biến sắc, một tay vung lên, Pháp pháp Như Ý bỗng nhiên xuất hiện phía trước Mạc Cầu. Tốc độ của pháp bảo đơn giản là nhanh đến quỷ dị, tựa như giữa hai bên không tồn tại khoảng cách vậy, đừng đề cập tới các loại linh quang pháp thuật hộ thể khác.
Phá pháp!
Chỉ hai từ đơn giản đã nói lên nhiều điều. Trong nhận biết của Mạc Cầu, Như Ý phá không mà tới, một đường đi qua liệt diễm, linh quang mà không gặp bất cứ trở ngại gì. Kiếm trận hắn bày ra trước đó chỉ giữ được trong một sát na đã bị đột phá.
“Tranh…”
Thiên Lôi Kiếm, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đan xen giữa trời, ngăn ở phía trước Pháp pháp Như Ý.
“Đương…”
Tiếng va chạm vang lên du dương, ngọc Như Ý chỉ dài hơn một xích, toàn thân óng ánh, lực đạo đánh tới lại mạnh như một dãy núi vậy. Thân thể Mạc Cầu chấn động, song kiếm bị đập bay mà không ngăn lại được.
Va chạm với đối phương một lúc là đủ với Mạc Cầu, thân hình hắn loé lên, hoá thành một làn khói xanh lượn lờ.
U Minh Độn!
“Muốn trốn?” Doanh Dao cười lạnh, đôi mắt chau lại, Pháp pháp Như Ý nở rộ linh quang bao phủ một vùng rộng đến vài mẫu. Linh quang chiếu xuống, cho dù đối phương có ẩn vào hư vô U Minh Độn cũng bị bức phải hiện thân.
“Đi.”
Quát khẽ một tiếng, Ngọc Như ý khẽ động rồi phân hoá thành ngàn vạn tàn ảnh chộp với Mạc Cầu, tàn ảnh nhìn như hỗn loạn song cũng không thiếu tinh tế.
“Hừ.” Mạc Cầu hừ lên một tiếng, hắn duỗi bàn tay, song kiếm đã quay trở lại đồng thời Cửu Hoả Thần Long Tráo bay lượn quang thân. Đối mặt với Pháp pháp Như Ý, kiếm quang và pháp thuật không dùng được, không bằng cầm ở trong tay là hơn. Cửu Hoả Thần Long Tráo mới tấn thăng cương hoả, luận về phẩm chất là cùng giai với pháp bảo, ít nhất cũng có thể ngạnh kháng.
“Lạc!”
“Bành!”
Đầu tiên là Cửu Hoả Thần Long tráo ầm ầm toái liệt, Phá pháp Như Ý cũng bị ngưng lại trên không. Thân hình Mạc Cầu vọt tới trước, cánh tay huy động, lôi đình chói mắt và kiếm quang u lãnh liên tiếp chém xuống. Trong mắt hắn sáng ngời liệt diễm đánh vào linh quang trên Ngọc Như Ý.
Thái Ất Luyện Ma kiếm trận!
Đây là kiếm trận do chân nhân Nguyên Anh truyền xuống, mặc dù không hoàn toàn khắc chế được pháp bảo nhưng trong thời gian ngắn vẫn có thể áp chế được nó. Thừa lúc ấy Cửu Hoả Thần Long Tráo và hai thanh phi kiếm cùng nhau phát lực. Phá pháp Như Ý cũng bị đình trệ.
“Bạch!”
Trước người Mạc Cầu xuất hiện thêm một thanh trường đao. Cây đao này nhìn bề ngoài bình thường không có gì lạ, màu sắc lại ảm đạm nhưng nó từng cùng Thiên Lôi Kiếm ngạnh kháng mà không bị tổn hại. Nó chính là thanh trường đao vô danh mà Doanh Hoạ dùng lúc trước.
Nhất Tự Minh Tâm Trảm!
Trong Thập Đại Hạn có mười môn võ kỹ. Như anh phách kích phát là tốc độ, nó có một bộ võ kỹ tên là Thần Hành Bộ có thể đem ưu thế về tốc độ phát huy đến cực điểm. Lực phách vì Long Tượng Kình, tinh phách vì Hoành Luyện Kim Thân. Linh Tuệ phách tạo ra Nhất Tự Minh Tâm Trảm. Đối với Mạc Cầu, Thập Đại Hạn đúng là cao minh nhưng mấy bộ võ kỹ đi theo thì lại quá đơn giản, thậm chí còn không lọt được vào mắt hắn. Chỉ có Nhất Tự Minh Tâm Trảm này có điểm tương hợp nên được hắn dung nhập với Thập Bộ Nhất Sát, lưu quang và uy năng theo đó cũng tăng lên gấp bội.
Đao xuất, phong mang chợt hiện. Hai mắt Doanh Dao co rút lại.
“Hảo đao pháp!”
Trong lòng nàng khẽ cảm thán một câu nhưng vẻ mặt không biến đổi, càng không hoảng loạn. Nàng cong ngón tay búng ra, hơn trăm chiếc lưỡi đao hình vảy cá lớn nhỏ xuất hiện bên người.
“Đi.”
Nàng vung tay, lưỡi đao tự xuất tạo thành trận thế đột kích Mạc Cầu. Trận thế tinh diệu không thua kém truyền thừa của Thái Ất Tông, lại biến hoá phức tạp, đem so với Thái Ất Luyện Ma Kiếm trận cũng không hề thua kém.
Đến lúc này Mạc Cầu mới phát hiện ra, tu vi của Doanh Hoạ đã đạt tới Đạo cơ hậu kỳ. Đây là một ngạc nhiên lớn, bởi phương thế giới này vốn thiếu thốn linh khí, dù có là Tiên thiên đạo thể thì theo lý mà nói cũng không thể tu tới Đạo cơ hậu kỳ được.
Đối phương tuổi chưa quá sáu mươi, dù tu luyện từ lúc còn trong bụng mẹ đi nữa, có thể tu thành Đạo cơ đã bất phàm, huống gì là Đạo cơ hậu kỳ.
Trong lòng Mạc Cầu vô cùng kinh ngạc, ý niệm chập trùng nhưng tốc độ ra tay của hắn thì không chậm. Đao quang đột kích chập trùng như cá bơi lướt qua kiếm trận của đối phương.
Kiếm Khí Lôi Âm!
Kiếm Quang Phân Hoá!
“Răng rắc!”
Ánh đao lướt qua, đầu, tứ chi, nhục thân của Doanh Dao đồng loạt tách rời, chính thân thể Mạc Cầu cũng không khá hơn khi bị phi đao vảy cá xuyên thủng cả ngàn lỗ. Do có U Minh Độn, thân thể như hư vô nên mặc dù nhìn qua thật đáng sợ, song hắn không bị thương đến căn cơ.
“A…”, cái đầu Doanh Dao treo ở trên không nhưng cái miệng vẫn thốt lên cảm thán. “Không hổ là đệ nhất kiếm đạo ở cảnh giới Trúc Cơ như lời Trác Bạch Phượng đã nói, các hạ cao minh ta không bằng được.”
Mạc Cầu quay đầu lại, sắc mặt trở nên âm trầm. “Yển Tông!”
“Không sai.” Hai tay Doanh Dao nâng đầu ấn lại trên cổ, nàng nhẹ nhàng vặn vẹo cơ thể. “Các hạ không nghĩ ra sao. Trừ các ngươi ra, Yển tông cũng có người trốn thoát.”
Doanh Dao lắc đầu. “Đáng tiếc, lúc đó nhục thân của ta bị hủy, thần hồn chịu tổn thương nên đành trốn trong cơ thể một tiểu cô nương để từ từ điều dưỡng. Cho đến khi… lọt vào mắt của Trác Bạch Phượng kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận